Tiên Tuyệt

Chương 353




Âm thú tứ phẩm trung, Vũ La thu thập nhẹ nhàng không hề chóp mắt. Cho dù Kim Hà Hạo liên thù với Hỏa Sư Đà, e rằng Vũ La cũng chỉ cần chóp mắt hai cái là có thể thu thập hai người. Vạn nhất chọc giận Vũ La, Hỏa Sư Đà ngươi tìm chết ráng chịu, ta cũng không chết theo ngươi.

Kim Hà Hạo vừa muốn ngắt lời Hỏa Sư Đà, bỗng nhiên trong trận doanh của Bát Đại Thần Trủng ợ xa xa, một đạo hào quang màu xanh giống như pháo hoa bắn thẳng lên không, nổ ầm một tiếng trên trời cao, toát ra ánh sáng xanh đầy trời.

Là Thanh Nguyệt Thần Trủng.

Theo đạo thần lực báo tin này, rất nhiều Yêu tộc xung quanh đại kỳ Thanh Nguyệt Thần Trủng cùng nhau rống to, thanh âm chấn động trời cao. Chỉ thấy đại kỳ Thanh Nguyệt Thần Trủng vung cao, mấy trăm Yêu tộc dưới sự chỉ dẫn của đại kỳ, hò hét vang trời, cùng nhau xông vào cánh rừng hoang trước mặt.

Thanh Nguyệt Thần Trủng đi đầu, ngay sau đó là bảy đại Thần Trủng khác.

Hỏa Sư Đà mừng rỡ, không thèm nhiều lời với Kim Hà Hạo nữa, bay vút lên giữa không trung, quát lớn với mọi người:

- Tông Phong Thần Trủng, Tuyết Bãng Thần Trủng, các ngươi cùng Phượng Kim Thần Trủng cùng đi theo cánh trái, do Kim Hà Hạo chỉ huy. MỊ Dương Thần Trủng, Tả Hà Thần Trủng, Trụ Sơn Thần Trủng đi theo cánh phải, do MỊ Dương Thần Trủng dẫn dắt. Những người còn lại theo ta đi trung lộ, chúng ta cùng tiến, hỗ trợ lẫn nhau, có hiểu chưa?

- Hiểu!

Mọi người hét lớn một tiếng, hiển nhiên Bát Đại Thần Trủng xuất phát cũng đã kích thích mọi người. Yếu tố hiếu chiến trong cơ thể Yêu tộc đã hoàn toàn bị kích phát, đã chuẩn bị một phen chém giết.

Kim Hà Hạo hết sức bất an, chạy nhanh tới bên cạnh Vũ La:

- Đại nhân, ngài xem chuyện này...

Vũ La khoát tay ngăn lại, không thèm để ý:

- Bảo ngươi dẫn dắt thì ngươi cứ việc dẫn dắt, đi chuẩn bị đi.

Sau khi Bát Đại Thần Trủng xông vào rừng chừng hai khấc, Hỏa Sư Đà vung tay lên chỉ vào rừng:

- Lên!

Ba lộ nhân mã cách nhau ba trăm trượng, các chiến sĩ Yêu tộc rống lên một tiếng chinh tề, thanh âm chấn động lá rừng rung động, sau đó tất cả cùng xông vào rừng.

Trên thực tế cánh rừng này chỉ sâu mà không rộng, dù sao đã có thể nhìn thấy Vũ Uyên sơn. Rừng này rộng chỉ chừng vài dậm, nhưng Bát Đại Thần Trủng vừa xông vào đã nghe vang lên các loại tiếng thét giận dữ, các loại thanh âm va chạm nặng nề, những tiếng nố không ngừng.

Vũ La lần giữa đám đông, theo mọi người cùng xông vào rừng. Chỉ vừa mới vào, Vũ La đã cảm thấy không thích hợp.

Âm khí trong cánh rừng hoang này nồng đậm hơn xa bên ngoài.

Đại đa số Yêu tộc cũng không có cảm giác gì, chỉ biết cấm đầu xông nhanh vào rừng. Kế sách của Hỏa Sư Đà đã có tác dụng, đại đa số âm thú dường như đã bị đám người Bát Đại Thần Trủng thu hút. Mà ba lộ nhân mã của y cộng lại có hơn trăm người, vượt qua khoảng cách ngàn trượng bất quá chùng chỉ gập hai, ba con âm thú cấp bậc không cao.

