Tiên Tuyệt

Chương 395: Hồn Khí ra lò (Hạ)




Thiết Hoành Giang không ngờ hắn thực sự nói đi là đi, trong khi sửng sốt Lỗ đại sư đã đi rồi, chỉ có thanh âm của hắn xa xa truyền đến:

- Thiết huynh, lần này Lỗ mỗ thất thủ, Lỗ mỗ nhất định sẽ bồi thường tổn thất...

Thiết Hoành Giang không nhịn được lắc lắc đầu.

Hồn Khí không chỉ có thể cung cấp chỗ an thân cho nguyên hồn của Thiết Hùng Bá không đến mức dần dần tiêu tán, hơn nữa còn có thể nuôi dưỡng trưởng thành. Thiết Hùng Bá ở trong Hồn Khí, tám mươi tám lỗ hổng tương đương với các khiếu huyệt trên thân người, ngoại trừ nuôi dưỡng nguyên hồn, còn có thể tu luyện công pháp nhục thể, chỉ cần hơi thay đổi một chút là có thể thông qua tám mươi tám lỗ hút lấy thần lực thiên địa.

Chuyện mà Thiết gia hiện tại phải làm, chính là tìm kiếm một thân thể khác cho Thiết Hùng Bá.

Thiết Hoành Giang đã có tính toán, lão có rất nhiều phương pháp, chẳng qua thân thể trùng sinh khẳng định là không có khả năng. Bộ tộc Thâm Uyên Huyết Ngạc mặc dù ở trong Đại Thánh Yêu tộc cũng tính là nhân khẩu hưng thịnh, thế nhưng dù sao cũng chỉ có một nhúm thế này, làm sao có thân thể thừa cho Thiết Hùng Bá?

Chẳng qua nhiều năm như vậy Thiết Hoành Giang cũng đã góp nhặt được không ít pháp môn con rối, lão chọn đi chọn lại, chọn một môn Cửu Thập Cửu Kim Thiên Yêu Khôi Lỗi Thuật, chính là dùng chín mươi chín loại nguyên liệu kim loại quý hiếm rèn đi luyện lại được một khối thân thể. Nghe nói khối thân thể này chỉ cần không ngừng hấp thu kim loại mới, bất luận là thần thiết hay là sắt thường đều có thể có điều bổ ích, dần dần tinh tiến, đạt tới cảnh giới Thiên Yêu trong truyền thuyết.

Cho dù là cảnh giới của Thiết Hoành Giang hiện nay cũng không đạt tới trình độ Thiên Yêu.

Không nói đến ngày sau không ngừng cắn nuốt kim loại tinh tiến, cho dù là hiện tại, chín mươi chín loại nguyên liệu kim loại quý hiếm này cũng đủ làm cho Thiết Hoành Giang đau đầu. Dọn sạch bảo khố của Thiết gia cũng không tìm được nhiều như vậy, một câu của Thiết Hoành Giang đã huy động cả Cương Nha Thủy Phủ, các nhà các hộ đều lấy ra vốn riêng của mình, lấy ra hết sạch cũng chỉ có bảy mươi tám loại.

Chẳng qua không cần vội, hịch văn của Thiết Hoành Giang đã truyền khắp Đông Thổ Yêu tộc, chỉ cần có thể đưa đến tài liệu kim loại quý hiếm, tương lai Thiết gia tất có hậu báo.

Hịch văn này không phải người nào cũng biết, chỉ lưu truyền ở trong một ít thị tộc cổ xưa, trong Yêu tộc thông thường, cũng chỉ có Bát Đại Thần Trủng có tư cách nhận được.

Sau đó Thiết Hoành Giang liền phái một ít vãn bối ra ngoài, bọn họ chỉ cần tìm những kim loại quý hiếm còn thiếu, ngoài ra không cần lấy làm gì.

