Nam Vinh Ngọc Hồng sau khi sắp xếp tốt cho Vũ La, cáo lỗi một tiếng:
- Vũ La tiên sinh, ta còn phải đi thu xếp cho mười lăm vạn đại quân kia, không có ta tọa trấn, sợ rằng những quân sĩ kiệt ngạo bất tuân kia sẽ gây ra chuyện, chiêu đãi không chu toàn, xin ngài thông cảm.
Vũ La cũng không để ý:
- Trấn Hải Vương xin cứ tự nhiên.
Nam Vinh Ngọc Hồng đi ra từ chỗ Vũ La không đi quân doanh gì, đó tự nhiên là lấy cớ mà trực tiếp đi gặp hoàng tỷ.
Nam Vinh Ngọc Mị không có nghỉ ngơi, chẳng qua thật sự cả người đều mỏi. Nàng tựa lưng trên một chiếc ghế rộng rãi, tóc mây thả xuống, tóc dài rủ trên vai. Hiển nhiên là biết Nam Vinh Ngọc Hồng trở lại, nàng giơ tay chỉ chiếc ghế đã sớm bày xong:
- Ngồi đi.
Nam Vinh Ngọc Hồng tạ ơn ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Bệ hạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bán Yêu Nữ Hoàng vung tay lên, những thị nữ hầu hạ bên cạnh khẽ khom người rối rít lui ra, bên trong hành cung lớn như vậy chỉ có tỷ đệ hai người. Nam Vinh Ngọc Mị lúc này mới hữu khí vô lực kể lại chuyện đã xảy ra, cuối cùng cười khố nói:
- Trẫm đây có thể xem là đã lấy đá đập chân mình hay không?
Nam Vinh Ngọc Hồng lắc đầu:
- Bệ hạ, mặc dù còn không đạt được mục đích, nhưng dù sao vẫn còn có một tia hy vọng.
Nam Vinh Ngọc Mị gật đầu nói:
- Đương nhiên trẫm hiểu điều này, bởi vậy trẫm mới bảo ngươi đi tiếp đón Vũ La.
Nam Vinh Ngọc Hồng cũng gật đầu, tuy hắn không cường thế như bệ hạ nhưng lại rất biết mình biết ta, không như Nam Vinh Ngọc Mị, biết rõ phải quan hệ tốt với Vũ La nhưng trong lòng thủy chung không được tự nhiên.
Từ điểm này có thể thấy được, Nam Vinh Ngọc Mị coi như là cũng biết cách dùng người.
Nữ hoàng bệ hạ vung tay lên:
- Ngươi hiểu được ý tứ của trẫm thì tốt rồi, hôm nay trước tiên ngươi làm quen với hắn một chút, có chuyện gì... Ngươi làm chủ tùy cơ mà hành sự.
- Thần tuân chỉ, thần xin cáo lui...
Nam Vinh Ngọc Hồng từ hành cung của bệ hạ đi ra, thật ra tâm tình nhẹ nhõm hơn Nam Vinh Ngọc Mị rất nhiều. Từ lúc bắt đầu, hắn thực ra đã không quá tin tưởng phong ấn của Bán Yêu tộc được giải trừ dễ dàng như vậy.
Phong ấn của Bán Yêu tộc đã mấy vạn năm cũng chưa giải trừ, Nam Vinh Ngọc Mị chỉ đi Đông Thổ một chuyến, nhặt được một nam tử có huyết mạch Viêm Hoàng, thì có thể dễ dàng giải trừ được sao?
Tuy nói điều kiện đều đã đầy đủ, nhưng việc trọng đại như thế này, làm sao có thể tránh khỏi trắc trờ?
Cho dù có trắc trở nhưng cũng đã có hi vọng- Chỉ cần có hi vọng, đó chính là chuyện tốt.
Nam Vinh Ngọc Hồng vừa đi vừa suy nghĩ, Bán Yêu tộc quyền thế ngất trời, Trấn Hải Vương dưới một người trên vạn người, vậy mà lúc này phải vắt óc suy tính làm cách nào giao hảo với Vũ La.
Trước khi Địch Thiên Vũ đến, hắn nhất định phải lôi kéo quan hệ với Vũ La.
Hiện tại xem ra vấn đề duy nhất chính là trước kia nữ hoàng bệ hạ đã từng bắt giữ người ta làm tù binh, đã vậy còn giờ một trò lừa gạt chẳng lấy gì là cao minh.
Nam Vinh Ngọc Hồng cái gì cũng tốt, duy chỉ có một khuyết điểm: Háo sắc.
Cho nên suy bụng ta ra bụng người, người hắn muốn tiếp đãi đầu tiên đương nhiên phải có sắc đẹp. Nam Vinh Ngọc Hồng thực là đã gặp qua đứa cháu gái kia của mình, Nam Vinh Âm mặc dù còn chưa trưởng thành nhưng đã có dáng dấp của mỹ nhân bại hoại, thêm vài năm nữa, nếu nói nàng là hại nước hại dân cũng không quá đáng.
Nghĩ đến đây, hắn chợt có chút lo sợ bất an, có lẽ việc hắn sắp xếp mười ả mỹ tỳ thiếp thân trong phòng của Vũ La không phải là hành động sáng suốt, Vũ La xem ra đã vừa ý Nam Vinh Âm.
Nam Vinh Ngọc Hồng cảm thấy gả Nam Vinh Âm cho Vũ La chẳng có gì là không ổn, dù sao nàng cũng không phải người thừa kế hoàng vị đầu tiên. Nếu như có thể hi sinh một Nam Vinh Âm để đổi lấy giải trừ phong ấn của Bán Yêu tộc, đó tuyệt đối là một cuộc mua bán có lời.
