Tiên Tuyệt

Chương 421: Tê thiên cự lực (Hạ)




Nam Vinh Ngọc Mị lạnh nhạt nói:

- Đại Thánh hẳn phải biết, quân vô hí ngôn.

Không phải là Nam Vinh Ngọc Mị không muốn giữ Địch Thiên Vũ lại, nhưng cũng đúng như lời Địch Thiên Vũ, muốn giết được lão, Nam Vinh Ngọc Mị cũng phải trả một cái giá không nhỏ.

Nếu là ở Tịch Diệt đảo, ỷ vào các loại bố trí trên đảo, Nam Vinh Ngọc Mị có thể nắm chắc đánh chết Địch Thiên Vũ dưới tình huống mình không bị thương, nhưng bây giờ lại không được.

Địch Thiên Vũ liếc nhìn Vũ La một cái, biết rằng lần này bất kể thế nào cũng không thể giết được Vũ La. So với lần trước, hiện tại thực lực tiểu tử này đã hùng mạnh hơn không ít. Trong lòng Địch Thiên Vũ có vẻ không yên, nếu còn tiếp tục như vậy, mình không còn nắm chắc mười phần có thể giết người diệt khẩu.

Nhưng vào tình cảnh hiện tại, người ta mạnh hơn mình. Cũng vì Khương Tu Đà nhất thời khinh thường, không ngờ bị Vũ La xé nát thân thể, phải cướp đường mà chạy, còn lại mình mình bất kể thế nào cũng không phải là đối thủ ba người trước mặt. Huống chi nơi đây chính là Thần Hoang hải, lúc nào Nam Vinh Ngọc Mị cũng có thể gọi đại quân Bán Yêu tộc tới, không thể ở lâu.

Bất quá chuyến này cũng không phải là không có thu hoạch, từ giờ trở đi, Khương Tu Đà đã coi Vũ La là tử thù, mình có thêm một đồng minh vững chắc.

Phía sau lão chợt dâng lên một luồng sương mù màu xám, Chu Nghiên và Nam Vinh Âm đang hôn mê xuất hiện trong sương mù. Địch Thiên Vũ nở một nụ cười giảo hoạt:

- Đón lấy.

Hai nàng bị một cỗ lực lượng khổng lồ đẩy ra thật xa, mà Địch Thiên Vũ cũng không quay đầu lại, bay nhanh về phía Tây.

Tự nhiên Nam Vinh Ngọc Mị bay theo Nam Vinh Âm, Vũ La cũng cuống cuồng bay theo đỡ Chu Nghiên.

Nam Vinh Ngọc Hồng chỉ biết trơ mắt nhìn theo Địch Thiên Vũ hóa thành một luồng hào quang màu xám, bay đi với tốc độ nhanh vô kể, không thể làm gì được chỉ lắc lắc đầu. Đừng nói là y không đuổi kịp, cho dù đuổi kịp cũng không phải là đối thủ của Địch Thiên Vũ.

Vũ La đỡ được Chu Nghiên, kiểm tra một chút. Chị vợ mình chẳng qua bị một loại độc nhẹ làm cho hôn mê, không có gì đáng ngại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không bao giờ muốn Chu Nghiên xảy ra chuyện gì nữa, vội vàng đưa Chu Nghiên còn đang hôn mê vào trong Thiên Phủ Chi Quốc. Nơi đó có Bích Ngọc Đẳng, giải loại độc bậc này hết sức dễ dàng.

Mặc dù cứu được Chu Nghiên, trong lòng Vũ La vẫn cảm thấy không thoải mái, ngược lại còn thấy uất ức vô cùng.

Xé xác Khương Tu Đà đương nhiên khoái trá, bất quá bị Địch Thiên Vũ chạy thoát dễ dàng như vậy, tính cả hai đời Vũ La, chịu thiệt thòi như vậy cũng không nhiều.

Nói đến thiệt thòi, Vũ La vẫn còn đang băn khoán về cừu hận tiền kiếp. Lần này trở về Trung Châu, có lẽ phải đi thanh toán món nợ năm xưa một chút.

