Hỏa Sư Đà mang theo người hốt hoàng rời đi, tuy rằng xung quanh toàn là sương mù trắng xóa, nhưng lực lượng của đám cây quỷ đã bị rút hết, nhờ vậy bọn họ ra khỏi rừng cây một cách thuận lợi.
Cả bọn đứng ngoài bìa rừng, sau đó quay đầu nhìn lại. Bên trong rừng cây sương mù mênh mông, mây đen trên trời càng ngày càng đè xuống thấp,
từng tia chớp màu tím đen chợt lóe trông như những thanh kiếm sắc dưới
địa ngục.
Kim Hà Hạo vẫn còn chưa trấn tĩnh lại, chợt hỏi:
- Các ngươi thấy Vũ La Đại nhân có thể sống sót thoát khỏi hay không?
Tuy rằng trước kia lòng tin của mọi người với Vũ La đã đạt tới mức mù
quáng, nhung mà lần này, tất cả mọi người đều trầm ngâm, không ai lên
tiếng nói. kẻ địch nọ quá mức hùng mạnh, hùng mạnh thậm chí vượt qua
tưởng tượng của bọn họ.
Ngay cả câu hỏi của Kim Hà Hạo cũng không phải là ‘Vũ La Đại nhân có thể giành thắng lợi hay không’, mà là ‘Vũ La Đại nhân có thế sống sót thoát khỏi hay không’.
Cùng lúc này, ở phía đối diện của Niên Luân Mộ Địa, Nguyễn Xạ Nhật cũng đang khổ chiến.
Rõ ràng rừng cây phía Đông phát giác địch nhân xâm nhập hùng mạnh hơn,
cho nên ngưng tụ âm lực âm hồn của bốn vạn gốc Quỳ Mộc, nặn ra một Quỷ
Vương. Quỷ Vương này có thân thể của mãng xà, chân rết, còn có bốn chiếc lợi trảo lưỡi hái như càng bọ ngựa.
Toàn thân nó từ trên xuống dưới toàn là vảy gỗ dày nặng. Dù là quyền của Nguyễn Xạ Nhật đánh ra, cũng chỉ có thể đánh vỡ được một chiếc vảy,
không thể tạo thành tổn thương chân chính cho Quỷ Vương được.
Ưu thế của Nguyễn Xạ Nhật chính là bên cạnh y có rất nhiều cao thủ của
Bát Đại Thần Trủng cùng nhau quấn lấy Quỷ Vương này. Còn Nguyễn Xạ Nhật
không ngừng chạy ở vòng ngoài, tìm kiếm nhược điểm của Quỷ Vương.
Trong lúc bận rộn này, một ý niệm chợt hiện ra trong đầu Nguyễn Xạ Nhật: Bọn Vũ La bên đối diện chỉ sợ chật vật hơn mình rất nhiều, hắn có thể
giành thắng lợi không?
Không thể trách Nguyễn Xạ Nhật xem nhẹ Vũ La, thân là Đại Tế Ti của Hống Tuyền Thần Trủng, trong máu Nguyễn Xạ Nhật vẫn có chút kiêu ngạo. Lúc
vừa gập mặt Vũ La, Nguyễn Xạ Nhật quyết định lui bước tạo ra cục diện
ngang tay, theo y nghĩ chính là tạo ra cho Vũ La một món nợ nhân tĩnh,
thủy chung y vẫn cho rằng chiến lực của mình nhất định cao hơn Vũ La.
Hơn nữa bên cạnh Nguyễn Xạ Nhật còn có rất nhiều cao thủ giúp đỡ, bên
cạnh Vũ La lại chỉ có một đám ô hợp, chẳng những không giúp được gì, nói không chừng còn làm liên lụy Vũ La.
Chỉ là hiện tại Nguyễn Xạ Nhật còn không giải quyết được phiền phức của
mình. Tuy rằng y cảm thấy quá nửa Vũ La sẽ thất bại, nhung cũng không có lực cứu viện, chỉ có thể bỏ qua cơ hội giao hảo này.