Nếu như mình có thể giao hảo với Vũ La, đợi tương lai thần công của Vũ La đại thành, thuận lợi thuyết phục hắn giúp Bán Yêu tộc giải trừ phong ấn, vậy mình chính là đệ nhất công thần của Bán Yêu tộc.
Hắn chưa từng có dã tâm lật đổ hoàng tỷ, nhưng sự quang vinh của đệ nhất công thần vẫn làm cho hắn hăng hái, hắn tràn đầy hào hứng đi về phía nơi ở của Vũ La.
Đáng tiếc, Trấn Hải Vương đang “tràn đầy nhiệt huyết” tại chỗ ở của Vũ La lại phải đứng bên ngoài cửa, thị nữ báo tin, Vũ La tiên sinh đã nghỉ ngơi. Trấn Hải Vương già không đứng đắn, đảo mắt hỏi:
- Vậy mười ả mỹ tỳ đã từng thị tẩm chưa?
Thị nữ nhu thuận đáp:
- Chưa từng.
Trấn Hải Vương bĩu môi một cái, trong lòng có chút khinh thường hành vi của Vũ La: Quả nhiên là một kẻ chuyên tĩnh.
Loại khinh thường này cũng không phải xem thường thật, mà là sự khinh bỉ của hoa hoa công tử đối với đạo đức của một tình thánh si tình.
Trấn Hải Vương bất mãn hồi cung, liền gọi sáu thiếu nữ Bán Yêu xinh đẹp tới thị tầm, đùa giỡn một lúc đã ngủ say.
Vũ La kỳ thực không đi nghi, mười ả mỹ tỳ chuẩn bị nước tắm cho hắn xong liền bị hắn đuổi ra ngoài. Vũ La là ai? Chính là khách nhân tôn quý nhất của Bán Yêu tộc, Trấn Hải Vương trước đó đã dặn dò, không được ngỗ ngược với quý khách, bằng không giết chết cả nhà.
Đám mỹ tỳ thực muốn thân cận Vũ La, nhưng Vũ La mặt lạnh, bọn họ cũng không có can đảm đó, về phần các loại thủ đoạn đầu môi chót lưỡi như “Bề trên có phân phó, không nghe sẽ chịu phạt” lại càng không dám. Không nói đến thủ đoạn bậc này không có bao nhiêu hiệu quả đối với tu sĩ tâm chí kiên định, chỉ cần sau sự việc vừa hỏi là lộ ra mà thôi.
Vũ La tự mình tắm rửa, trong thùng gỗ lớn nước ấm vừa đủ, hơi nước lượn lờ, trong nước đun thảo dược nào đó có mùi thơm tươi mát, quả nhiên vô cùng dễ chịu.
Hắn nằm trong thùng gỗ, trong đầu không khỏi có những suy nghĩ kiều diễm, nếu như Chu Nghiên hoặc Cốc Mộc Thanh ở đây, uyên ương nghịch nước cũng là niềm vui.
Vừa nảy sinh ý nghĩ này, lại làm hắn nhớ đến cố hương. Rời khỏi Trung Châu đã một năm rồi, cũng không biết tình hình ở đó như thế nào. Cũng may vô luận là Chu Nghiên hay Cốc Mộc Thanh đều có phụ thân có địa vị lớn, hẳn là không ai dám làm gì các nàng.
Chỉ là nỗi nhớ trong lòng giống như cỏ dại, một khi nảy mầm thì không thể ngăn chặn.
Vũ La kỳ cọ qua loa rồi nhảy ra, cần phải nhanh chóng tìm hiểu tình hình bên này, để còn sớm ngày trở về Trung Châu.
Hắn mở Thiên Phủ Chi Quốc ra rồi chui vào trong.
Thương thế của Phù Cổ đến hôm nay cuối cùng đã khôi phục được bảy tám phần, đã không còn gì đáng ngại có thể dùng để dò xét rồi.
Trong vòng mấy tháng nghỉ ngơi này Phù Cổ không chỉ dưỡng tốt thương thế, mà lực lượng trong viên Tổ Linh yêu đan kia cũng được hấp thu không ít. Vũ La tính một chút, đã có khoảng một thành lực lượng bị Phù Cổ hấp thu.
Chớ xem thường một thành lực lượng này, thử tưởng tượng di tích thần điện to lớn bên trong Ma Sơn kia thì sẽ biết, chủ nhân của Tố Linh yêu đan này năm đó mạnh tới cỡ nào. Nếu như là Yêu tộc bình thường, hấp thu một thành lực lượng này sẽ lập tức trở thành chiến sĩ hùng mạnh nhất, cho dù đối mặt với Hổ Báo chiến sĩ của Bát Đại Thần Trủng cũng có sức liều mạng.
Chẳng qua Phù Cổ dù sao cũng là tồn tại đặc thù, lực lượng của Tổ Linh yêu đan đối với nó có tác dụng phần lớn là một loại rèn luyện thể chất, chân chính có thể lắng đọng ở trong cơ thế cũng không nhiều. Đây còn là bởi vì chủ nhân của Tổ Linh Yêu Đan này có muôn vàn liên hệPhù Cổ thời kỳ thượng cố kia.
Ích lợi của một thành lực lượng này đối với Phù Cổ cũng là rõ ràng. Thân thể của Phù Cổ hiện tại cường hãn hơn lúc trước rất nhiều, cho dù không sử dụng năng lực của bản thân chỉ dựa vào thân thể va chạm, cũng có thể bắn thủng thuẫn bài giống như tên nỏ.
Vũ La còn có thể cảm giác được, từ đây tới lúc Phù Cổ thăng cấp đã không còn xa, tiếp tục nghỉ ngơi ở trong Tổ Linh Yêu Đan thêm nửa năm nữa là có thể thành công đề thăng làm Thần Tướng tứ phẩm rồi.