Một tên chiến sĩ Yêu tộc không chịu nổi áp lực tâm lý,
hoàn toàn nổi điên thét lên chói tai, rời khỏi đội ngũ xông về phía
trước.
- Trở về...
Hỏa Sư Đà còn chưa dứt lời, cây quỷ xung quanh đã hành động trước. Hàng
chục cây quỷ thình lình há to miệng, miệng của chúng giống như lỗ đen,
nhấm vào tên chiến sĩ Yêu tộc mất tinh thần hút mạnh, nhất thời tên
chiến sĩ nọ bay vút lên không.
Bởi vì những cây quỷ ở nhiều hướng khác nhau cùng hút một lúc, cho nên kéo thân hình tên chiến sĩ Yêu tộc bay bống lên không.
Thấy mồi ngon sắp sửa tới miệng, đám cây quỷ không chịu nhượng bộ, cây
nào cũng ra sức hút thật mạnh. Tên chiến sĩ Yêu tộc kia kêu lên thám
thiết liên tục, thình lình giữa không trung nổ ầm một tiếng, thân thể y
bị lực hút của mấy chục cây quỷ xé tan tác, máu thịt tung bay vương vãi
đầy trời. Không đợi rơi xuống đất, rất nhiều cây quỷ xung quanh đã vội
xông lên gào thét, từng đạo âm phong quét tới, hấp thu máu thịt của tên
chiến sĩ kia, không để rơi xuống đất một chút nào.
Thấy cảnh tượng tàn khốc trước mặt, ai nấy đều giật mình kinh hãi. Chiến sĩ Yêu tộc có thể còn sống tới bây giờ có thực lực không yếu, lại thêm
Yêu tộc trời sinh thân thể cường hãn, nhung đám cây quỷ này chỉ bằng vào hấp lực lại có thế xé tan tành thân thế một tên chiến sĩ, cây quỷ này
quả nhiên đáng sợ vô cùng.
Vũ La thấy rõ, lực hút của những cây quỷ này đã nghiền nát nguyên hồn
của tên chiến sĩ Yêu tộc kia trước, thân thể y không còn khống chế, tự
nhiên dễ dàng bị xé nát.
Đám chiến sĩ Yêu tộc thấy vậy kinh hãi, trở nên hết sức khẩn trương.
Vòng vây của cây quỷ ngày càng khép lại, lúc này muốn lui đã không thé
được.
- Vũ La Đại nhân, làm... làm sao bây giờ...
Hỏa Sư Đà lại không có chủ ý, mồ hôi lạnh ứa ra, lắp bắp hỏi Vũ La. Vài
tên chiến sĩ Yêu tộc bắt đầu cảm thấy hối hận, lẽ ra không nên tiến vào
rừng.
Rất lâu Hỏa Sư Đà vẫn không nghe thấy tiếng Vũ La trả lời, y bèn quay
đầu nhìn lại. Chỉ thấy hai mắt Vũ La khép hờ, dường như thân thể toàn
lực đề phòng, đang nhìn chằm chằm vào cây quỷ có gương mặt Tả Viễn.
Dường như đám cây quỷ xung quanh không phải là vấn đề đối với hấn, chỉ
có khuôn mặt này mới là uy hiếp chân chính.
Thình lình một tiếng thở dài u oán vang lên, dường như từ dưới lòng đất
vọng lại, phát ra từ những oan hồn đã bị đè nén không biết bao lâu.
Trong mắt ‘Tả Viễn’ lộ ra vẻ mệt mỏi, đôi môi khô héo giật giật, làm rơi xuống những mành vỏ cây:
- Lại có người sống vào đây ư, gần đây thức ăn không tệ...
Cây quỷ này vừa lên tiếng nói, Hỏa Sư Đà sợ tới mức dựng tóc gáy, hầu
như là theo bản năng vung tay lên, dị bảo của y hóa thành một đạo hàn
quang đâm vào mắt ‘Tả Viễn’.