Từ lúc vừa gập mặt, Nguyễn Xạ Nhật đã bắt đầu cân nhấc về thân phận của
Vũ La. Theo như tình huống mà lần trước Nguyễn Thôn Hổ trở về kể lại,
hiển nhiên Vũ La không phải là người Thanh Khâu. Bất quá Nguyễn Xạ Nhật
cũng biết, Đông Thổ này ngoại trừ Nhan lão là Đại Thánh như hạc giữa đàn gà, vẫn còn một ít thị tộc cố xưa lánh đời không xuất hiện. Thực lực
của những thị tộc này cũng chỉ hơi kém Đại Thánh một chút, các Thần
Trủng, bao gồm cả Bát Đại Thần Trủng không thế nào với tới.
Mà quan hệ giữa các gia tộc của Đại Thánh Yêu tộc với các thị tộc cồ xưa này rất tốt, thường xuyên kết thông gia với nhau.
Cũng như Cửu Vĩ Bạch Hồ giao hảo cùng Thanh Nguyệt Thương Lang nhất tộc, hai bên kết thông gia.
Thâm Uyên Huyết Ngạc nhất tộc giao hảo cùng Ngân Tuyến cồ Mãng nhất tộc.
Nguyễn Xạ Nhật đoán rằng Vũ La đến từ những thị tộc cổ xưa này, bất quá y chưa nhìn ra rốt cục là thị tộc nào.
Chiếc càng duy nhất của Quỷ Vương múa hai lượt không theo quy tắc nào
cả, tám cái chân nhện nhẹ nhàng hoạt động như đang đi dạo. Đạo âm hồn
đoạt được quyền khống chế thân thể này dường như không được linh hoạt
lấm, lấc lư cổ có vẻ cứng nhấc, phát ra một tràng tiếng răng rắc chói
tai, giọng cũng cứng nhấc:
- Thức ngon...
Trong mắt Quỷ Vương, Vũ La chính là một món ăn ngon.
Thân thể nó hội tụ lực lượng của ba vạn Quỳ Mộc, chỉ bằng vào lực lượng
thuần túy, hầu như nó có thể giày xéo tất cả cao thủ Đông Thổ.
Từng giọt nước dãi của nó nhỏ xuống, chạm đất kêu lên xèo xèo, ăn mòn
tạo thành những cái hố to. Chân nhện của Quỷ Vương thình lình thoáng
động, sau đó biến mất như một trận quỷ phong. Cùng lúc đó, Vũ La cảm
thấy nách trái của mình tê rần, một cỗ lực lượng hùng mạnh đánh hắn bay
về phía sau.
Trước khi bay đi, Vũ La mới nhìn thấy càng của Quỷ Vương nọ.
Vũ La thóa mạ, vừa ngã xuống đất cũng không dừng lại, lập tức xoay người bay vọt lên không. Ngay sau đó một lưỡi chiến phủ đã lấy đi một miếng
da bụng hấn, sau đó cấm phập vào mặt đất chỗ hắn vừa ngã xuống.
Quả thật là nhanh như điện chóp.
Trốn!
Áo Vũ La rách toát, để lộ một vết thương. Xung quanh miệng vết thương
nhanh chóng ngã sang màu đen, một cỗ tử khí màu xám nhạt nhanh chóng lan tràn. Vũ La điều động Thần Hỏa Kỳ Lân tới chỗ vết thương, giải trừ tử
khí. Trên vết thương dần dần bốc lên một làn khói trắng, máu tươi cũng
ngừng chảy.
Quá nhanh, nhanh tới mức Vũ La không kịp nhìn.
Tuy rằng quá nửa là Quỷ Vương chiến đấu theo bản năng, nhung trời sinh
nó có được lực lượng hùng mạnh, khiến cho tính uy hiếp của nó cao hơn
Quỷ Tướng trước đó gấp mấy trăm
Vũ La giết chết Quỷ Tướng một cách dễ dàng. lại không có sức trả đòn
trước mặt Quỷ Vương. Quỷ Vương cất tiếng cười quái dị, thân hình lại
biến mất, khi xuất hiện là hư ảnh đầy trời, càng và chiến phủ của nó
vung lên loạn xạ. Vũ La vô cùng bối rồi không kịp né tránh, thình lình
hắn gầm lên giận dữ, phát động Bách Vạn Nhân Đồ.
