Tiên Tuyệt

Chương 358




Cám giác này Vũ La quen thuộc vô cùng. Tiền kiếp hắn lúc hùng mạnh nhất, phóng xuất nguyên hồn có thể bao trùm phạm vi trăm dậm.

Hiện tại trong phạm vi năm trượng, trong không khí dưới lòng đất tràn ngập một cỗ âm lực mông manh. Bất quá phạm vi cảm ứng của Vũ La quá nhò, thật sự khó lòng phát giác được gì từ cỗ âm lực mông manh này.

Vũ La thoáng động trong lòng, quyết định mạo hiềm một phen.

Hấn mỡ rộng nguyên hồn của mình một chút, cảm ứng một chút, dường như không có gì không ốn, lại mỡ rộng thêm vài phân. Cứ không ngừng thăm dò như vậy, rốt cục mỡ rộng nguyên hồn ra tới phạm vi bảy trượng.

Cứ như vậy, diện tích tăng lên rất nhiều, tin tức cảm ứng được lại càng nhiều. Vũ La cẩn thận tìm hiểu, phát hiện những tia âm lực này cuối cùng đều đồ xô về một hướng. Lúc này hắn đã hiểu rõ, bèn thở ra một hơi thật dài, sau đó thu nguyên hồn trờ về.

Tuy rằng không có gì phát sinh ngoài ý muốn, nhung Vũ La vần lo lắng đề phòng. Hiện tại hắn bị cảnh giới áp chế, tuy rằng nguyên hồn hùng mạnh nhưng không có cách nào sử dụng.

Phóng xuất nguyên hồn ra ngoài thân thể như vậy, nếu không xảy ra chuyện gì còn may, một khi có chuyện gì ngoài ý muốn, hậu quả thiết tường không chịu nổi.

Sau khi tìm được phương hướng của Niên Luân Mộ Địa, Vũ La nhìn nhìn đám chiến sĩ Yêu tộc đang canh gác cách đó không xa, âm thầm lặng lẽ nằm xuống.

Các chiến sĩ Yêu tộc đương nhiên không dám quấy rầy.

Sáng sớm hôm sau, Hỏa Sư Đà vô cùng lễ phép tiến đến hôi một câu:

- Vũ La Đại nhân, chúng ta nên đi theo hướng nào?

Thật ra mọi người không trông cậy vào Vũ La có thể đưa ra được đề nghị gì, dù sao bọn họ cũng hiếu được có chút khó khăn.

Vũ La nhìn nhìn xung quanh, chỉ vào phương hướng mình cảm ứng được đêm qua:

- Phía này.

Hỏa Sư Đà sừng sốt:

- Phía này ư?

Vũ La gật đầu khẳng định, sau đó bước đi.

Hỏa Sư Đà ngây người một chút mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng kêu gọi mọi người:

- Mau, mau lên đường.

Còn gần tám mươi chiến sĩ Yêu tộc lập tức xuất phát theo sau Vũ La.

Rốt cục cũng có người thầm nói trong lòng, thật là phương hướng này sao, Vũ La Đại nhân có lầm không? Tuy rằng chiến lực của lão nhân gia vô song thật, nhưng chuyện này cũng không phải dựa vào chiến lực là có thế giải quyết.

Đi tới giữa trưa cũng không thấy bóng dáng Niên Luân Mộ Địa đâu, trong lòng mọi người cũng có chút không tin.

Dọc đường mọi người gập phải ba hung thú, trong đó có một con là Lam Lân Băng Mãng, hung thú nhị phẩm thượng. Sau khi mọi người giết chết, Hỏa Sư Đà vội vàng dùng một chiếc chén gỗ đựng lấy xà đan, chạy nhanh tới cạnh Vũ La:

- Vũ La Đại nhân, thời tiết nóng bức, thứ này lạnh lẽo, mang cho ngài giải khát.

Vũ La thầm căm tức trong lòng, đây là thứ có giá trị nhất trên người hung thú nhị phẩm thượng, bọn phá của này lại sử dụng làm món giải khát.

Nhưng người ta có lòng tốt mời mình, nếu nhận lấy rồi cất đi không khỏi có vẻ hẹp hòi nhỏ mọn. Cho nên tuy rằng Vũ La cảm thấy phí của, nhưng cũng đành làm ra vẻ lạnh nhạt, há miệng nuốt chừng viên xà đan kia.

Xà đan vào bụng rồi, Vũ La vần không ngừng oán trách, bọn nhà quê này, Đông Thổ quả thật tài nguyên phong phú, nhung các ngươi cũng không thế phí của như vậy được...

Giữa trưa mọi người nghi ngơi một lát, buổi chiều lại tiếp tục xuất phát. Tuy rằng mọi người cảm thấy không vui trong lòng, nhưng nể mặt Vũ La cho nên không thể không tiếp tục tiến tới theo phương hướng đã định.

Không ngờ vừa xuất phát, đi tới không xa, vòng qua hai ngọn núi, trước mặt mọi người chợt xuất hiện một thung lũng trống trải. Giữa thung lũng này có từng vòng một loại cây không biết tên đứng sừng sững, giống như vòng tuổi (niên luân). Vị trí trung tâm lõm xuống, không thể nhìn rõ trong đó rốt cục có những gì.

Vũ La còn đang sững sờ, Hỏa Sư Đà là người đầu tiên có phàn ứng, ngửa mặt lên trời cười to:

- Ha ha ha, chúng ta tới nơi rồi, Niên Luân Mộ Địa, nơi này chính là Niên Luân Mộ Địa!

Mọi người hoan hô một trận, nếu đã vào Vũ Uyên sơn, cuối cùng lại không tìm được Niên Luân Mộ Địa, vậy thật sự là buồn bực vô cùng. Hiện tại đã tìm được đến noi, mọi người xem như dỡ bỏ gánh nặng trong lòng, vô cùng vui sướng.

