Thế nhưng Chuyên Hức Thạch Ấn vừa ra tay, nàng mới biết được Điện Kiếm Thiên Lệnh của mình căn bản không phải là cùng một cấp bậc với người ta.
Chuyên Hức Thạch Ấn chậm rãi hạ xuống, tốc độ mặc dù rất chậm, thế nhưng khí thế lại không thể ngăn cản.
Nam Vinh Ngọc Mị sắc mặt khó coi, Điện Kiếm Thiên Lệnh của nàng liên tục phát ra chín mươi chín đạo lôi điện, thế nhưng ngay cả bản thể của Chuyên Hức Thạch Ấn cũng không đánh trúng, đã bị khí thế hùng mạnh ngăn cản ở bên ngoài, tạo thành hoa lửa màu tím tan tác đầy trời.
Nam Vinh Ngọc Mị thu hồi Điện Kiếm Thiên Lệnh, ngón trỏ và ngón giữa bàn tay trái chỉ lên trời một cái:
- Thiên Nhân Nhất Kiếm!
Hàn quang như biển, thiên địa đều kinh.
Vô số kiếm quang giống như lông chim bay lượn đầy trời ở trong cuồng phong, hội tụ thành một đạo quang hà, thẳng tắp đánh lên Chuyên Húc Thạch Ấn.
Khí thế hùng phong mà Điện Kiếm Thiên Lệnh không thể há vỡ lại không đáng nhắc tới ở trước mặt thiên hạ đệ nhất kiếm phù, vô số kiếm quang đâm xuyên qua một tầng khí thế cường hãn kia, lập tức hội tụ thành một đạo kiếm quang dài ba mươi trượng, rộng sáu trượng va chạm với Chuyên Húc Thạch Ấn trầm trọng cổ kính. Nhất thời hào quang sáng rực, chiếu rọi tứ bề trắng xóa, không thể nhìn rõ được gì.
Biển lớn bị một cỗ lực lượng hùng mạnh hung hăng đè ép xuống phía dưới, hình thành một lốc xoáy cực lớn.
Từ xa nhìn lại, thân ảnh của Nam Vinh Ngọc Mị và Lực Thiên Khôi đều đã không thấy, chỉ có một quang cầu cực lớn màu trắng một nửa chìm trong nước biển.
Bạch quang dần dần biến mất, sóng biển gào thét, nước biển bốn phía điên cuồng đổ trở về, va chạm mạnh ở trung tâm va chạm vừa rồi, một tiếng nổ lớn. Một cột nước cực lớn phóng lên cao.
Nam Vinh Ngọc Mị và Lực Thiên Khôi đều tự lui về phía sau mấy trăm trượng. Lực Thiên Khôi đã đứng ở trên hòn đảo kia, khải giáp màu xám đen trên người đã tràn đầy vết rạn.
Nam Vinh Ngọc Mị dưới chân vẫn như trước đạp trên Vương Thuyền, sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể khẽ lay động, một thân váy dài đỏ thẫm kia vỡ vụn, bị gió biển vừa thổi bay lượn đầy trời, giống như một đàn bướm đỏ.
Váy dài tán đi, Nam Vinh Ngọc Mị cũng không phải toàn thân trần trụi, dưới váy dài không ngờ là tinh giáp bó sát, hoa văn tinh mỹ che kín toàn thân.
Một thân tinh giáp này mặc dù là kim loại luyện chế, nhưng đã dung nhập một ít tài liệu khác, chỗ cần mềm mại thì mềm mại, chỗ cần chắc chắn thì chắc chắn, còn vừa vặn hơn cả những loại y phục bằng vải lụa.
Nửa thân trên tinh giáp bảo vệ ngực và phía sau hai vai của nàng, lộ ra vùng bụng bằng phẳng va eo nhỏ mềm mại, da thịt mềm mại sáng bóng.
Dưới một đôi lót vai lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết, trên cổ tay mang theo một đôi bao cổ tay dài, mu bàn tay cũng có tinh giáp bảo vệ.
