Hư ảnh cự hùng lại gầm lên giận dữ, đoản thương đâm mạnh vào cự thuẫn đang rơi xuống.
Lớp vỏ ngân quang trên chuôi thương nhất thời phóng xuất hào quang vạn trượng, đoản thương vừa va chạm cùng cự thuẫn, lập tức đâm xuyên qua dễ dàng như đậu hủ. Chỉ nghe phập một tiếng, đoản thương đâm mạnh vào ngực chiến tướng, thậm chí cự kiếm của nó còn chưa kịp đâm ra.
Hư ảnh cự hùng thả đoản thương ra, hai tay nắm lấy cự thuẫn, hung hăng nhấc cả cự thuẫn lẫn thân thể chiến tướng lên cao, sau đó gầm lên giận dữ, đập thật mạnh xuống đất.
Mặt đất lập tức nứt ra, một cái rãnh to xuất hiện.
Chiến tướng đầu sư tử thất khiếu chảy máu, nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Hư ảnh cự hùng buông sợi xích trên tay ra, chiến tướng này tức thì hóa thành một đạo hào quang màu vàng đò, chui vào trong cột đá sáu mặt.
Huyết thủy trên cả chiến trường lập tức biến mất không còn thấy nữa, những đường nét trận pháp trên mặt đất vốn tỏa ra những tia sáng yếu ớt cũng đã tắt. Một dãy bậc thang bằng đá xuất hiện, trải dài từ tầng cao nhất của tế đàn cho đến dưới chân hư ảnh cự hùng.
Hư ảnh cự hùng bước lên những bậc thang này hết sức dè dặt, bước lên từng bước.
Những bậc thang này giống như một chiếc thang trời, vô cùng cao quý. Ba huyết trì nằm
Dưới chân nó chừng mười trượng, huyết thủy trong ao quay cuồng chẳng khác nào ngọn lửa.
Đi thẳng tới tế đàn trên cùng, tới cột đá sáu mặt, những bậc thang sau lưng dần dần biến mất.
Nhìn quanh chỉ thấy cột đá sáu mặt này hết sức khổng lồ, không ngờ là ánh sáng tạo thành, những đạo linh văn kia cũng chỉ chạm hờ. Trung tâm cột có thứ gì đó đang toát ra hào quang màu vàng đò, xuyên qua những đạo linh văn kia bắn ra ngoài.
Những linh văn này là linh văn của Cự Yêu tộc. Cự Yêu tộc, Yêu tộc, Bán Yêu tộc, Nhân tộc... Là những chủng tộc mới ra đời từ cuối thời thượng cố, trong huyết mạch của những chủng tộc này ít nhiều gì cũng chứa đựng chút ít thành phần của các chủng tộc cổ xưa.
Tỷ như Nhân tộc, bên trong thân thể có huyết mạch Thần Long nhất tộc, bất quá hết sức mỏng manh
Bên trong thân thể Cự Yêu tộc cũng có huyết mạch của Thần Thú nhất tộc. Cho nên linh văn Cự Yêu tộc có chút tương thông với linh văn Thần Thú, bất quá dù sao cũng không phải là cùng một loại.
Nếu Vũ La lấy linh văn Thần Thú làm cơ sở, học tập linh văn Cự Yêu, nhất định là hết sức dễ dàng. Nhưng hiện tại chỉ có vài đạo linh văn Cự Yêu tộc vô cùng thâm ảo, chỉ bằng vào số linh văn Thần Thú mà Vũ La biết được, muốn suy đoán ra ý nghĩa của những đạo linh văn Cự Yêu này, vậy có chút khó khăn.
Những linh văn Cự Yêu khổng lồ kia, Vũ La không hiểu chút nào.
Dường như đã vượt qua được thử thách khi nãy, cũng không cần hắn hiểu. Ở trước mặt hư ảnh cự hùng, trên một mặt của cột đá đột nhiên xuất hiện một khe nứt.
Vết nứt dần dần phác thảo ra hình dáng một cánh cửa. Ngay sau đó ầm một tiếng vang lên, của mở toang ra.
Cửa này cao chừng hai trượng, hư ảnh cự hùng cúi đầu đi vào, không gian bên trong không nhỏ, tự nhiên cũng có hình sáu mặt. Ở trung tâm là một đài đá cao, trên thạch đài thờ một khối tinh thể màu đỏ to bằng cối xay.
Tinh thể hơi mờ, bên trong có một bóng dáng mơ hồ, không nhìn rõ lắm.
Dưới đài đá là ba vết lõm hình tròn, hình dáng giống như huyết trì bên ngoài. Trong vết lõm ấy, hào quang màu đỏ sẫm cuồn cuộn, thỉnh thoảng phóng xuất một tia chớp màu đỏ tím bắn vào tinh thể màu đỏ trên đài.
Tinh thể màu đỏ bị tia chớp này đánh trúng, cũng an nhiên bất động, chẳng những không có tổn thương, dường như còn được trợ giúp.
Hư ảnh cự hùng từ từ tiến lên...
Lúc này trong đáy biển lòng chảo, đám chiến sĩ cự thú vẫn trấn thủ trên dãy núi xung quanh, cảnh giác canh chừng ba người bên dưới. Vũ La vẫn đang khoanh chân đả tọa, hai
Mắt nhắm nghiền, tựa hồ hồn du vật ngoại.
Tỷ đệ Nam Vinh Ngọc Mị làm hộ pháp, nhưng cũng không tỏ ra khẩn trương. Nơi đây chính là Thần Hoang hải, lại ở gần Tịch Diệt đảo, Bán Yêu Nữ Hoàng cùng Trấn Hải Vương có gì phải lo lắng?
