Chiến thần vẫn ngồi yên bất động, hai tay chuyền động một cách máy móc, lôi sợi xích kia khẽ động thuyền rồng vang lên tiếng
động. Hồ nước dường như bùng nổ, làm văng nên bọt nước cao hàng chục
trượng.
Đầu lâu nằm trong long trảo, thất khiếu chảy ra lửa ngọn màu đen. Lửa
lan dài về phía trước, tạo ra một thông đạo bằng lửa trên mặt nước trước thuyền rồng.
Được pho tượng chiến thần điều khiển, đầu lâu chuyền động, thuyền rồng
chậm rãi tiến về phía trước. Khi đi tới một cự ly nhất định ngừng lại
thật mạnh, sau đó lại là một tiếng nố vang lên.
Ngọn lửa màu đen bừng cháy lớn lên, dường như là một nghi thức chúc
mừng. Lúc này chiến thần thả lỏng sợi xích trong tay, mặc cho sợi xích
chìm xuống hồ trở lại, không hề động
Ngọn lửa màu đen hóa thành ba vòng tròn, sau đó thu lại từng vòng một,
biến mất bên dưới thuyền rồng, dường như cả nghi thức đã hoàn tất.
Trên chiếc thuyền rồng ấy có một chiếc quan tài đá, sau khi tiến tới một khoảng, đã trở thành thuyền rồng ở gần pho tượng chiến thần nhất trong
số tất cả thuyền rồng chờ quan tài đá ở đây.
Dường như Vũ La hơi hiểu ra một chút, nhưng không giải thích được rõ ràng.
Hắn khẽ cau mày, quyết định không đếm xia tới những chuyện này. Mình vào đây là vì tìm Hoàn Hồn Thảo, sau khi tìm được Hoàn Hồn Thảo nhanh chóng rời đi là hơn, Nhan Chỉ Vi và Chu Nghiên còn đang chờ mình trở về.
Vũ La có vẻ luyến tiếc liếc nhìn thuyền rồng, câu ‘Ngũ say ở nơi này,
ngươi sẽ được đánh thức với thân phận vương giả! ’ không ngừng lóe lên.
Rốt cục hắn nghiến răng một cái, xoay người bay về phía pho tượng chiến
thần nọ.
Phía trước pho tượng chiến thần nhìn qua có thể thấy rõ ràng, bao gồm cả thuyền rồng đá kia không thấy có thứ gì giống như Hoàn Hồn Thảo. Tuy
rằng Vũ La chưa từng thấy qua Hoàn Hồn Thảo, nhung thần vật thiên địa
như vậy, tường nhìn qua có thể thấy được vẻ bất phàm.
Không phải Hồng Phá Hải đã quên không nói cho Vũ La biết Hoàn Hồn Thảo
có hình dáng thế nào, mà ngay cả lão cũng chưa từng thấy qua. Mấy lần
trước Hoàn Hồn Thảo xuất hiện, Hồng Phá Hải không cần tới, tự nhiên ngại thể diện già nua, không đi tranh đoạt cùng đám vãn bối, chưa từng thấy
qua cũng là bình thường.
Vũ La vòng ra sau lưng pho tượng chiến thần, sau lưng cũng có không ít
thuyền rồng bằng đá. Vũ La thầm đoán có lẽ nằm trong những quan tài đá,
dù sao tên của nó cũng là hoàn
Nhưng Vũ La đảo mắt nhìn qua tất cả thuyền rồng đá một lượt cũng không
phát hiện được gì, hắn đành phải tập trung chú ý vào pho tượng chiến
thần kia.
Vũ La ra sau lưng tượng tìm kiếm một phen, vẫn không thu hoạch được gì.
Hắn không nàn lòng, chẳng lẽ là ở trên đầu? vẫn không có.
Vũ La tìm hết cả khu vực này một lượt, ngay cả nóc thạch động cũng không chừa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hoàn Hồn Thảo.