- Vũ La Đại nhân quả thật là thần nhân!

Lúc trước còn có một số chiến sĩ Yêu tộc nghi ngờ Vũ La, lúc này chỉ biết kính nể. Tuy rằng bọn họ không biết rốt cục Vũ La làm thế nào biết được, nhưng hiện tại trong cảm nhận của bọn họ, Vũ La quả thật không gì là không làm được.

Tám người Kim Hà Hạo lại có cảm giác khác với những người còn lại. Bọn họ ngàn vạn lần không ngờ, lần hành trình Vũ Uyên sơn này gập được Vũ La, chính là phúc duyên lớn nhất của mình.

Nhìn lại người của những Thần Trủng khác, bao gồm cả thù hạ của Hỏa Sư Đà, người nào cũng mang thương tích không nhiều thì ít, chỉ có tám người bọn họ tò đầu tới chân không mất một sợi lông.

Tuy rằng ngay từ đầu bọn họ có chút mâu thuần cùng Vũ La, nhưng có được thuận lợi là quen biết Vũ La từ trước, cho nên hiện tại bọn họ đã trở thành người của Vũ La. Mỗi khi gập nguy hiểm, không biết Vũ La cố ý hay vô tĩnh, đều ưu tiên cứu bọn họ trước. Từ điểm này có thế thấy được, Vũ La cũng có tính phúc hậu, tuy rằng không nói ra ngoài miệng, nhưng sự thật cũng đã chứng minh.

Bọn Kim Hà Hạo, Kim A Na có hơi hối hận, nếu không phải lúc trước bọn họ lấy mắt chó nhìn người, mang dạ tiếu nhân đo lòng quân tử, nói không chừng hiện tại quan hệ với Vũ La càng tiến sâu hơn một bước, có thể vẻ mặt Vũ La hiện tại sẽ không lạnh lùng với bọn họ như

Có một vị cao thù như vậy tọa trấn, đối với Phượng Kim Thần Trủng quả thật có ích rất nhiều.

Nhưng hiện tại Kim Hà Hạo hiểu rất rõ ràng, e rằng duyên phận giữa Vũ La và Phượng Kim Thần Trủng sẽ chấm dứt khi ra khỏi Vũ Uyên sơn. Y thân là Hổ Báo chiến sĩ của Phượng Kim Thần Trủng, làm sao lại không cảm thấy tiếc nuối trong lòng?

Vũ La không biết tâm trạng bùi ngùi cảm khái của bọn Kim Hà Hạo sau lưng, nhìn thung lũng rộng rãi trước mặt, chậm rãi nói:

- Đây là Niên Luân Mộ Địa...

Trong mắt đám chiến sĩ Yêu tộc bên cạnh, Niên Luân Mộ Địa là từng vòng cổ thụ họp lại tạo thành vòng tuổi, bất quá phạm vi rộng lớn mà thôi.

Nhưng tầm mắt Vũ La lại nhìn sâu hơn nữa.

Tiền kiếp hắn chính là bá chủ Nam Hoang, trấn thù Nam Hoang chín mươi chín năm, có vô số cường hào Nam Hoang lấy lòng nịnh bợ, đủ loại kỳ trân dị bảo, đủ loại công pháp trân quý, cuồn cuộn không ngừng đưa vào Hoang Vân thành.

Trong đám Ma tu Nam Hoang, có rất nhiều người sử dụng luyện pháp âm hồn. Tuy rằng Vũ La không thích công pháp này, nhung lúc rành rỗi cũng có liếc sơ qua, cho nên có điều hiểu biết.

Tuy rằng Vũ La không nhìn ra Niên Luân Mộ Địa trước mắt mình rốt cục là loại trận pháp gì, nhưng có thể nhìn ra được, những cây cổ thụ này kết hợp lại với nhau, vừa khéo có thể ngưng tụ âm khí trong phạm vi mấy ngàn dậm.

Hơn nữa Vũ La phỏng đoán, không chỉ ngưng tụ đơn giản như vậy, nếu có nhân vật cao minh thao túng, e rằng còn có thể ảnh hướng đến biến hóa của âm khí mấy ngàn dậm xung quanh.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Vũ La gần như có thể khẳng định, bên ngoài Vũ Uyên sơn bỗng nhiên xuất hiện nhiều âm thú như vậy, chắc chấn là do Niên Luân Mộ Địa giờ trò quỷ quái.

Chỉ bằng vào điểm này, Niên Luân Mộ Địa đã có thể chiếm cứ vị trí đệ nhất hiềm cảnh Vũ Uyên sơn, ba hiểm cảnh còn lại phải nép sang bên nhường chỗ.

Mà đám cây cổ thụ kia cũng hết sức kỳ lạ, tuy rằng chúng sinh trường ở Đông Thổ, nhưng đám dân bản xứ như Hỏa Sư Đà lại chưa từng thấy qua.

Vũ La quan sát từ xa, khẽ cau mày ngưng tụ thị lực, có thể quan sát rõ ràng hình dáng đám cổ thụ kia, thoáng động trong lòng, chẳng lẽ là...

Hắn vội vàng chạy như điên vào thung lũng, Hỏa Sư Đà thấy vậy giật mình kinh hãi, vội vàng đuổi theo gọi to:

- Đại nhân... xin Đại nhân bình tĩnh một chút, nơi này cực kỳ hung hiểm. Chờ chúng ta chinh đốn nhân mã, sau đó sẽ theo ngài cùng nhau tiến vào...

Vũ La khoát tay ngăn lại, sau đó ngừng lại bên bờ Niên Luân Mộ Địa.