‘Tả Viễn’ chỉ khẽ ngẩng đầu lên, há miệng hút một cái, dị bảo kia không có sức phàn
kháng, lập tức bị hút vào miệng như lỗ đen của ‘Tả Viễn’.
Hỏa Sư Đà chỉ cảm thấy dường như có một cái miệng vừa cấn vào cồ mình,
đau tới nỗi thét lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi ngoài xa ba
thước.
DỊ bảo cũng giống như bản mệnh pháp bảo của tu sĩ, cây quỷ kia lại nuốt
chửng một cách dễ dàng. Sau khi vào bụng, cũng không biết cây quỷ kia
dùng thủ đoạn gì, nháy mắt dị bảo tan nát, Hỏa Sư Đà bị thương không
nhẹ.
Xung quanh vang lên tiếng xào xạc, tất cả cây quỷ cũng nhau ùa tới. Vũ
La nhìn chằm chằm ‘Tả Viễn’, trong lòng chợt bừng tỉnh ngộ:
- Quỷ Tướng!
Quỷ Tướng nuốt chửng dị bảo của Hỏa Sư Đà, thể hiện chiến lực hùng mạnh, nhung lại lộ vẻ chưa đã thèm, vẻ mặt đau khổ lẩm bẩm nói:
- Huyết thực... chỉ có huyết thực mới có thể giảm bớt đau khổ của chúng ta, các huynh đệ, giết đi!
Nó vừa dứt lời, đám cây quỷ đang xông lên chợt trờ nên cuồng bạo, từ
trong thân chúng hiện ra một bộ mộc giáp bảo vệ. Có một số cây quỷ hóa
cảnh thành một thanh đao sắc bén bằng gỗ, điên cuồng hô giết xông lên.
Từ trên cao nhìn xuống, xung quanh toàn là cây quỷ hùng mạnh, vô cùng vô tận. Mấy chục người bọn Vũ La bị vây ở giữa giống như thuyền nan giữa
biến, bất cứ lúc nào cũng bị sóng biển bao phủ.
Quỷ Tướng xông lên, khác với những cây quỷ khác, Quỷ Tướng đã có thể hóa thành hình người, tối thiểu cũng giống được tám phần. Cảnh hóa thành
hai cánh tay, rễ hóa thành hai chân, thân khoác giáp gỗ, thậm chí còn có một miếng hộ tâm kính màu vàng. Quỷ Tướng chộp ra một trảo sau lưng,
rút ra một thanh mộc kiếm dài ba trượng. Tay trái nó vung lên, xuất hiện một tấm mộc thuần cao tới hai trượng, rộng chừng một trượng.
Mộc kiếm gõ vào mộc thuần vang lên những tiếng thình thịch đều nhịp,
giống như tiếng trống của quân đội tác chiến. Thanh âm này vừa vang lên, đám cây quỷ xung quanh càng trở nên cuồng bạo, lập tức các chiến sĩ Yêu tộc lại có bảy, tám người bị cây quỷ lôi ra khỏi đội ngũ của mình. Sau
đó một đám cây quỷ ùa lên điên cuồng, chỉ nghe vài tiếng kêu thám thiết
vang lên, lúc đám cây quỷ tản ra, trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu.
Quỷ Tướng vẫn gõ mộc thuẫn, thanh âm của nó gây ra áp lực nặng nề cho
các chiến sĩ Yêu tộc. Nó đi tới từng bước một, mỗi bước đều để lại dấu
chân hết sức rõ ràng, sâu chừng một tấc. Mỗi lần bước tới một bước, âm
khí trên người Quỷ Tướng tăng lên một phần, hồng quang cuồng bạo trong
mắt nó cũng theo đó tăng vọt.