Đến lúc này, cho dù là Vũ La cũng đã có chút hoàng sợ.
Hoàn Hồn Thảo không có ở đây ư, chẳng lẽ là ở Bách Thảo Tiên Điền, chẳng lẽ mình đã phán đoán sai lầm?
Đây là thứ liên quan tới hai mạng!
Không mang Hoàn Hồn Thảo về chắc chắn Hồng Phá Hải sẽ không tha cho Chu
Nghiên và Nhan Chỉ Vi. Vũ La bèn nghiến răng quyết định, không cần biết
có phải là Bát Đại Thần Trủng hay không, chỉ cần có kẻ nào lấy được Hoàn Hồn Thảo, sẽ lập tức động thù đoạt lấy.
Cùng lấm thì đưa Nhan lão ra chèn ép bọn họ... Vũ La còn đang suy nghĩ
miên man, bỗng nhiên nhìn lướt qua mặt hồ, lại nghĩ tới một khả năna:
Đáng chết thật, chẳng lẽ Hoàn Hồn Thảo lại là loại rong bèo???
Nếu thật sự là như vậy, Vũ La cũng bó tay hết cách. Hàn độc của Địa Mạch Âm Hà là kịch độc, cho dù thân hắn có Thần Hỏa Kỳ Lân cũng không dám
xuống nước.
Đừng nói là hấn, Vũ La tin tường cho dù là Nhan lão đến đây, cũng không
có biện pháp. Trừ phi thân mang Kim ô Thần Hỏa hoặc Phượng Hoàng Thần
Hỏa, chuyên môn khấc chế hàn độc của Địa Mạch Âm Hà này, bằng không
xuống đó chỉ có đường chết.
Vào lúc Địa Hỏa Kim Kỳ Lân còn hùng mạnh, có thể thử một lần, hiện tại đừng nên nghĩ tới.
Chuyện tới nước này càng khó giải quyết hơn, Vũ La không khỏi có chút
buồn bực. hắn tìm đại một chiếc thuyền rồng không có quan tài đá, đáp
xuống nghi chân một chút, suy nghĩ xem kế tiếp phải làm sao.
Không ngờ hành động thiếu suy nghĩ này đã làm cho hắn vô cùng hối hận.
Vũ La vừa đặt chân xuống thuyền, đáy thuyền bỗng nhiên nứt ra, suýt chút nữa Vũ La rơi xuống. Giữa thuyền ầm ầm dâng lên một cỗ quan tài đá,
cũng không có gì khác so với những quan tài đá xung quanh. Sau khi dâng
lên trên thuyền, nấp quan bắt đầu mỡ ra lách cách. Vũ La còn chưa hiểu
ra sao, trong quan tài đá đã bắn ra năm sợi xích, nhắm vào tứ chỉ và cổ
hắn.
Vũ La cũng không bó tay chịu trói, hắn phát thần lực, năm đạo thần quang xuất hiện đánh năm sợi xích bay ngược trở về.
Tuy rằng những sợi xích này được khấc bằng đá, nhưng cứng rắn vô cùng.
Sau khi bị đánh rơi trở lại vào trong quan tài đá lại kêu lên loảng
xoàng, tiếp tục bay ra, mục tiêu vẫn là Vũ La.
- Ngũ say ở nơi này, ngươi sẽ được đánh thức với thân phận vương giả!
Giữa không trung bỗng nhiên vang lên một giọng nói trầm hùng, khiến cho
Vũ La thất kinh hoàng sợ. hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy pho tượng
chiến thần nọ đã xoay người lại, mặt hướng về phía hấn. Trong màng hư vô trên mặt tượng toát ra hai đạo hào quang màu xanh đen, đang nhìn mình
chằm chằm.
Vũ La vừa mới phân thần một chút, năm sợi xích đã bay tới, Vũ La gầm lên giận dữ:
- Ngũ say cái rắm.
Thần kiếm Thiên Tĩnh lăng không xuất ra, những tiếng lốp bốp liên tục vang lên, đánh cho năm sợi xích vỡ nát.
