Hắn đến gần quan sát cẩn thận, quả nhiên những cổ thụ này có kích thước to nhô như nhau, vỏ cây ngăm đen, gân lá hằn rõ trên
phiến lá màu tím sẫm, dường như trong đó có chất lõng màu đõ sẫm đang
chảy xuôi.
Vũ La thầm cảm thán trong lòng, không ngờ quả thật là Quỳ Mộc ở Quỷ Hài.
Hỏa Sư Đà vội vàng chạy tới:
- Vũ La Đại nhân, ngài...
Vũ La khoát tay ngăn lại:
- Yên tâm đi, ta sẽ không tùy tiện hành động.
Hỏa Sư Đà nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này Vũ La tâm sự trùng trùng, cũng không để ý tới Hỏa Sư Đà, chắp tay sau lung cúi đầu đi trên thung lũng.
Hỏa Sư Đà theo sát phía sau, dường như vô cùng vinh hạnh được làm người hầu cho hấn, không hề lộ vẻ bất mãn.
Quỳ Mộc là một loại cây cực kỳ hiếm có, tuy rằng mức độ trân quý so ra
kém Bồng Kinh Thần Mộc, nhưng độ hiếm của nó e rằng không kém chút nào.
Quan trọng nhất là loại cây này hẳn không thể nào xuất hiện ở Đông Thổ mới đúng.
Quỷ Hài là một vùng biển ở phía Nam Nam Hoang, còn quỷ dị hơn cả Tinh La Hài. Tuy rằng diện tích của nó không lớn, nhưng mây đen bao phũ quanh
năm, trên mặt biển hắc ám âm trầm, dưới biển đầy những đá ngầm sắc bén
như đao kiếm, mõm đá cao nhất có thể ngang với ngọn núi.
Lời đồn vào thời thượng cổ, nơi này từng có một trường đại chiến vô cùng thám khốc, tất cả những chiến sĩ tham chiến của cả hai phe đều chết
trong vùng biển nhô hẹp này, nhân số không dưới trăm vạn. Sau đó có
người thi triển tà thuật, trấn áp những oan hồn này dưới biển, oán khí
của những âm hồn này kết thành mây đen, ngay cả ánh mặt trời cũng bị
ngăn càn.
Sâu trong Quỷ Hài sinh ra loại Quỳ Mộc này. Loại cây này hết sức kỳ lạ,
rễ của nó kết thành một màng trôi trên mặt biển, tuy rằng nói là từng
gốc cây, nhung trên thực tế cũng là một thể. Bởi vậy điểm khác nhau lớn
nhất của Quỳ Mộc với những loài cây khác chính là, cả một rừng cây, cây
nào cây nấy đều có kích cỡ như nhau.
Trừ điểm này ra còn rất nhiều đặc điểm khác, đó là trước kia Vũ La quan sát được.
Vũ La nhớ lại ahi chép trong điển tịch cổ xưa mà mình đã từng xem, Quỳ
Mộc ở Quỷ Hài vô cùng hiếm có, đã mấy ngàn năm qua chưa ai nhìn thấy.
Còn chuyện nó có đặc điểm gì, càng không ai biết.
Nhưng không nghi ngờ gì, Quỳ Mộc chính là loại cây đặc biệt chỉ có Quỷ
Hài mới có, hơn nữa sinh trường ở trong nước, vì sao hiện tại sinh
trường thành rừng trên mặt đất Đông Thồ như vậy?
Điều kiện duy nhất ở noi này phù họp cho Quỷ Hài Quỳ Mộc sinh trường
chính là âm khí nồng đậm, những điều kiện khác không phù hợp chút nào.
Vũ La còn đang trầm ngâm, bọn Hỏa Sư Đà bên cạnh không dám quấy rầy, đều đứng bên cạnh lẳng lặng chờ đợi.
Đúng vào lúc này, trong một cánh rừng chếch bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tràng tù và hùng hồn.