Thù lao của Vũ La đã tới tay, vốn đã sớm muốn rời đi, đáng tiếc không đợi hắn đi, Nhan Chi Tây và Hồng Phá Hải đã liên thủ giết đến Cương Nha Thủy phủ.

Nhan lão và Hồng Phá Hải thủ hai ngày ở Đối Nguyệt Nham, thấy bị lừa, tự nhiên là trong cơn giận dữ chạy tới Cương Nha Thủy Phủ, không nói hai lời trước tiên dùng dị bảo nổ tung đại môn của Cương Nha Thủy phủ.

Thiết Hoành Giang đuối lý trước, mặc dù bị người phá của cũng không tiện phát tác, cũng chỉ có thể cười trừ nói lời xin lỗi với hai người.

Trên thực tế điều này hơn phân nửa là nể mặt của Vũ La, nếu không với tính tình của Thiết Hoành Giang, biết rõ đánh không lại cũng phải đánh một trận với hai lão, sao lại nén giận như thế?

Nhan Chi Tây dẫn theo Chu Nghiên và Nam Vinh Âm, Chu Nghiên là sống chết muốn theo đến, Nhan lão không có biện pháp, một người cũng là mang, hai người cũng là mang, dứt khoát mang theo cả Nam Vinh Âm, định cứu Vũ La về sẽ tống hai nữ tử cho hắn, buông tay mặc kệ.

Hai lão đều không ngờ đến, Vũ La đang được trọng đãi ở Thiết gia.

Vũ La vội vã muốn đi, Thiết Hoành Giang nói gì cũng không cho, nhất định phải giữ hắn ở lại một thời gian. Nếu không phải bởi vì biết Vũ La chính là Nhân tộc, chỉ sợ sẽ động tâm tư tìm một nữ nhân thích hợp trong đám cháu của mình gả cho Vũ La.

Nhan Chi Tây và Hồng Phá Hải cũng bị giữ lại, ba vị Đại Thánh Yêu tộc trước đây đều có chút không cùng đường, chẳng qua mượn cơ hội này tụ tập cùng nhau.

Nhan lão chính là Cửu Vĩ Bạch Hồ, tự có tâm tư: Ba vị Đại Thánh liên thủ, Đông Thổ ai có thể ngăn được?

Kết quả lão kéo cả Hồng Phá Hải ở lại.

Hai người bọn họ ở Thiên Thủ Các, Vũ La vẫn ở tiểu viện kia của mình. Chẳng qua hiện tại trong viện có thêm hai vị khách: Chu Nghiên và Nam Vinh Âm.

Nếu như ở lại, Vũ La quyết định dốc lòng tu luyện một đoạn thời gian. Dưới Cương Nha Thủy phủ này, thần lực hệ Thủy cực kỳ đầy đủ, vô cùng hữu ích với Linh Long.

Vũ La mấy ngày gần đây, mỗi ngày bắt Động Động tu luyện với, tiểu gia hỏa này tính tình hiếu động, mỗi ngày lại phải bồi tiếp hắn tĩnh tọa mấy canh giờ đương nhiên khổ không nói nổi.

Một phen dụng công này quả nhiên thu hoạch không nhỏ, thời gian hơn mười ngày Vũ La đã cảm giác mình tới gần quan khẩu đột phá.

Lúc trước hắn vốn đã đạt tới Long Cung sơ kỳ đỉnh phong, sau phen nỗ lực này tự nhiên nước chảy thành sông, sắp sửa đột phá rồi.

Ngoài tu luyện, Vũ La còn tới Thiên Thủ Các tiếp ba người Nhan lão. Thiết Hoành Giang đôi khi bận việc, khi rảnh liền tới đây, ba lão ở cùng một chỗ, mấy ngày đầu còn có chút lúng túng, về sau đã tìm được đề tài, ngồi luận đạo với nhau.

