Mấy ngày nay, kinh nghiệm, kiến thức của hắn ngày càng tăng trưởng, có trợ giúp rất lớn cho việc tu luyện. Lúc trước cũng là ngày tháng tích lũy, bế quan hôm nay chính là hành động củng cố thành quả.
Thời gian hơn một tháng không tính là dài nhưng vừa đủ, cảnh giới của hắn hôm nay đã là Long Cung trung cấp. Bế quan trong hơn một tháng này, linh nguyên trong Minh Đường Cung cuồn cuộn, còn xen lẫn nhiều tia thần lực đạm ngân sắc.
Trong Băng Sơn kia, hạch tâm ngưng kết càng ngày càng rõ ràng.
Long Cung trên Băng Sơn mây khói lượn lờ, hà quang sáng rỡ. Hàng ngày Linh Long nuốt hà quang, dần dần có vẻ đề thăng. Xem ra không bao lâu nữa là có thể đạt tới đỉnh điểm của Long Cung trung cấp, đánh sâu vào cảnh giới Long Cung cao cấp.
Một ngày này Vũ La đang tu luyện, bỗng nhiên Đầu cốt Bảo Oản nhẹ nhàng chấn động, thanh âm của Nam Vinh Ngọc Mị truyền tới:
- Đến Tịch Diệt đảo rồi.
Vô cùng máy móc, chỉ còn thiếu nước rung pháp bảo của mình lên ném Vũ La ra ngoài.
Dựa theo tính tình của Nam Vinh Ngọc Mị, đã buồn bực mấy tháng mà có thể có thái độ như vậy đã là “cực độ khắc chế” rồi, thế nhưng Vũ La vẫn làm ngơ.. Hắn cảm thấy không cần thiết ép buộc Nam Vinh Ngọc Mị cúi đầu nhận lỗi với mình, nhưng không có nghĩa hắn muốn tiếp tục chịu đựng khuôn mặt lạnh lùng của Nam Vinh Ngọc Mị.
Vũ La từ trong Đầu cốt Bảo Oản đi ra, vung tay áo lên, lạnh lùng liếc Nam Vinh Ngọc Mị một cái:
- Bệ hạ dường như rất là bất mãn với ta?
Nam Vinh Ngọc Mị trong lòng hồi hộp một chút, thầm mắng mình không có chừng mực. Tiểu tử này dù sao cũng nắm mệnh mạch của toàn bộ Bán Yêu tộc, cho dù là người bình thường đột nhiên đoạt được quyền lực lớn như vậy cũng sẽ lớn lối, huống chi hắn vốn chính là một cao thủ?
Nam Vinh Ngọc Mị trong lúc nhất thời căn bản không thể để ý tới tâm tình của bản thân mình, lập tức ôm quyền vái một cái:
- Là ta lỗ mãng rồi, xin tiên sinh lượng thứ, Nam Vinh Ngọc Mị bảo đảm, sau này tiên sinh chính là khách nhân tôn quý nhất của Bán Yêu tộc ta. Bán Yêu tộc từ Nam Vinh Ngọc Mị trở xuống sẽ không có ai có nửa điểm bất kính với tiên sinh.
Vũ La hừ một tiếng, cũng không so đo tính toán đối với những chuyện nhỏ này. Hắn nhìn về phía trước, ở ngoài chừng hơn mười dặm một hòn đảo cực lớn giống như một con hải quy khổng lồ đang tu dưỡng sinh tồn, lơ lửng trên mặt biển không nhúc nhích.
Một đội ngũ thật lớn từ trên hòn đảo này chạy ra, chạy về phía bọn họ.
Tịch Diệt đảo cũng không phải là nơi ở của vương đình Bán Yêu tộc, thế nhưng phòng ngự trên Tịch Diệt đảo lại không kém hơn so với vương đình, nơi này đồng dạng là trọng địa căn bản của Bán Yêu tộc.