Vũ La thầm tính toán những chuyện này, chậm rãi trở về. Nam Vinh Ngọc Mị đã cứu tỉnh Nam Vinh Ẩm, Nam Vinh Âm thấy mẫu thân, lập tức òa khóc, chúi đầu vào lòng mẫu thân:

- Mẫu hoàng, hu hu...

Nàng khóc om sòm, mấy ngày nay bị uất ức lo sợ, rốt cục đã không kìm được nữa.

Trên mặt biển vắng tanh, Vũ La đứng ở một bên, đôi mắt Nam Vinh Ngọc Hồng có hơi ươn ướt. Mặc dù từ trước tới nay y vẫn quen suy nghĩ vấn đề trên góc độ Trấn Hải Vương của Bán Yêu tộc, thậm chí từng nảy sinh ý niệm gả Nam Vinh Âm cho Vũ La trong đầu. Nhưng dù sao Nam Vinh Ẩm cũng là cháu của y, chung sống một thời gian dài như vậy cũng có chân tình.

Vẻ sắc bén của Bán Yêu Nữ Hoàng của Nam Vinh Ngọc Mị hiện tại không còn thấy nữa, giống như một con ong độc giấu đi đuôi nhọn của mình. Lúc này dáng vẻ của nàng hết sức từ hòa như một người mẹ, giọng nói dịu dàng ấm áp, nhẹ vỗ vai con mình:

- Được rồi, tất cả cũng đã qua, có lẽ lần này còn đã thay đổi tính tình không biết trời cao đất rộng của mình rồi chứ gì, đối với con cũng là chuyện tốt...

Nam Vinh Âm khóc thút thít, lấy đầu ra khỏi lòng ngực Nam Vinh Ngọc Mị, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Vũ La, nhất thời sắc mặt đại biến, giơ tay chỉ Vũ La, giọng tàn nhân:

- Mẫu hoàng, hãy giúp con giết chết tên bại hoại này, hắn khi hiếp con...

Nam Vinh Ngọc Mị nhẹ nhàng gạt tay nàng:

- Con nói chuyện hồ đồ gì vậy, Vũ La tiên sinh chính là khách quý của tộc ta, chớ chọc cho tiên sinh tức giận.

Nam Vinh Ngọc Hồng ở bên cạnh sắc mặt cổ quái. Hai từ “khi hiếp” này có rất nhiều cách giải thích, ngay cả Trấn Hải Vương điện hạ cũng thường xuyên “khi hiếp” thiếu nữ, chẳng lẽ giữa Vũ La và Nam Vinh Âm, thật sự đã...

Nam Vinh Ngọc Hồng không nhịn được nhìn về phía Bán Yêu Nữ Hoàng. Mặc dù Nam Vinh Ngọc Mị chưa trải chuyện đời, nhưng tuổi đến từng đó chẳng lẽ còn không hiểu. Nam Vinh Âm vừa thốt ra những lời này, Nam Vinh Ngọc Mị thoáng động trong lòng, vừa lúc ánh mắt Lục đệ nhìn tới, Nam Vinh Ngọc Mị lập tức hiểu ý.

Lần trước Nam Vinh Ngọc Hồng đã nhắc tới chuyện này, Bán Yêu Nữ Hoàng nghĩ ngợi trong chốc lát, sau đó đưa mắt nhìn lại Nam Vinh Ngọc Hồng, khẽ gật đầu.

Nam Vinh Ngọc Hồng cũng hiểu, ý của bệ hạ là trước hết hãy hỏi cho rõ, đừng để sai lầm. Nếu thật là như vậy, chỉ còn cách đẩy thuyền xuôi theo dòng nước.

Dĩ nhiên Nam Vinh Âm không biết vị cữu cữu già mất nết của mình đang gì trong đầu, vẫn đang tấm tức nói:

- Mẫu hoàng, người không biết tên khốn này ghê tởm tới mức nào, hắn còn làm cho ca ca...