Theo tiếng tù và vang lên, cây cỏ trong rừng dường như bị một bàn tay vô hình vẹt sang hai bên, một đạo nhân mã hùng hậu từ trong rừng xông ra.
Bọn họ vừa xuất hiện, tỏ ra đằng đằng sát khí xông về phía bọn Vũ La. Tố chất của chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng quả thật bất phàm, hơn trăm người
bộ pháp chinh tề, khí thế cường thịnh, nhanh chóng vọt tới trước mặt bọn Vũ La.
Lúc này có thể nhìn thấy dòng máu hiếu chiến trời sinh của Yêu tộc. Mặc
dù tất cả mọi người phe Vũ La đều biết rất rõ ràng, nếu như xảy ra chiến đấu, quá nửa là bọn họ sẽ thất bại, nhung với Hỏa Sư Đà cầm đầu, hơn
bảy mươi chiến sĩ vần không chút do dự xông lên.
Hai bên nhân mã lập tức đứng đối diện nhau, giương cung bạt kiếm, không
khí khẩn trương giống như một thùng thuốc nổ, chỉ cần một đốm lửa nhỏ sẽ làm bạo phát một vụ nổ lớn.
Đám chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng trợn mắt trừng trừng, mà bọn Hỏa Sư Đà cũng không hề lui nhượng.
Thình lình người Bát Đại Thần Trủng di chuyền đều nhịp một bước, tách ra một thông đạo ở giữa đội hình. Một tên Yêu tộc thân hình cao lớn, long
hành hổ bộ đi ra.
Trước khi người này tiến ra, mọi người đã cảm thấy khí thế chiến sĩ Bát
Đại Thần Trủng mạnh như rồng cọp, cơ hồ bất khả chiến thắng. Sau khi
người này tiến ra, chỉ ngạo nghễ khoanh tay mà đứng, lập tức toát ra khí thế ngập trời, cuồn cuộn như sóng trên sông lớn, áp chế toàn bộ khí tức của các chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng.
Hỏa Sư Đà không nhịn được cau mày, lòng thầm hoàng sợ. Không biết người
này có lai lịch thế nào, lại có được lực lượng vô cùng bá đạo, khiến cho người ta có cảm giác giữa thiên địa này chỉ còn lại mình y.
- Bàn tọa là Nguyễn Xạ Nhật.
Người tới thản nhiên thốt ra một câu, Hỏa Sư Đà lại sợ tới mức run rẩy toàn thân:
- Đại Tế Ti Nguyễn Xạ Nhật của Hống Tuyền Thần Trủng.
Hống Tuyền Thần Trủng chính là một trong Bát Đại Thần Trủng, lúc trước
Vũ La từng xung đột với bọn Nguyễn Thôn Hồ, chính là người của Hống
Tuyền Thần Trủng.
Hỏa Sư Đà không biết những chuyện này. Trong mắt những Yêu tộc tầm thường như y,
Bát Đại Thần Trủng là thế lực trên cao chót vót, giống như thần minh.
Hiện tại gập một vị Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng, đám người ô hợp
phe Hỏa Sư Đà vốn tin tường mười phần lập tức bị đánh cho trở lại nguyên hình, chia năm xẻ bảy.
- Cái gì, là Nguyễn Xạ Nhật sao...
- Vì sao quái vật này lại tới đây?
- Không xong rồi, e rằng lần này...
Mọi người cất tiếng bàn tán xôn xao, Hỏa Sư Đà không còn lòng dạ nào cổ
vũ sĩ khí, bởi vì bản thân y cũng cảm thấy lần này không còn hy vọng.
Bát Đại Thần Trủng giống như tám ngọn núi lớn đè nặng trong lòng đám
chiến sĩ Yêu tộc tầm thường này.