Bởi vì nơi này chính là chỗ đặt bảo khố của hoàng thất và quốc khố của Bán Yêu tộc.
Đội ngữ đến nghênh đón kia chính là chủ tướng trấn thủ Tịch Diệt đảo, Lục đệ của Nam Vinh Ngọc Mị, Trấn Hải Vương Nam Vinh Ngọc Hồng. Nam Vinh Ngọc Hồng là đệ đệ được Bán Yêu Nữ Hoàng tín nhiệm nhất, nếu không cũng sẽ không để hắn trấn thủ một nơi quan trọng như Tịch Diệt đảo.
Trên đảo ngoại trừ siêu cấp cao thủ Nam Vinh Ngọc Hồng, còn có một vị Thuật Vương, một vị Binh Vương phụ tá.
Các loại trận pháp mai phục hết sức đầy đủ, cho dù là bản thân Nam Vinh Ngọc Mị muốn ỷ mạnh xông vào cũng sẽ rơi gươm gãy giáo, ban đầu nàng lựa chọn trao đối con tin ở nơi này chính là mang ý niệm mình đứng vào thế bất bại.
Chuyện của Vũ La, Nam Vinh Ngọc Mị lúc trước từng truyền thư thông báo cho Nam Vinh Ngọc Hồng. Nam Vinh Ngọc Hồng biết Vũ La chính là tế phẩm giải khai phong ấn của Bán Yêu tộc.
Chẳng qua lần này trở lại, trên đường đi Nam Vinh Ngọc Mị trong lòng nén giận, có một số việc không để ý tới, cũng không trao đổi trước một bước với Nam Vinh Ngọc Hồng.
Trấn Hải Vương vốn hăng hái bừng bừng chờ phong ấn giải trừ, thế nhưng trong cơ thể vẫn một mực không có động tĩnh gì, tự nhiên cũng hiểu được chuyện này không thuận lợi.
Hiện tại từ xa nhìn thấy một nam tử đứng cạnh Nam Vinh Ngọc Mị, hắn liền chầm chậm cau mày.
Bệ hạ xưa nay luôn giữ mình trong sạch, vì sao lại để một nam tử sóng vai đi cùng mình?
Trong lòng Trấn Hải Vương nảy sinh vô số nghi ngờ, hắn giỏi về phòng thủ, mới có thể được phái tới trấn thủ Tịch Diệt đảo, người như vậy hơn một nửa đều là tính tình trầm ổn không dễ vọng động. Nam Vinh Ngọc Hồng chính là như thế.
Đổi lại là một thân vương Bán Yêu tộc khác, vừa nhìn thấy có nam nhân sóng vai đi cùng nữ hoàng bệ hạ chỉ sợ sẽ lập tức quát lên như sấm, mắng to nam nhân kia đã khinh nhờn nữ hoàng.
Nam Vinh Ngọc Hồng quyết định chủ ý nhìn kỹ hãy nói, vì vậy trên mặt mỉm cười, tiến lên nghênh đón dùng lễ dập đầu bái lạy:
- Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Phía sau, quần thần Tịch Diệt đảo cùng nhau quỳ sụp xuống, gào thét long trời lỡ đất.
Nam Vinh Ngọc Mị khoát tay:
- Bình thân.
Trấn Hải Vương đứng dậy. Nam Vinh Ngọc Mị nhìn thấy Lục đệ mà mình tín nhiệm nhất, tâm trạng khá hơn một chút, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt, nhưng trước tiên giới thiệu
Vũ La với hắn:
- Trấn Hải Vương, vị này chính là Vũ La tiên sinh, sau này hắn chính là khách nhân tôn quý nhất của Bán Yêu tộc ta, thấy Vũ La tiên sinh như trầm đích thân tới.
Giọng điệu giải quyết việc chung này nói rõ Nam Vinh Ngọc Mị tuyệt đối không phải là đang nói đùa. Trấn Hải Vương lại càng kỳ quái: Vũ La? Tiểu tử này không phải là tế phẩm sao? Sao lại trở thành khách quý rồi?