Rốt cục đến trước trận các chiến sĩ Yêu tộc, hai chiến sĩ Yêu tộc đối
mặt Quỷ Tướng bị ánh mắt của nó đảo qua, một cỗ dao động tinh thần cuồng bạo nháy mắt đâm vào nguyên hồn hai người. Chỉ nghe hai người hét thám
một tiếng, trúng thương lui về phía sau. Trận hình lập tức xuất hiện một lỗ hồng, đám cây quỷ gào thét ùa tới, chuẩn bị xông vào theo lỗ hồng,
tàn sát các chiến sĩ Yêu tộc.
Quyền trái của Vũ La giáng xuống, thế mạnh ngàn cân, nhìn bề ngoài chậm
nhung thật ra rất nhanh. Ầm một tiếng vang lên, một vòng lửa màu vàng
nhạt khuếch tán ra trên mặt đất, đám cây quỷ đang bao vây xung quanh bị
ngọn lửa đốt cháy bừng bừng, rất nhanh đã nồ tung thành từng mành nhô.
Những cây quỷ xông lên trước càng bi thám hơn, bị nố tan tác, vụn gỗ
tung bay đầy trời.
Nương theo vụn gỗ tung bay che giấu, ánh mắt Quỷ Tướng đột nhiên trở nên sắc bén hẳn lên:
- Ha ha, ngươi bị lừa rồi.
Quỷ Tướng lách thân tiến vào, mộc thuần trong tay nó quét mạnh một cái,
đánh bay ba chiến sĩ Yêu tộc. Nhất thời lỗ hồng mỡ rộng ra, Quỷ Tướng
xông vào vung kiếm chém Vũ La.
Mộc kiếm thật lớn phát ra một tiếng vù, mắt thấy đã tới còn cách Vũ La
chưa đầy một thước. Bên dưới mộc kiếm, khí lưu sắc bén mà cuồng bạo thổi quét đất đá bay tán loạn, rất nhiều nhánh cây như những mũi tên bay ra
bốn phía.
Vốn Quỷ Tướng và Vũ La đang cùng đề phòng lẫn nhau, nhung Vũ La vì chiến sĩ Yêu tộc xung quanh không thế không ra tay, cho nên bị Quỷ Tướng đoạt mất tiên cơ.
Quỷ Tướng xuất ra một kiếm mười phần nấm chắc, nhưng sắc mặt Vũ La cũng
không hề tỏ ra kinh hoàng, ngược lại còn nỡ một nụ cười quỷ dị:
- Kẻ bị lừa chính là ngươi!
Lúc này Quỷ Tướng cảm thấy không ổn, nhưng đã không còn kịp nữa. Dưới
chân nó thình lình bạo phát một cỗ lực lượng, ầm một tiếng nổ đỉnh tai
nhức óc vang lên, đầy trời toàn là lửa màu vàng. Quỷ Tướng bị nố hất bay lên không, một chân đã tan tác, giữa không trung không thể mượn lực.
Thân hình Vũ La chợt chớp lên, đã tới bên cạnh nó. quyền trái mang theo
một vệt lửa dài giống như sao băng, đánh mạnh vào ngực nó.
Quỷ Tướng điên cuồng hét lên một tiếng, mộc kiếm gác ngang đỡ lấy một
quyền của Vũ La. Bốp một tiếng vang lên, ngọn lửa màu vàng đánh vỡ nát
mộc kiếm, ánh lửa bùng lên, mộc kiếm tan tành, vụn gỗ bùng cháy đầy
trời.
Trong khoảnh khấc này, Vũ La chuyền Lực Bạt Sơn từ tay trái sang tay phải, giơ hữu chướng lên chộp mạnh vào đầu Quỷ Tướng.
Trong vụ va chạm vừa rồi, nửa người của Quỷ Tướng đã trờ nên tê dại, lần này không thể tránh né. Nó miễn cưỡng xoay người, cũng chỉ tránh được
nửa đầu, một nửa còn lại bị chụp vỡ nát, nhìn qua thê thám vô cùng.