Nàng xấu hổ không nói được hết lời.

Nam Vinh Ngọc Mị thở dài, có vẻ thương yêu ôm choàng Nam Vinh Âm vào ngực, quay sang nhìn Vũ La:

- Tiên sinh chớ trách, tiểu hài tử không hiểu chuyện.

Mặc dù Vũ La liên quan tới chuyện phong ấn của Bán Yêu tộc, nhưng Nam Vinh Ngọc Mị vừa cứu con về, quả thật không đành lòng trách cứ con mình. Vũ La khoát tay ngăn lại:

- Không sao.

Đương nhiên hắn sẽ không tính toán những chuyện này với Nam Vinh Âm.

Trên thực tế dọc trên đường đi, Nam Vinh Âm đã chịu rất nhiều uất ức, quá nửa là do tiểu ma nữ Nhan Chi Vi hành hạ, có khi Vũ La còn bênh vực cho nàng. Chẳng qua trong mắt Nam Vinh Âm, Vũ La cũng là phường háo sắc, tồi tệ không kém Nhan Chi Vi. Hiện tại chỉ có hắn ở đây, cho nên Nam Vinh Âm đành trút hết cừu hận lên người hắn.

Nam Vinh Ngọc Hồng tiến tới một bước:

- Bệ hạ, chúng ta ra ngoài cũng đã lâu, nên chăng lập tức trở về?

Nam Vinh Ngọc Mị gật đầu:

- Đi thôi.

Nàng thu lại Thiên Nhân Nhất Kiếm, nắm tay nữ nhi phi hành đi trước. Nam Vinh Ngọc Hồng cùng Vũ La cố ý rơi lại phía sau, tạo khoảng cách nhất định với hai mẹ con.

Vũ La cho rằng người ta có ý tốt, nghĩ rằng ý của Trấn Hải Vương điện hạ là muốn tạo cơ hội cho hai mẹ con xa nhau lâu ngày tâm sự.

Nhưng không ngờ rằng Trấn Hải Vương cười hì hì, bay tới sát cạnh hắn:

- Vũ... Vũ La tiên sinh, cháu ta mặc dù hơi tùy hứng một chút, nhưng hết sức ngây thơ, vô cùng khả ái, ngài thấy có phải vậy không?

Vũ La cười thầm, ngài cũng nói như vậy, ta còn có thể nói không phải hay sao, làm như vậy chẳng khác nào tát vào mặt ngài...

Hắn gật đầu:

- Điện hạ nói rất đúng.

Nam Vinh Ngọc Hồng thấy hắn gật đầu, mừng rỡ hưng phấn xoa xoa tay:

- Chuyện lúc trước cũng là hiểu lầm, tiên sinh khoan dung độ lượng, hẳn sẽ không tính toán so đo, có phải vậy chăng?

Vũ La không nhịn được cười:

- Đó là tự nhiên.

Ta còn bốn khối Thiên Sinh Thần Ngọc trên người Bán Yêu tộc các ngươi, tự nhiên không thể so đo với các ngươi chuyện lúc trước. Trên thực tế dù Bán Yêu tộc là địch với Vũ La, thậm chí Nam Vinh Ngọc Mị còn làm cho hắn nếm mùi đau khổ không ít, nhưng dù sao cũng không có thương hại gì lớn.

Nam Vinh Ngọc Hồng hít sâu một hơi:

- Đã là như vậy, tưởng mối nhân duyên này không còn gì trở ngại nữa.

Vũ La nghe vậy sửng sốt:

- Nhân duyên ư, nhân duyên gì vậy?

Nam Vinh Ngọc Hồng tức giận không vui:

- Tiên sinh còn giả vờ không hay không biết nữa sao? Cháu ta đã nói khi nãy, ngươi khi hiếp nó. Lúc ấy hai nhà đối địch, cho dù ngươi ỷ mạnh cũng không thể gọi là sai. Nhưng bây giờ chúng ta đã hòa hảo, dù sao ngươi cũng phải có trách nhiệm trong chuyện này.