Dưới thắt lưng chính là một chiếc vảy giáp, mười sáu phiến giáp hình mũi kiếm vây quanh, trên đó đầy hoa văn màu đỏ.
Phối hợp một đôi giày chiến, trên bộ tinh giáp này hoa văn màu đỏ lửa dày đặc, từ xa nhìn lại, những hoa văn này đứt đoạn, rồi lại có phần tổ hợp cùng một chỗ, không ngờ là một con phượng hoàng vỗ cánh muốn bay.
Bị người hủy đi váy dài, Nam Vinh Ngọc Mị long nhan giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lực Thiên Khôi, ngươi tìm chết!
Thiên hạ đệ nhất kiếm phù Thiên Nhân Nhất Kiếm như cảm ứng được sự phẫn nộ của chủ nhân, bắn ra từng tia tinh quang lạnh lẽo sắc bén như kiếm. Mặt biển trở nên hỗn loạn, kiếm quang như nước làm dậy lên bọt sóng trắng xóa.
Một đạo kiếm hà từ trên chín tầng trời buông xuống, Nam Vinh Ngọc Mị nâng tay khẽ vẫy, đạo kiếm hà giống như ngân hà trên chín tầng trời kia không ngờ quấn quanh ngón tay nàng thành một sợi chỉ bạc.
Bách Vạn Kiếm Quang Nhiễu Chỉ Nhu!
Lực Thiên Khôi biến sắc, Chuyên Húc Thạch Án của hắn chính là đường đường thánh vật Nhân tộc, không hẳn không thể đối kháng thiên hạ đệ nhất kiếm phù Thiên Nhân Nhất Kiếm. Thế nhưng hắn chính là Cự Yêu tộc, chỉ là dựa vào một ít thủ đoạn đặc thù mới miễn cưỡng khống chế Chuyên Húc Thạch Ấn, nhiều nhất cũng chỉ có thể phát huy được ba phần uy lực của Chuyên Húc Thạch Ẩn. Hơn nữa mỗi lần vận dụng đều sẽ tạo thành tổn thương lớn đối với bản thân hắn.
Một kích vừa rồi, lục phủ ngũ tạng của Lực Thiên Khôi giống như bị khuấy đảo một phen, vô cùng thống khổ, đến hiện tại còn chưa có hồi phục.
Hắn nhìn Nam Vinh Ngọc Mị hóa trăm vạn kiếm quang thành sợi chỉ mềm, sợi chỉ bạc kia màu sắc càng ngày càng sáng, giống như một vầng trăng sáng treo ở trên ngón tay nàng.
Lực Thiên Khôi cắn răng một cái, một lần nữa niệm chú ngữ, một đạo chú ngữ chưa xong đã phun ra ba ngụm máu tươi. Cho dù là vậy, hắn vẫn liều mạng già hoàn thành chú ngữ, một lần nữa thúc dục Chuyên Húc Thạch Ấn.
Thiên hạ đệ nhất kiếm phù Thiên Nhân Nhất Kiếm và thánh vật Nhân tộc Chuyên Húc Thạch Án, hai cỗ khí thế hùng mạnh giao phong ở trên mặt biển, giống như hai cái cối xay lực lượng cực lớn, không ngừng ma sát lẫn nhau, tiếng gió gào thét, tiếng sấm ù ù, nước biển bị cuốn lên cao tạo thành một vòng thủy long cực lớn.
Bên trong Vương Thuyền, trong đầu Vũ La hỗn loạn, thế nhưng đã khôi phục một chút thần trí, nhưng hắn không có tỉnh lại, bởi vì hắn cảm giác được chiến đấu bên ngoài đã tới thời khắc mấu chốt, cho dù là Nam Vinh Ngọc Mị cũng không có khả năng phân tâm lúc này.
Đây chính là cơ hội tốt!
Vũ La mặc dù không thể vận dụng lực lượng, thế nhưng hắn còn có một chiêu: Phù Cổ.