Chẳng qua hắn cuối cùng cũng biết tại sao phong ấn không có giải trừ: Ngay cả tế phẩm cũng còn sống sờ sờ ra đó.
- Thần tuân chỉ!
Nam Vinh Ngọc Hồng lại quỳ xuống.
- Được rồi lão Lục, đứng lên đi.
Nam Vinh Ngọc Mị lại hỏi:
- Chuyện lúc trước dặn dò ngươi chuẩn bị thế nào rồi?
Nam Vinh Ngọc Hồng mười phần tin tưởng:
- Bệ hạ yên tâm, đừng nói một tên Địch Thiên Vũ, cho dù là ba đại Yêu Thánh, chỉ cần bọn họ dám tới, cũng chỉ có tới mà không có về!
Nam Vinh Ngọc Mị gật đầu:
- Vậy thì tốt. Chúng ta lên đảo thôi, trẫm có hơi mệt, không cần an bài người khác tới bái kiến, có chuyện gì ngươi xem rồi xử lý là được.
Sau đó lại đặc biệt dặn dò một câu:
- An bài chỗ ở tốt cho Vũ La tiên sinh, vạn lần không được chậm trễ.
Nam Vinh Ngọc Hồng khom người nói:
- Tuân chỉ.
Bên người Bán Yêu Nữ Hoàng có mười vạn cấm quân, quân đội của Nam Vinh Ngọc Hồng tới nghênh đón cũng có năm vạn, hai đội nhân mã hội hợp đi về phía Tịch Diệt đảo. Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy hai “dòng nước” màu đen ở trong biển rộng hội tụ thành một, chậm rãi chảy về phía hòn đảo lớn kia.
Bán Yêu tộc tổ chức Tịch Diệt đảo hơn vạn năm, hòn đảo này đích xác là phòng thủ kiên cố.
Vũ La tiến vào thủy vực phụ cận Tịch Diệt đảo, ánh mắt đảo qua, liền thấy chiến sĩ tinh nhuệ của Bán Yêu tộc trên đường đi nhìn qua như hỗn loạn, lại cẩn thận tránh đi một ít địa điểm đặc thù.
Hắn cẩn thận nhìn lại, dưới mặt biển ẩn dấu từng tảng đá ngầm. Những tảng đá ngầm kia không bắt mắt chút nào, thế nhưng nghĩ đến bên trong khẳng định khắc dấu trận pháp hoặc là linh văn đáng sợ.
Bên ngoài toàn bộ Tịch Diệt đảo cũng bị loại đá ngầm này bao vây, có thể suy đoán đây là một trận pháp phòng ngự to lớn.
Bờ của hòn đảo cũng bị tường rào cao lớn vây quanh, trên mỗi một tảng đá lớn đều điêu khắc linh văn, chẳng qua những linh văn này không biết có tác dụng gì, cũng không phát quang, ngược lại có một ít “hắc thủy” chảy xuôi ở trong linh văn, từ trên xuống dưới chậm rãi tan vào dưới đáy của hòn đảo.
Mười lăm vạn đại quân tiến vào Tịch Diệt đảo, ngay ngắn có thứ tự, cho thấy tố chất quân sự hùng mạnh của Bán Yêu tộc.
Nam Vinh Ngọc Mị mặc dù cúi đầu với Vũ La, thế nhưng trên tâm lý cuối cùng có chút không được tự nhiên. Sau khi tiến vào Tịch Diệt đảo, Nam Vinh Ngọc Mị liền tới hành cung nghỉ ngơi, chuyện tiếp đãi Vũ La liền giao cho Lục đệ.
Nam Vinh Ngọc Hồng cũng rất biết điều, nhượng ra một chỗ trang viên đắc ý nhất của mình ở trên đảo cho Vũ La ờ, mặt khác tôi tớ có ba mươi người, thị nữ hai mươi người, thiếp thân mỹ tỳ mười người.