Vốn Hỏa Sư Đà cho rằng người của Bát Đại Thần Trủng đã tập trung chú ý
vào Bách Thảo Tiên Điền. Cho dù chia ra một số đi những nơi khác, cũng
sẽ không quá hùng mạnh. Nếu đúng là như vậy, liên minh Thần Trủng do
mình dẫn dắt còn có chút hy vọng.
Không ngờ rằng đám người này lại do lão quái vật Nguyễn Xạ Nhật vốn là
siêu cấp cường giả tọa trấn, lần này quả thật không còn hy vọng gì...
Mọi người cảm thấy lạnh toát trong lòng, sắc mặt ai nấy lộ vẻ ảm đạm.
Nguyễn Xạ Nhật nhìn vẻ mặt mọi người, cảm thấy hài lòng, hừ lạnh một
tiếng, đang định hạ lệnh đuổi đám binh tôm tướng cá này đi. Bỗng nhiên
đối diện có người vẹt mọi người sang bên, nhẹ nhàng bước ra một bước,
bất ngờ vượt qua khoảng cách hàng chục trượng, lộ vẻ ung dung phóng
khoáng, nháy mắt đã đứng trước mặt Nguyễn Xạ Nhật.
Mặc cho khí thế của Nguyễn Xạ Nhật dâng lên như sóng dữ xô bờ, không
ngừng công kích về phía người nọ, người nọ vần an nhiên bất động, ánh
mắt hờ hững nhìn chăm chú Nguyễn Xạ Nhật.
Lúc Vũ La đối mặt Khoái Tông, vẫn chưa có đủ thực lực đối kháng với một
vị Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng. Nhưng sau hắn lăn lộn ở Đông Thổ
một thời gian, thực lực vững vàng tăng tiến. Tuy rằng chưa đạt được đột
phá lớn lao, nhưng tích lũy lâu ngày dài tháng cũng đã đạt tới cảnh giới Long Hồ đỉnh phong.
Hiện tại đã hơn xa lúc vừa bước vào cảnh giới Long Hồ.
Hiện tại cái mà Vũ La còn thiếu chỉ là một cơ hội đột phá mà thôi.
Bởi vậy hiện tại đối mặt Nguyễn Xạ Nhật, tự nhiên hắn không hề sợ hãi chút nào, trong lòng vô cùng tin tường.
Vũ La vừa xuất hiện, các chiến sĩ liên minh Thần Trủng lập tức vỗ vào
trán mình. Vì sao quên mất chúng ta cũng có một quái vật siêu cấp, còn
là quái vật siêu cấp thiên tài, ha ha ha...
Từ lúc thấy Vũ La một quyền đánh chết quái đằng vạn năm, lòng tin của
mọi người trong liên minh Thần Trủng với Vũ La đã đạt tới mức mù quáng,
giống như Kiều Hố, Mã Hồng, hắc Thủy Tiên.
Chuyện này cũng không thể trách các chiến sĩ liên minh Thần Trủng. Bất
kể là ai nhìn thấy một người một quyền đánh chết kẻ địch cơ hồ bất khả
chiến thắng như quái đằng vạn năm, ắt sẽ tin rằng người ấy sẽ chiến
thắng bất cứ đối thù nào trên thế gian này.
Nguyễn Xạ Nhật hết sức bất ngờ, tiểu tử này là ai...
Y cũng nhìn thấy biến hóa cảm xúc của các chiến sĩ liên minh Thần Trủng. Rõ ràng lúc nãy mình báo ra danh hiệu, đã khiến cho những người này sợ
tới mức mất hết lòng tin. Nhưng tiếu tử này vừa bước ra, những người này lập tức bình tĩnh lại, khôi phục lòng tin như trước.
Phải giải quyết người trước mắt này...
Nguyễn Xạ Nhật âm thầm quyết định.
Ngày đó Nguyễn Thôn Hồ mạo phạm Nhan Chỉ Vi, Nguyễn Xạ
Nhật phải đích thân giải thích. Lúc ấy y chỉ nhìn thấy Nhan Chỉ Vi trên
xe ngựa, Vũ La và Chu Nghiên lánh trong thùng xe, cho nên Nguyễn Xạ Nhật không thấy được Vũ La.