Vũ La không dám sử dụng thần lực, sợ rừng Bồng Kinh Thần Mộc của mình bị âm khí làm ô nhiễm, chỉ sử dụng Thiên Mệnh Thần Phù. vốn Thần Hỏa bên
trong Kỳ Lân Tý trời sinh khấc chế quỷ hồn.
Nếu nói về khấc chế âm hồn, không nghi ngờ gì Kim ô Thần Hỏa là tốt nhất, Kỳ Lân Thần Hỏa còn kém một bậc.
Dù là như vậy, Quỷ Tướng cũng không chịu nổi, ngã lăn xuống đất. Nó vội
vàng đạp chân thật mạnh, lập tức lấn khuất vào trong đám bộ hạ của mình. Vũ La đã nối sát tâm, không còn lo nghĩ nhiều nữa, một tay sử dụng Kỳ
Lân Tý, một tay sử dụng Lực Bạt Sơn xông vào giữa đám cây quỷ. Song
chướng hắn xuất ra liên tục, mỗi một quyền đánh ra chắc chắn có một cây
quỷ chết đi. Nếu không phải bị đốt thành tro bụi, cũng bị sức mạnh đánh
cho tan tác thành gỗ vụn.
Quỷ Tướng đang liều mạng chạy nhanh về phía sau, cảm thấy có thể ngừng
lại thở dốc. Nhưng vừa dừng lại chợt nghe bộ hạ sau lưng kêu lên thám
thiết liên hồi, Quỷ Tướng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vũ La đang đuổi
tới. hắn đi qua nơi nào, nơi ấy hỗn loạn một trận, đám cây quỷ không có
cây nào là kẻ địch một hiệp, chỉ còn cách nó chừng ba, bốn bước.
Quỷ Tướng sợ tới nỗi hồn phi phách tán, lúc này không còn phong độ cao thủ như trước, co giò bỏ chạy.
Đám cây quỷ phía sau nó cũng lập tức giải tán. Vũ La vung tay trái lên
tạo ra một ngọn roi lửa, quất mạnh tới vù một cái, quấn vào thân Quỷ
Tướng đang chạy. Vũ La kéo mạnh, Quỷ Tướng ngã sắp xuống đất, Vũ La bèn
xông tới thật nhanh, hai tay hợp chướng vỗ mạnh vào thân Quỷ Tướng.
Ầm một tiếng vang lên, mặt đất khẽ rung động, thân hình Quỷ Tướng bị đập cho tan tác, vụn gỗ giống như ám khí tung bay tứ phía. Một luồng âm hồn đen kịt bay ra, trong đó có thể thấy được vô số mặt quỷ dữ tợn, gào
thét giận dữ, mà gương mặt của Tả Viễn nằm ở trên cùng.
Một ngọn lửa màu vàng chui vào trong luồng âm hồn này, đốt cho nó hóa thành một cỗ khói trắng.
Quỷ Tướng vừa chết, đám cây quỷ xung quanh lập tức giải tán. Có cây chạy chậm, bị các chiến sĩ Yêu tộc quấn lấy, bảy, tám người xúm lại đập cho
tan tác. Bất quá chiến sĩ Yêu tộc không có được bản lãnh như Vũ La, đa
số cây quỷ đều chạy thoát.
Đám cây quỷ thế tới rào rạt, rút đi cũng nhanh, đến khi tất cả cây quỷ
đã rút lui, mọi người mới khó lòng tin được nhìn bãi chiến trường ngổn
ngang. Niềm vui sống sót sau kiếp nạn bùng lên trong lòng, cũng không
biết là ai mỡ đầu, mọi người cùng nhau cất tiếng hoan hô.
Trên mặt đất rơi vãi không ít mộc đao mộc kiếm mộc giáp, là của đám cây
quỷ vứt lại. Hỏa Sư Đà cầm lên một món, nhìn qua rồi đưa cho Vũ La, mặt
không đối sắc:
- Bất quá chỉ là trang bị thông thường của cây quỷ, không thể sánh được với dị bảo của ta.
