Thân phận địa vị tu vi của vị này còn cao hơn một bậc so với Thiết Hoành Giang, làm sao lại xuất hiện ở đây? Người của mười sáu nhà, bao gồm cả Lôi Thiên Quá đều ngây ngốc. Thiết Hoành Giang không vui nói:
- Còn không mau bái kiến?
Mọi người lúc này mới phản ứng lại, vội vàng quỳ xuống lễ bái, miệng kêu tiền bối.
Trong khi những người này trong lòng đang phỏng đoán lý do Nhan Chi Tây xuất hiện ở Thiết gia, Thiết Hoành Giang lại chỉ Hồng Phá Hải
- Vị này chính là Hồng Phá Hải lão tiền bối, đảo chủ Nộ Long đảo ở Thần Hoang Hải.
Mọi người mới từ trong trạng thái ngây ngốc khôi phục lại, lại lần nữa bất tri bất giác tiến vào trạng thái này.
Thất Thủ Giao Long Hồng Phá Hải! Lại một vị Đại Thánh Yêu tộc nữa!
Yêu tộc bình thường mấy trăm mấy ngàn năm cũng không nhìn thấy được một vị Đại Thánh Yêu tộc, bọn họ hôm nay tuyệt đối có lời rồi, một lần gặp được tới ba vị. Giữa các Đại Thánh Yêu tộc rất ít khi lui tới với nhau, có thể sống đến hiện tại, hoặc là quan hệ vững chắc đến mức không cần đi lại, hoặc là quan hệ bế tắc đến nỗi khinh thường không thèm đi lại.
Trừ phi có chuyện gì tranh chấp dẫn tới xuất thủ đánh lớn, nếu không rất ít người đồng thời nhìn thấy hai vị Đại Thánh Yêu tộc.
Thiết Hoành Giang hừ lớn một tiếng:
- Vừa mới giáo huấn các ngươi, lại quên rồi! Mau bái kiến, một đám ngu xuẩn!
- Ra mắt tiền bối...
Thiết Hoành Giang rất bất mãn:
- Được rồi, tất cả ngồi xuống đi, đưa thức ăn lên!
Yến hội đêm nay, nói ra chính là Thiết gia tạ yến, vị chủ nhân Thiết Hoành Giang này lại là sắc mặt sa sầm, không có chút ý tứ tươi cười chào đón, mọi người cũng đều biết tính tình khó chịu của lão, cho nên không để ý, mà cũng không dám để ý.
Dưới dạng tương phản như vậy, lại càng lộ rõ sự bất phàm của thiếu niên họ Vũ kia.
Không chỉ Thiết Hoành Giang, vẻ mặt của Nhan Chi Tây và Hồng Phá Hải đối với Vũ La đều tỏ ra hết sức ôn hòa. Mọi người phía dưới đều căng thẳng, phía trên còn có ba vị Đại Thánh Yêu tộc, sợ mình một khi không cẩn thận thất lễ, vậy có thể liên lụy toàn bộ thị tộc mất mặt.
Thế nhưng bốn người phía trên lại thoải mái tiêu sái, Vũ La thỉnh thoảng lại nói mấy câu với ba vị Đại Thánh Yêu tộc, bình luận một chút hương vị của thức ăn. Hắn chính là Nhân tộc, lại ở Trung Châu, ăn uống vô cùng tinh tế, đối với món ăn ngon dở, Vũ La có quyền lên tiếng hơn ba vị Đại Thánh Yêu tộc, mỗi một câu nói đều có thể nói ra chỗ tốt chỗ xấu của thức ăn, ba vị Đại Thánh Yêu tộc tất nhiên là khen ngợi.
Những thị tộc cổ xưa này đều giống như các Đại Thánh Yêu tộc không lui tới ngoại giới, những việc mới phát sinh gần đây ở Đông Thổ cũng chưa từng nghe thấy, không biết Vũ La rốt cuộc là ai. Ai nấy hoang mang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, đã quyết tâm sau khi trở về nhất định phải hỏi thăm rõ ràng chi tiết về Vũ La, để xem rốt cuộc hắn có chỗ gì bất phàm, lại có thể làm cho ba vị Đại Thánh Yêu tộc Thiết Hoành Giang nhìn hắn với cặp mắt khác biệt như vậy.
Ngoại trừ việc đó, ba vị Đại Thánh Yêu tộc rõ ràng là muốn liên thủ, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Nhất thống Đông Thổ hay sao?
Những người khác đều đang âm thầm suy đoán dụng ý phía sau việc ba Đại Thánh Yêu tộc cùng xuất hiện, chỉ có Lôi Thiên Quá, trong lòng ghen tị phát cuồng: Dựa vào cái gì? Tiểu tử họ Vũ có gì tốt, lại có thể bồi tiếp ba vị Đại Thánh? Lôi gia chúng ta chính là đã trả một cái giá lớn, về điểm này lại không bằng tiểu tử kia sao?
Lôi Thiên Quá mặc dù không phục, thế nhưng tam đại Yêu Thánh đều ôn hòa với Vũ La như thế, hắn cũng rõ ràng, Vũ La không phải mình có thể trêu chọc được, đành phải buồn bực ngồi ở vị trí của mình uống rượu giải buồn.
Thật ra nếu hắn không cố ý so sánh với Vũ La, suy nghĩ một chút mình chính là bài danh đệ nhất trong tân khách, cũng vinh quang chẳng kém, thế nhưng lòng tham của con người chẳng có khi nào là đủ.
Tiệc rượu quá nửa, Lôi Thiên Quá mới nhớ tới mình lần này tới đây còn có nhiệm vụ khác, vội vàng chỉnh lại quần áo, đứng lên giơ chén rượu nói:
- Thiết lão tiền bối, ta đại biểu gia phụ kính ngài một ly!