Y khẽ khoát tay, các chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng xung quanh chinh tề lui về phía sau hấn, tạo ra khoảng cách.
Không cần Vũ La ra lệnh, Hỏa Sư Đà lập tức lớn tiếng chỉ huy mọi người
lui về phía sau, đương nhiên bọn họ còn có chút rối loạn, không được
chinh tề như chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng.
Bên này nháo nhào lui lại, người Bát Đại Thần Trủng tự nhiên khinh thường đám người ô hợp này, cười khẩy:
- Một bọn quê mùa chưa từng thấy qua, hãy chờ xem tiểu tử nọ chết thế
nào. hắn đang đối mặt đường đường Đại Tế Ti của Hống Tuyền Thần Trủng,
cường giả đứng đầu Đông Thổ.
Người của Bát Đại Thần Trủng nói rất hợp lý hợp tĩnh, bởi vì bọn họ
không hề lo lắng. Bất kế là ai đối mặt với Đại Tế Ti của Bát Đại Thần
Trủng, khí thế trời sinh tự nhiên sẽ thấp hơn một bậc.
Bọn Hòa Sư Đà cũng không hề tỏ ra yếu thế, nhao nhao mắng lại:
- Đồ ngu, chờ xem tên khốn tự đại của Hống Tuyền Thần Trủng kia nếm mùi đau khổ đi thôi.
- Vũ La Đại nhân chắc chấn sẽ vung quyền đánh tên Đại Tế Ti kia dẹp lép...
- Mau chạy đi thôi, hiện tại còn kịp. Chờ Vũ La Đại nhân thắng lợi, các ngươi có muốn chạy cũng không còn kịp nữa...
- Ha ha ha...
Người Bát Đại Thần Trủng chỉ vừa nói một câu, đám người ô hợp Hỏa Sư Đà
đã nhao nhao thóa mạ, khiến cho người Bát Đại Thần Trủng phải sừng sốt.
Chẳng lẽ bọn này chứa toàn đậu hủ trong đầu, dựa vào cái gì mà tỏ ra tự
tin như vậy? Không biết lai lịch tiếu tử nọ thế nào, cũng không nhìn ra
có chỗ nào bất phàm, thực lực chân chính dường như chỉ là một chiến sĩ
thất phẩm hạ, vì sao bọn chúng lại tỏ ra tin tường như vậy, chuyện này
quả thật hết sức nực cười...
Người của Bát Đại Thần Trủng sừng sốt một chút, sau đó mới có người mờ miệng phàn kích:
- Bọn ngốc kia, các ngươi biết người mà các ngươi tin tường là ai không? Các ngươi biết người mà các ngươi tin tường đang đối mặt với ai không?
Chỉ bằng vào thực lực của tiểu tử này, các ngươi cũng dám tự tin như vậy sao, đây là Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng...
- Chúng ta có lòng tin như vậy đó, không phục chứ gì?
Người của liên minh Thần Trủng lập tức giận dữ mắng lại:
- Chúng ta biết y là Nguyễn Xạ Nhật, nhưng đối mặt Vũ La đại nhân, y
tuyệt không có phần thắng. Hay là các ngươi mau mau khuyên nhủ Nguyễn Xạ Nhật đi, đừng để thanh danh một đời của y bị hủy tại nơi này...
Người Bát Đại Thần Trủng nổi giận toàn thân run rẩy:
- Không có lý nào, hoàn toàn không có đạo lý! Một tên từ kẽ đá chui ra
lại muốn khiêu chiến Nguyễn Xạ Nhật Đại nhân sao? Bọn này quả thật nực
cười, không ngờ lại có lòng tin quá mức vô lý như vậy...