Mỗi khi nói đến một ít đề tài tu luyện cao thâm, Vũ La ở ngay bên cạnh chịu đả kích bội phần. Nếu như kiếp trước, hắn còn có thể chen vào nói mấy câu, kiếp này cảnh giới trước mắt, thật sự chênh lệch quá lớn. Vũ La nhất thời cảm giác bị “kích thích”, cho nên tu luyện càng thêm chăm chỉ.

Trên thực tế tuổi tác thân thể này của hắn chỉ là mười tám, thời gian tu luyện cũng mới ba năm. Hiện tại cảnh giới đã tương đương với tu sĩ Cửu Cung Hầu Môn bình thường, nếu ở Trung Châu tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài.

Bởi vì bị ba vị Yêu Thánh kích thích, Vũ La quyết định xung phá cảnh giới Long Cung trung kỳ.

Hắn cũng không cần chuẩn bị quá nhiều, bởi vì bản thân cảm giác chỉ kém một chút. Lúc này nói với người khác một câu, đóng cửa phòng, chui vào trong Thiên Phủ Chi Quốc.

Động Động hôm nay phản xạ có điều kiện, vừa thấy hắn tiến vào liền xoẹt một cái biến mất vô tung vô ảnh. Cho dù tiểu gia hỏa kia biết, chỉ cần mình ở trong Thiên Phủ Chi Quốc thì Vũ La nhất định có thể tìm được mình, thế nhưng vẫn như trước theo bản năng muốn chạy trốn.

Nhưng lúc này, Vũ La không ngờ lại buông tha nó.

Vũ La tự mình khoanh chân ngồi xuống, giơ tay vẫy một cái, một viên yêu đan lục sắc rơi vào bàn tay.

Đây là yêu đan thần lực hệ Mộc lúc trước Nhan Chi Tây đưa cho hắn, theo Nhan Chi Tây nói, chủ nhân viên yêu đan này có thực lực không thua gì Khoái Tông và Nguyễn Xạ Nhật.

Hai tay hắn xoa yêu đan, Linh Long từ chỗ mi tâm lao ra, một ngụm cắn yêu đan dùng sức nhai một cái.

Oanh...

Thần lực hệ Mộc mênh mông phun ra mãnh liệt, tràn ngập toàn bộ Thiên Phủ Chi Quốc, Linh Long bay lượn trên bầu trời, há mồm hút một hơi, một cỗ lực lượng lục sắc chui vào miệng.

Ở trong Thiên Phủ Chi Quốc, rừng cây Bồng Kinh Thần Mộc, Bích Ngọc Đằng, rừng Ngọc Trúc giống như nắng hạn gặp mưa rào, trưởng thành nhanh chóng.

Dưới sự thôi thúc của thần lực hệ Mộc, trên Bích Ngọc Đằng vốn đã kết ra trái cây trưởng thành rất nhanh, tán cây mở rộng gần một phần ba, bao trùm mặt đất gần mười dặm, huyết sắc cự tháp ở trong đó hoàn toàn bị che đậy lại, ngay cả một điểm hồng quang cũng không nhìn thấy.

So với gốc quái đằng mà Vũ La nhìn thấy trong núi Vũ Uyên kia cũng không kém bao nhiêu.

Rừng Ngọc Trúc mở rộng đến sáu mươi mẫu, phủ kín mấy ngọn núi, từ xa nhìn lại một mảnh óng ánh.

Bên trong rừng cây Bồng Kinh Thần Mộc, Thụ Vương lại mọc ra bốn nhánh Thần Chi, thậm chí trên Thần Diệp xanh biếc, gân lá tản ra màu vàng nhạt!

Linh Long không ngừng cắn nuốt thần lực hệ Mộc, tăng lực lượng bản thân lên tới cực hạn, cuối cùng rít gào một tiếng, cả người co rút lại, chui vào bên trong mi tâm của Vũ La.

Trong Minh Đường Cung, ngân quang đại phóng, chiếu rọi thiên hạ, trong Băng Sơn đã mơ hồ có thể nhìn thấy một quả núi nhỏ giống như bằng bạc.