Hào quang trong mắt pho tượng chiến thần càng tăng lên, giống như ngọn
lửa màu xanh đen đang bừng cháy. Thanh âm trầm hùng lại vang lên quanh
quần trên mặt hồ:
- Ngươi không chịu ngũ say lại đến chỗ này, là muốn khiêu chiến với ta ư?
Vũ La thầm kêu khổ trong lòng:
- Ta chỉ sơ ý đi lạc vào đây, chỉ là muốn tìm một gốc thảo dược, không có ý mạo phạm.
Chiến ý trong mắt chiến thần ngày càng bừng cháy:
- Đây là nơi mai táng thi thể, quy củ từ xưa định ra, không thể sửa đổi. Ngươi đã tiến vào nơi đây, không chịu ngũ say chính là khiêu chiến.
- Ta @#$%..
Vũ La tức tối thóa mạ một tràng, hắn cũng đã nhìn ra, không biết chiến
thần nọ là nhân vật thế nào, nhung chắc chắn là ngũ say bao nhiêu năm
như vậy, vất và lấm mới có người tới khiêu chiến, đã rất khó nhịn, nhất
định sẽ không bỏ qua cho mình.
Hành trình Niên Luân Mộ Địa lần này quả thật là uất ức đến cực điểm.
Bảo kiếm bên cạnh pho tượng chiến thần thình lình nhoáng lên một cái, sau đó rơi vào tay chiến thần.
Bảo kiếm vừa vào tay, khí thế chiến thần nhất thòi biến hóa. Nếu nói
phía trước chính là bất động như núi, hiện tại lại là bộc lộ sắc bén,
một cỗ sát khí dày đặc lao thẳng tới Vũ La, nháy mắt đã hoàn toàn bao
phủ hấn.
Tuy rằng nguyên hồn Vũ La hùng mạnh thật, nhưng cỗ sát khí kia vừa quét
tới cũng cảm thấy hoàng hốt. hắn thấy dường như mình đang trong chiến
trường thời thượng cổ, xung quanh là núi thây sông máu, bên tai tiếng hô giết vang lên vô cùng đỉnh tai nhức óc.
Vũ La cấn thật mạnh vào môi mình, nhất thời tinh táo lại. Không biết pho tượng chiến thần kia đã đứng dậy từ lúc nào, chậm rãi gật gật đầu:
- Cũng rất khá, có thể là đối thù ba kiếm của ta.
Lúc nó ngồi chỉ có mười trượng, vừa đứng lên đã trở thành mười bảy
trượng, chính là một quái vật khổng lồ. Vũ La đang lơ lửng giữa không
trung, nếu so với nó chẳng khác nào một con muỗi.
- Ba kiếm?!
Vũ La cau mày, tuy rằng hắn không muốn đánh một trận vô lý, hơn nữa đời
này cũng đã quen nhẫn nhịn. Nhưng hiện tại đây là chiến trường, tính
cách Nam Hoang Đế Quân quen ở trên cao hiện tại bị người khinh rẻ như
vậy, lập tức khiến cho hắn quét sạch bán khoăn trong lòng. Chỉ nghe Vũ
La cười lạnh một tiếng, thần kiếm Thiên Tỉnh xuất hiện trong tay, chỉ
thẳng vào pho tượng chiến thần:
- Ngươi cuồng vọng như vậy, chắc chắn sẽ trả giá rất đắt.
Pho tượng chiến thần lại sững sốt một chút, chỉ trong thoáng chốc sát khí đã biến mất không tăm tích.
Vũ La thấy vậy kinh ngạc vô cùng, lâm trận thu hồi sát khí, nói cách
khác không còn chút sát khí nào, đây là chưa đánh đã sợ, đã roi vào thế
chắc chắn thất bại. Lẽ ra chiến thần này sống qua bao nhiêu năm tháng,
không thể phạm vào sai lầm cấp thấp như vậy mới phải.