Quả thật bọn chúng không hiểu được, rõ ràng là một trận tàn sát vô cùng đơn giàn, vì sao bọn ngốc kia lại tỏ ra tự tin như vậy?
Hai người đối mặt, Nguyễn Xạ Nhật khẽ cau mày. Động tác này theo Nguyễn
Xạ Nhật thấy, hẳn là làm cho Vũ La ‘được sủng ái mà lo sợ’, tối thiểu
cũng chứng tỏ rằng y coi trọng Vũ La. kẻ có thể được mình coi trọng, cho dù là chết hẳn cũng cảm thấy vinh hạnh.
Nguyễn Xạ Nhật quả thật có đủ vốn liếng để kiêu ngạo. Hống Tuyền Thần
Trủng là một trong Bát Đại Thần Trủng, y lại là đệ nhất nhân cầm quyền
Hống Tuyền Thần Trủng, đối mặt với một chiến sĩ thất phấm hạ, có suy
nghĩ như vậy cũng là bình thường.
Khóe miệng Nguyễn Xạ Nhật khẽ nhếch lên:
- Vốn giữa hai ta không oán không cừu, đáng tiếc ngươi không nên xuất hiện ở trước mặt ta vào lúc này...
Thủy Thần Lực xung quanh bắt đầu khởi động nhè nhẹ, một tràng tiếng róc
rách kỳ quái vang lên, không khí thình lình tràn ngập rất nhiều bọt nước to bằng trứng gà.
Hỏa Sư Đà trấn an mọi người:
- Hống Tuyền Thần Trủng tu luyện Thủy Thần Lực, nơi này là núi rừng,
xung quanh không có nước, thực lực của y đã bị hạ xuống tới mức thấp
nhất...
Hỏa Sư Đà còn chưa dứt lời, chỉ thấy đám bọt nước kia sau một cái vung
tay của Nguyễn Xạ Nhật đã xếp đều tăm tắp thành một chuỗi dài, giống như một sợi xích do bọt nước kết thành.
Sợi xích này bay vút lên trời, ra ngoài tầm mắt mọi người có thể nhìn thấy.
Hỏa Sư Đà ngơ ngác:
- Tên khốn này muốn làm gì vậy...
Không riêng gì Hỏa Sư Đà, tất cả mọi người ở đây cũng không hiểu, kể cả chiến sĩ của Bát Đại Thần Trung.
Nhưng vào lúc này, một tràng tiếng sấm văng vẳng truyền đến, Hỏa Sư Đà chợt cảm thấy không ổn:
- Có chuyện gì vậy?
- Đó là thứ gì vậy?
Có người tinh mắt lập tức nhìn thấy vẻ khác thường trên trời, tiếng sấm
trở nên càng ngày càng rõ dần, dần dần nối liền với nhau thành một chuỗi ầm ầm không ngừng. Trên tròi xuất hiện một đám mây thật lớn chậm rãi hạ xuống, dưới đám mây ấy là đầu sợi xích bọt nước của Nguyễn Xạ Nhật.
Bốn phía vang lên những tiếng kinh hô thất thanh, ai nấy đã hiểu Nguyễn Xạ Nhật muốn làm gì.
- Không ngờ... không ngờ y kéo một đám mây xuống...
Lần này cho dù là người liên minh Thần Trủng cũng hơi dao động, có thể
kéo mây xuống, thực lực như vậy có thể dùng hai từ ‘yêu nghiệt’ để hình
dung, không biết Vũ La làm được như vậy không?
Có mây hẳn sẽ có mưa, từ điểm này, mây cũng thuộc về phạm trù mà Thủy
Thần Lực có thể khống chế. Chẳng qua mây ở trên cao hàng chục vạn
trượng, Nguyễn Xạ Nhật có thể khống chế thần lực đạt tới độ cao như vậy. quả thật khiến cho người ta phải kinh ngạc vô cùng.