Sát khí ngập trời, khí thế hung hãn.
Bách Vạn Nhân Đồ hóa thành một tấm bia đá, nguy nga giáng xuống, va chạm thật mạnh, lập tức đánh bạt Quỷ Vương đi.
Vũ La cũng âm thầm thở dài một tiếng, tuy rằng cũng cùng là thiên hạ đệ
nhất, nhưng hắn sử dụng Bách Vạn Nhân Đồ thủy chung vẫn không thuận tay
bằng Hạn Bạt Huyết Phần.
Bách Vạn Nhân Đồ đối phó với loài quỷ này, chỉ có thể bằng vào lực lượng cường hãn đánh mạnh đỡ thăng, nhưng Hạn Bạt Huyết Phần lại khác. Đám
quỷ này đối với lửa của Hạn Bạt Huyết Phần chính là chất dẫn cháy rất
tốt, nếu Vũ La có thể sử dụng Hạn Bạt Huyết Phần chính là làm ít ăn
nhiều, thậm chí còn có hiệu quả hơn cả Kim ô Thần Hỏa.
Sau khi thoáng nhớ nhung Hạn Bạt Huyết Phần, Vũ La giơ cao tay phải của
mình lên, khống chế Bách Vạn Nhân Đồ vô cùng to lớn giữa không trung.
Tay trái hắn nhờ có lực gia trì của ba đạo Thiên Mệnh Thần Phù là Thiên
Phủ Chỉ Quốc, Kỳ Lân Tý và Lực Bạt Sơn, có ba đạo thần lực này duy trì,
nấm chặt thần kiếm Thiên Tỉnh. Lửa cháy cuồn cuộn, thần kiếm toát ra hàn quang uy thế ngập trời, ngạo thị thiên hạ.
- Giết!
Vũ La vận dụng bốn đạo Thiên Mệnh Thần Phù cộng thêm thần kiếm Thiên
Tỉnh, phải gánh chịu áp lực rất lớn. Nếu không thể mau chóng chém giết
Quỷ Vương, chính hắn sẽ sụp đổ trước.
Lực lượng của Bách Vạn Nhân Đồ thật sự quá mức hùng mạnh, lơ lừng giữa
không trung bao phù Quỷ Vương nọ trong một màng huyết quang. Rốt cục tốc độ kinh người của Quỷ Vương đã bị hạn chế, nhung lực lượng kinh người
của Quỷ Vương không chịu nhiều ảnh hưởng.
Chỉ nghe nó cười một trận quái dị, vung chiếc càng độc nhất lên hai
lượt, ra vẻ thị uy với Bách Vạn Nhân Đồ trên không. Sau đó chiến phủ
trong tay nó chỉ thẳng về phía Vũ La, há miệng phát ra một tiếng gào
phẫn nộ. Tám chiếc chân nhện của nó di chuyển rất nhanh, giống như một
tên trọng giáp thiết kỵ, khởi xướng xung phong về phía Vũ La.
Vũ La vung kiếm, ra sức nấm chặt thần kiếm Thiên Tỉnh. Tuy rằng thanh
Thần khí thượng cổ này đã tổn hại, nhưng vẫn hùng mạnh vô cùng. Thân
kiếm chợt bành trướng gấp đôi, dài sáu trượng, rộng hai trượng, xuất ra
một kiếm chém vào chiến phủ của Quỷ Vương.
Một tiếng choang rất lớn vang lên, chiến phủ của Quỷ Vương đứt làm hai
đoạn, chiếc càng độc nhất của nó nện mạnh vào thần kiếm Thiên Tỉnh, lực
lượng khổng lồ chấn cho Vũ La lảo đảo thối lui.
Trong cơ thể Quỷ Vương, mặc dù lực lượng của ba vạn gốc Quỳ Mộc chỉ là
chất chồng đơn giàn, nhưng cỗ lực lượng khổng lồ này vẫn thừa sức dời
non lấp bể, há là tấm thân xương thịt của Vũ La có thế chống đỡ? Nếu
không phải thân mang Thiên Mệnh Thần Phù Lực Bạt Sơn, e rằng Vũ La sẽ bị chấn nát toàn thân ngay tại chỗ.