Phù Cổ tâm ý tương thông với Vũ La, Vũ La chỉ cần tâm thần vừa động, Phụ cổ liền vô thanh vô tức từ trong Thiên Phủ Chi Quốc chuồn ra, trầm vào trong Vương Thuyền.
Không mất bao lâu Phù Cổ đã điều tra rõ ràng Vương Thuyền, Vũ La hiện tại đối với tình huống của Vương Thuyền cũng rõ như lòng bàn tay. Bộ phận trung tâm của chiếc Vương Thuyền này không phải là trận pháp, mà là linh văn Bán Yêu tộc.
Nếu là trận pháp, Vũ La chưa chắc có biện pháp, thế nhưng hiện tại là linh văn, mặc dù
Vũ La chưa từng tiếp xúc qua linh văn Bán Yêu tộc, thế nhưng có Thái Thượng Tông Lãm Đại Thiên Linh Văn Giảng Nghĩa làm trụ cột, Vũ La phá giải hẳn là cũng không khó khăn.
Hắn để Phù Cổ ở bên ngoài linh văn hạch tâm Vương Thuyền quan sát một chút, cảm thấy có bảy phần nắm chắc. Chẳng qua hắn không có động thủ, mà để Phù Cổ ẩn núp ở trong Vương Thuyền.
Vương Thuyền này chính là tọa giá của Nam Vinh Ngọc Mị, tuy nói Nam Vinh Ngọc Mị lúc này không thể phân tâm, thế nhưng phá giải bảo vật của người ta trắng trợn như thế, khẳng định sẽ làm cho Nam Vinh Ngọc Mị cảnh giác. Vũ La hiện tại còn không thể vận dụng lực lượng, không phải là thời cơ đào thoát tốt nhất.
Trên mặt biển, sợi chỉ bạc quấn trên ngón tay hào quang sáng ngời chiếu lên dung nhan tuyệt thế của Nam Vinh Ngọc Mị, càng làm cho người ta cảm thấy cao quý không thể xâm phạm.
Lực Thiên Khôi đã lộ ra dấu hiệu thất bại, nhưng vẫn cắn răng kiên trì. Sau lưng hắn chính là thánh địa của hai tộc. Cự Yêu tộc giao địa phương quan trọng như vậy cho hắn trấn giữ, cho dù là chết trận cũng không thể lùi bước.
Nam Vinh Ngọc Mị bỗng nhiên hé miệng cười:
- Lực Thiên Khôi, đi gặp tổ tiên Cự Yêu của nhà ngươi đi!
Ngón tay của nàng vừa điểm, kiếm quang sáng ngời, trong không trung xuất ra một đạo trường tuyến sáng ngời làm cho người ta không mở được mắt, tốc độ càng nhanh không thể tưởng tượng. Cho dù là Lực Thiên Khôi cũng chỉ kịp đưa Chuyên Húc Thạch Án chắn ở trước mặt mình, trong tai nghe được một tiếng “Đinh”, giống như cái đinh rơi trên tảng đá.
Sau đó một cỗ lực lượng mênh mông giống như gió lốc đánh tới, trước mắt hắn ánh sáng phóng lớn cho nên cái gì cũng không biết.
Thiên Nhân Nhất Kiếm vô cùng cường hãn đánh bay Chuyên Húc Thạch Án, vẫn như trước là một đạo quang ti đã xuyên qua mi tâm của Lực Thiên Khôi, lộ ra ở sau gáy của hắn vòng một vòng trên không trung, trở về bên người Nam Vinh Ngọc Mị.
Đôi môi của Nam Vinh Ngọc Mị khẽ mở, nuốt đạo quang ti kia vào trong bụng.
Mãi đến lúc này, thân hình khổng lồ của Lực Thiên Khôi mới chậm rãi ngã xuống, ngã vào trong mặt biển phát ra tiếng nổ ầm ầm, dấy lên sóng lớn ngập trời.