Người của Bát Đại Thần Trủng vô cùng hưng phấn, bởi vì thắng lợi của
Nguyễn Xạ Nhật coi như đã định, cũng vì có thể chứng kiến thần kỹ bậc
này.
- Đám ngốc kia, hiện tại hối hận rồi phải không, muộn rồi, ha ha...
Người của Bát Đại Thần Trủng tỏ ra dương dương đắc ý.
Ánh mắt Nguyễn Xạ Nhật nhìn Vũ La với vẻ trêu chọc, vẫn đang khống chế
đám mây kia hạ xuống không ngừng. Không có sông hồ lớn thì đã sao, người tu luyện Thủy Thần Lực ở bất cứ đâu cũng có thế tìm được môi trường
thích hợp đé thi pháp. Trong không khí vần có nước, chẳng qua bí mặt
này, những kẻ hèn mọn như các ngươi không thể nào biết được mà thôi.
Nhưng khiến cho Nguyễn Xạ Nhật có hơi thất vọng, thần sắc của Vũ La không hề lộ vẻ kinh hoàng.
Y không khỏi có chút kỳ quái: nhân vật trước mặt mình vần tỏ ra lạnh
nhạt như vậy, chắc chấn không phải là người ngu xuẩn tới mức không nhìn
ra được lợi hại của thần kỹ mà mình thi triển.
Như vậy cũng chỉ có một khả năng: hắn thật sự không sợ.
Kết luận này khiến cho Nguyễn Xạ Nhật giật thót trong lòng, theo bản năng quyết định lấy ổn thỏa làm trọng.
Tuy rằng nhìn qua Vũ La chỉ có thực lực thất phẩm hạ, nhưng Nguyễn Xạ
Nhật không phải là loại tép riu như Kim Hà Hạo, bí mặt mà y biết được có thế nói bao trùm khấp Đông Thổ. Y biết được các vị Đại Thánh Đông Thổ
như Cửu Vĩ Bạch Hồ ợ Thạnh Khâu, Thất Thù Giao Long ở Nộ Long đảo là có
thật. Cho nên thấy một chiến sĩ thất phẩm hạ lại tỏ ra lạnh nhạt trước
thần kỹ của mình, ngược lại không dám khinh thường.
Nguyễn Xạ Nhật thu hồi thái độ khinh miệt và ngạo nghễ trước đây của mình, khẽ sờ cằm nói một chữ:
- Mời!
Chỉ một chữ này nhung từ miệng Nguyễn Xạ Nhật nói ra lại có trọng lượng
khác hẳn. Người của Bát Đại Thần Trủng vô cùng kinh ngạc: Vì sao Nguyễn
Xạ Nhật Đại nhân lại tỏ ra khách sáo với tên phế vật này như vậy?
Rất nhanh bọn họ bình thường trở lại: Quả nhiên không hổ là Đại Tế Ti
các hạ, đổi lại là người khác, làm sao có được phong độ cao thủ như vậy?
Vũ La gật đầu một cái, cũng giơ tay ra hiệu mời.
Một cử chỉ nhỏ của Nguyễn Xạ Nhật vào thời khấc mấu chốt khiến cho trong lòng Vũ La thoáng sinh hảo cảm. Trên thực tế trước khi xảy ra cuộc
chiến này, Vũ La vẫn nhớ tới tên thất phu lỗ mãng Nguyễn Thôn Hồ, cho
nên không có hảo cảm gì với Hống Tuyền Thần Trủng. Lúc này xem ra,
Nguyễn Thôn Hồ có thể trờ thành Hồ Báo chiến sĩ của Hống Tuyền Thần
Trủng, e rằng cũng là do vị cao nhân chân chính Nguyễn Xạ Nhật này an
bài. Tuy rằng Nguyễn Thôn Hổ không có đầu óc, nhung chiến lực hùng mạnh, có thể dễ dàng khống chế, cũng giống như một thanh đao sắc bén trong
tay Nguyễn Xạ Nhật.