Lúc này y đang cảm thấy đau lòng, nếu Vũ La không đánh tan tành Quỷ
Tướng nọ, mộc kiếm và mộc thuần của nó còn giữ được, ắt hẳn là bảo bối
bất phàm.
Đương nhiên ý niệm này cũng chỉ là chợt lóe mà qua, ai nấy đều biết rõ
nếu không nhờ một quyền của Vũ La bức lui đám cây quỷ, trận hình của bọn họ đã sớm bị công phá. Nếu không nhờ Vũ La giết chết Quỷ Tướng, ắt hẳn
đám cây quỷ sẽ không chịu rút đi.
Ai nấy đều cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, Vũ La lại cau mày quan sát xung quanh, sau đó xua tay:
- Mau trang bị, còn có một trận chiến kịch liệt.
Mọi người đã là chim sợ cảnh cong, cuống quít tranh nhau giành giật
trang bị. Tuy rằng trang bị không ít, nhung cũng không đủ cho mỗi người
một món. Ai cướp được coi như may mắn, không cướp được cũng không dám
cãi nhau. Bới vì hiện tại cho dù là bọn họ cũng cảm nhận được một cỗ khí thế hùng hậu của địch.
Cám giác này không phải là tác dụng trực tiếp qua thân thể, mà là thông
qua nguyên hồn, tác dụng lên tinh thần, khiến cho người ta có cảm giác
vô lực chống cự. Đã có vài chiến sĩ Yêu tộc hai chân run run, mồ hôi
lạnh ứa ra, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đồ.
-Hừ!
Vũ La quát to một tiếng, một cỗ âm ba có thể thấy được bằng mắt thường
từ đầu lưỡi hắn bay ra, âm ba màu trắng nhạt phá vỡ cỗ áp lực tinh thần
kia, lúc này các chiến sĩ Yêu tộc mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Xung quanh mọi người lúc này vẫn là một màng sương mù âm u, trên đầu lại là mây đen cuồn cuộn.
Dưới lòng đất, nơi mà bọn Vũ La không nhìn thấy, những chiếc rễ của Quỳ
Mộc đang vận chuyển từng cỗ âm khí. Trên bầu trời, những nhánh Quỳ Mộc
tụ tập từng luồng hắc khí từ bốn phương tám hướng.
Bên trong hắc khí có thể nhìn thấy mơ hồ những gương mặt nhăn nhó đau đớn.
Ở một noi phía Tây rừng cây, một con Quỷ Tướng đang đau đớn vận vẹo thân thể, từ bốn phương tám hướng có lực lượng của tối thiểu ba vạn gốc Quỳ
Mộc vọt tới chui vào thân Quỷ Tướng này, khiến cho thân nó suýt chút nữa thì nổ tung. Vô số âm hồn hội tụ trong một thân thể, những âm hồn này
đều tranh đoạt quyền khống chế.
Sau khi âm lực và âm hồn bay ra khỏi thân Quỳ Mộc, tất cả Quỳ Mộc giống
như ngọn đèn đã tắt, lăng lặng đứng yên giữa rừng, trên thân cây không
còn gương mặt dữ tợn.
Sau khi tất cả âm lực, âm hồn rót vào thân thể Quỷ Tướng nọ, nó ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, nhưng lại không phát ra thanh âm. Chỉ có một
cột sáng màu đen rất to từ cái miệng như lỗ đen của Quỷ Tướng phóng vút
lên cao.
Tuy rằng lặng lẽ không tiếng động, nhung vô cùng quỷ dị.
Rốt cục thân thể Quỷ Tướng này bắt đầu sụp đồ, vỡ vụn thành từng mành.
Nhưng dường như trong rừng cây này có một lực lượng thần bí nào đó, bất
kể thân thể Quỷ Tướng tổn hại tới mức nào, cũng có thể chữa trị vô cùng
nhanh chóng.