Trường hợp Yến hội này, Lôi Thiên Quá cũng không biết nên nói lời chúc mừng gì cho tốt. Yêu tộc bình thường cho dù sống qua mấy ngàn năm, cũng không nói được vài câu văn nhã. Lôi Thiên Quá vừa kính rượu, Thiết Hoành Giang cũng chỉ nâng chén rượu lên nhấp môi một chút, đây có thể xem như nể mặt phụ thân của Lôi Thiên Quá.
Lôi Thiên Quá đã uống hết chén rượu nhưng không ngồi xuống, mà lại nói:
- Thiết lão tiền bối, vãn bối lần này đến đây, ngoại trừ dâng Thái Bạch Tinh Thiết và Vân Văn Hỏa Ngân, còn có thỉnh cầu khác.
Thiết Hoành Giang sắc mặt như thường:
- Ngươi cứ nói.
Những thị tộc cổ xưa ngồi ở đây, dâng lên mỗi kiện nguyên liệu kim loại quý hiếm, cũng không phải bọn họ có lòng tốt, mà đều nhớ tới lời nói “Tất có hậu báo” của Thiết gia. Trong lòng Thiết Hoành Giang rất rõ ràng điểm này, chỉ là có chút khinh thường, Lôi gia không ngờ lại khó dằn nổi như vậy.
Lôi Thiên Quá cười hì hì, chắp tay nói:
- Vãn bối ngưỡng mộ đã lâu tôn nữ của tiền bối Thiết Băng Oánh cô nương, Thiết cô nương tuổi tác cũng không nhỏ, thông thường hẳn là đã kết hôn, cho nên vãn bối cả gan cầu hôn cho mình, hy vọng có thể cưới tiểu thư Thiết Băng Oánh...
Hắn còn chưa nói xong, Thiết Sư Lan phía sau đã vỗ bàn “Rầm” một tiếng, đột nhiên đứng lên:
- Quả thật là lớn gan chó, chỉ bằng vào ngươi cũng dám mở miệng nói những lời này ư?
Thiết Hoành Giang lạnh lùng liếc mắt nhìn Thiết Sư Lan:
- Trước mặt khách nhân, không được làm càn!
Thiết Sư Lan vội vàng quỳ xuống:
- Tôn nhi biết sai rồi!
Thiết Hoành Giang hừ lạnh một tiếng, ngữ khí dịu đi một ít:
- Việc này, ta tự có chừng mực.
Thiết Sư Lan quỳ không dám nói lời nào.
Bốn người trên đài chính là khoanh chân mà ngồi, không ngồi quỳ giống phía dưới. Thiết Hoành Giang dáng người cao lớn hơn xa người thường, lão chỉ là ngồi như vậy, khí thế không phải người bình thường có thể ngăn cản.
- Ngươi muốn lấy Thiết Băng Oánh? Có phải nếu như Thiết mỗ không đáp ứng, các ngươi sẽ không dâng Thái Bạch Tinh Thiết và Vân Văn Hỏa Ngân?
Giọng điệu Thiết Hoành Giang nghe qua bình tĩnh, thế nhưng ai cũng có thể cảm giác được phẫn nộ trong lòng Thiết Hoành Giang.
Đại Thánh Yêu tộc cho dù không phát tác, khí thế này cũng hùng hổ dọa người. Lôi Thiên Quá đầu gối mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ xuống, vội vàng nói:
- Vãn bối không dám! Trước khi đến gia phụ đã dặn dò, vô luận hôn sự này có thể thành hay không, hai loại tài liệu này coi như là vãn bối hiếu kính ngài, tuyệt đối không dám mưu cầu hồi báo gì!
Thiết Hoành Giang lúc này mới hừ lạnh một tiếng:
- Các ngươi không cầu hồi báo, Thiết gia ta cũng không thể lấy không đồ của các ngươi, yên tâm đi, về sau có việc gì cần, cứ việc mở miệng.
Thiết Sư Lan nhẹ nhàng thở ra, vốn tưởng rằng chuyện này sẽ trôi qua như vậy, không ngờ Lôi Thiên Quá quỳ trên mặt đất lại nói:
- Thế nhưng gia phụ cũng đã nói, nếu như Thiết lão tiền bối đáp ứng hôn sự của vãn bối và Thiết cô nương, Lôi gia ta sẽ bằng lòng cho tiền bối mượn Sơ Nguyên Lôi Tê Đan dùng một chút!
Thiết Sư Lan tức giận cả người phát run, da mặt xanh tím, đôi mắt nhìn qua sắp sửa biến thành màu đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lôi Thiên Quá, ngươi thực hiện hồi báo của Lôi gia các ngươi mau mau một chút, nếu không thiếu gia ta giết ngươi rồi, Yêu tộc Đông Thổ lại nói ta lấy oán trả ơn!
Lôi Thiên Quá không nhìn Thiết Sư Lan, chỉ cúi đầu quỳ trên mặt đất, không nhìn bất luận kẻ nào, chờ Thiết Hoành Giang lên tiếng.
Thiết Sư Lan nhìn thấy Thiết Hoành Giang không ngờ đã do dự, nhất thời có chút hoảng:
- Gia gia...
Thiết Hoành Giang khoát tay ngăn hắn lại, khuôn mặt già nua âm trầm, dường như đang đắn đo.
Vũ La cũng nhìn ra, Thiết Sư Lan có ý với Thiết Băng Oánh, Lôi Thiên Quá không ngờ muốn cầu hôn Thiết Băng Oánh, xem như đã động vào vảy ngược của hắn.
Chỉ là Sơ Nguyên Lôi Tê Đan này là thứ gì?