Hộ pháp cho Vũ La, bất quá chỉ là xua đuổi một ít hải thú bất ngờ tới gần mà thôi, không cho chúng quấy rầy Vũ La.
Ngoài mấy ngàn trượng, bên dưới một khối đá ngầm nhô lên khỏi đáy biển, có hai người đang nằm sấp. Một người có tầm vóc trung bình, hơi gầy một chút, dưới cằm có một chòm râu dê, chính là Đại Thánh Yêu tộc Địch Thiên Vũ.
Đôi mắt ti hí của Địch Thiên Vũ xuyên qua mấy ngàn trượng nước biển, nhìn chăm chú vào ba người Vũ La. Bên cạnh lão còn có một người nữa, thân thể cường tráng, mũi sư từ, miệng rộng, đầu đầy tóc vàng cắt ngắn, đôi mắt xanh biếc.
Lão nhân cường tráng lên tiếng hỏi:
- Lão Địch, chúng ta còn phải đợi bao lâu?
Địch Thiên Vũ mân mê một chiếc Hắc Ngọc Như Ý trong tay, mắt híp lại, tựa như đang cân nhắc:
- Khương huynh, không biết có chuyện gì mà đám chiến sĩ cự thú này chưa động thủ?
Lão nhân cường tráng họ Khuông, cũng là một trong những Đại Thánh Yêu tộc, địa vị cũng tương đương như Địch Thiên Vũ. Ở Đông Thổ nhắc tới Bích Nhãn Tán Nghê Khương Tu Đà, tuyệt đối là đại danh đỉnh đỉnh.
Khương Tu Đà lực mạnh vô cùng, được xưng đệ nhất Lực Vương Đông Thổ.
Lão và Địch Thiên Vũ một kẻ trên trời, một người dưới đất, đều là bá chủ Đông Thổ. Chỉ cần không gặp phải đối thủ khó chơi như Hồng Phá Hải, Nhan Chi Tây, chắc chắn là hoành hành không e ngại. Cho dù là Thiết Hoành Giang, nếu xảy ra động thủ thật sự, cũng chưa biết ai chết vào tay ai.
Địch Thiên Vũ và Khương Tu Đà là hảo hữu với nhau. Địch Thiên Vũ muốn xâm nhập Thần Hoang hải, phải tìm một trợ thủ, kẻ đầu tiên mà lão nghĩ tới là Khương Tu Đà.
Trên thực tế lão đắc tội tam đại Yêu Thánh, kẻ dám giúp lão cũng chỉ có Khương Tu Đà.
Chỉ bất quá lúc Địch Thiên Vũ tới tìm, Khương Tu Đà không có ở nhà, bằng không Địch Thiên Vũ đã tới Thần Hoang hải từ sớm.
Khương Tu Đà nhìn qua thô lỗ, nhưng là lão quái vật đã sống mấy vạn năm, cho dù vào thời Hồng Hoang là một kẻ ngốc, hiện tại cũng đã thành tinh. Lão già này cười khẽ:
- Theo ta thấy, những chiến sĩ cự thú này bị trận pháp hạn chế, không có cách nào rời khỏi dãy núi lòng chảo, chỉ có thể thủ mà không thể tấn công. Chỉ cần ba người bọn Vũ La
Không phạm vào dãy núi lòng chảo, vậy những chiến sĩ cự thú kia sẽ không xuất thủ.
Địch Thiên Vũ gật gật đầu:
- Ta đoán chừng cũng là như thế. Nếu đã như vậy, chúng ta cũng không chờ nữa.
- Lão yêu bà Bán Yêu tộc kia vô cùng lợi hại, ta sẽ tận lực giữ chân ả. Khương huynh xuất thủ, trước tiên kéo tên Bán Yêu tộc kia ra xa. Chỉ cần có cơ hội sẽ lập tức hạ thủ giết Vũ La, sau đó chúng ta cao bay xa chạy.
Khương Tu Đà gật đầu.
Hai người hiểu rất rõ ràng, xâm nhập Thần Hoang hải, cho dù hai người chính là Đại Thánh Yêu tộc, cũng không có khả năng xông một mạch chạy trở về, cho nên chỉ cần có thể giết chết Vũ La là đủ.
Về phần hai “người chứng kiến” của Bán Yêu tộc kia, dù sao giữa Yêu tộc và Bán Yêu tộc thù sâu tựa bể, bọn họ nói ra cũng không có ai tin tưởng. Nói không chừng Nhan Chi Tây sẽ cho rằng đây là kế ly gián của Bán Yêu tộc.
Từ bên ngoài mà nhìn, đây rõ ràng là cơ hội ngàn năm một thuở. Cho dù là tên nam nhân Bán Yêu tộc kia có năng lực đánh một trận với Khương Tu Đà, nhưng y phải bảo vệ Vũ La đang nhập định, thực lực cũng phải giảm đi. Địch Thiên Vũ tin rằng Khương Tu Đ có tới chín thành cơ hội giết chết Vũ La.
Còn Chu Nghiên và Nam Vinh Âm mới là hai người chứng kiến thật sự, sau khi giải
Quyết xong Vũ La, tự nhiên phải xử tù hai nàng.
Hai Đại Thánh Yêu tộc lặng lẽ tiến tới. Nếu như Đại Thánh Yêu tộc không muốn cho người khác phát hiện mình, trừ phi là nhân vật cùng cấp với bọn họ, bằng không quả thật là khó lòng phát hiện.
Mặc dù chiến lực Nam Vinh Ngọc Mị không thua gì Địch Thiên Vũ, nhưng đó là nhờ thiên hạ đệ nhất kiếm phù Thiên Nhân Nhất Kiếm giúp đỡ. Nếu chỉ xét về tu vi đơn thuần, Nam Vinh Ngọc Mị còn phải thua Địch Thiên Vũ một bậc.