Chỉ là lực lượng của ba vạn gốc Quỳ Mộc quá mức hùng mạnh, bất kể thế
nào Quỷ Tướng này cũng không chịu nối. Thân hình nó dần dần phát sinh
biến hóa, sau khi nửa thân dưới vỡ nát lại tái sinh một lần nữa, sinh ra tám chân giống như loài nhện. Đầu nó mọc ra hai sừng, tay trái trờ nên
giống như càng bò cạp, cuối cùng sau lưng nổ đùng một tiếng, mỡ ra đôi
cánh khô quắt thật lớn, lúc này cả quá trình biến dị mới xem như hoàn
thành.
Mà vô số oan hồn tranh đoạt đến cuối cùng, rốt cuộc có một oan hồn thành công, nấm được quyền khống chế thân thể trong tay. Gương mặt Quỷ Tướng
biến hóa vài vạn lần, rốt cục mới trờ nên cố định.
- Ha ha ha...
Giọng cười của nó nghe như ác ma từ dưới địa ngục vọng lên, hết sức chói tai, khiến cho người ta nghe thấy tâm thần hoàng hốt.
Bởi vì vòng rừng cây tầng thứ nhất này mới sinh ra không lâu, vẫn chưa
sinh ra Quỷ Vương. Quỷ Tướng đã không thế ngăn càn đám người này xâm
nhập, cỗ lực lượng trong vô minh khống chế Niên Luân Mộ Địa này không
thể không nhúng tay vào, mới nặn ra một con Quỷ Vương.
Quỷ Vương vừa mới sinh ra cao to vô cùng, tiện tay thò ra sau lưng rút một cái, một thanh chiến phủ xuất hiện.
Toàn thân nó từ trên xuống dưới ngoại trừ đôi cánh khô ra, đều mặc giáp trụ hoàn mỹ, hoàn toàn là vì chém giết mà sinh.
Bọn Vũ La bên trong sương mù cảnh giác quan sát bốn phía, chợt thấy một
cỗ khí tức cuồng bạo thị uy, không hề che giấu quét tới. Bọn Hỏa Sư Đà
giật mình kinh hãi:
- Lực lượng thật là hùng mạnh.
Cho dù là Hòa Sư Đà, cả đời này cũng chưa từng thấy qua lực lượng hùng
mạnh như vậy. Cho dù là quái đằng vạn năm gập gỡ lần trước, nếu so với
cỗ khí tức này cũng kém hơn rất nhiều.
Y có chút lo lắng nhìn Vũ La một cái, lòng tin có hơi dao động, không biết Vũ La có thể ứng phó hay không.
Vũ La cũng âm thầm kêu khổ trong lòng, chỉ dựa vào lực lượng mà hắn có
thể vận dụng hiện tại, quả thật rất khó ứng phó đại chiến sắp tới. Nhưng không thể để bại lộ thân phận, vậy phải làm sao?
Song chướng Vũ La chậm rãi giơ lên, Thiên Phủ Chỉ Quốc gia trì bản thân, phát tán lực lượng của rừng Bồng Kinh Thần Mộc, rừng ngọc trúc và Bích
Ngọc Đằng. Ba loại thần lực này chồng lên nhau quả nhiên mãnh liệt mênh
mông, hấp dẫn thành công cường giả sau làn sương mù chú ý tới hấn.
Vũ La hơi nghiêng đầu nói với bọn Hỏa Sư Đà:
- Các ngươi lập tức lui ra ngoài, ta chỉ có thể làm được bấy nhiêu, ai muốn lưu lại chịu chết, ta tuyệt sẽ không chiếu cố kẻ đó.
Hỏa Sư Đà không nói nửa lời quay đầu bước đi. cỗ khí thế nọ quả thật
không phải sinh vật có khả năng có được, Hỏa Sư Đà hiếu rõ Vũ La không
nói sai, ở lại chỉ có đường chết.