Ba lộ nhân mã hỗ trợ lẫn nhau, dị bảo bay ra loạn xạ, nháy mắt đã giải quyết số âm thú này.

Hỏa Sư Đà cười ha hả, vui mừng quát lớn:

- Mọi người khẩn trương lên, vận may chúng ta đã tới rồi.

Vũ La vẫn đang cảm nhận âm khí nơi này. Đúng ra với bố cục phong thủy của Vũ Uyên sơn, không giống như địa phương sinh ra nhiều âm thú như vậy. Nhung cánh rừng hoang này quả thật vô cùng kỳ quái, vì sao trong rừng cây lại tràn ngập âm khí nồng đậm?

Gặp những lúc thế này, Vũ La lại nhớ tới Phù cổ của mình. Nếu mình còn Phù cổ, thả cho nó chui xuống lòng đất tìm tòi, chắc chấn sẽ biết được bất cứ chuyện gì.

Nhưng hiện tại, Vũ La chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

Saụ khi cảm nhận một phen, Vũ La quyết định nhờ vào nguyên hồn hùng mạnh của mình tìm hiểu nguyên nhân chuyện này.

Gốc rễ của cây cối trong rừng đã đâm sâu xuống đất, hút lấy từng tia âm khí dưới lòng đất. Sau đó thông qua thân, cảnh, lá cây, tản mát ra khấp cả rừng.

Bên trên có lá cây rậm rạp che phủ, ánh mặt trời khó có thể xuyên thấu, âm khí có thể bảo tồn.

Phát hiện này khiến cho Vũ La giật mình kinh hãi. Nếu nói như vậy, bọn họ đang chiến đấu với cả cánh rừng chứ không phải là âm thú. Có được cánh rừng hoang làm hậu thuẫn, chẳng trách đám âm thú trở nên hùng mạnh như vậy.

Xa xa truyền đến tiếng chém giết liên tiếp không ngừng, trong đó pha lẫn những tiếng kêu thê lương thám thiết của Yêu tộc.

Vũ La cảnh giác nhìn chằm chằm chung quanh, tuy rằng nãy giờ gập toàn âm thú yếu ớt, nhung lát nữa e rằng cũng không đơn giản như vậy.

Các chiến sĩ Yêu tộc miệng hô giết xông vào sâu trong rừng. Trong này lá cây vô cùng rậm rạp, cây cối cao lớn, hoàn toàn che khuất ánh mặt trời, khiến cho trong rừng vô cùng tâm tối.

Mười mấy chiến sĩ Yêu tộc vừa xông vào, lập tức xảy ra biến cố.

Mặt đất bỗng nhiên sụp xuống, một khe nứt dài mấy trượng nuốt chừng một lúc mười mấy chiến sĩ Yêu tộc. Đám chiến sĩ Yêu tộc đi sau giật mình kinh hãi, nổi giận gầm lên một tiếng xông lên định giải cứu. Từ trong khe nứt kia thình lình xuất hiện mười mấy đạo xúc tua thô to, khoảng bằng con trăn lớn, múa may một trận, lại quấn lấy một tên chiến sĩ Yêu tộc. Giữa tiếng gào thê thám của y, xúc tua kéo xuống dưới khe nứt, hoàn toàn biến mất. Khiến cho đám Yêu tộc đang xông tới sợ hãi vô cùng, vội vàng lui về phía sau, trận hình nhất thời đại loạn.

- Có chuyện gì vậy?

Hỏa Sư Đà xông tới hỏi. Y còn chưa kịp nhìn rõ tình huống, một đạo xúc tua đen ngòm từ dưới khe nứt vọt lên. Hỏa Sư Đà phóng xuất dị bảo của mình, là một thanh cốt chùy bưng bừng lửa cháy, đánh mạnh vào đạo xúc tua kia. Một tiếng bịch trầm đục vang lên, chấn động tạo ra sóng gợn lan tỏa ra xung quanh, xúc tua vù một tiếng rụt trở về, Hỏa Sư Đà cũng lui về phía sau liên tục.

Hỏa Sư Đà chỉ có một mình, xúc tua lại có rất nhiều. Chỉ trong thoáng chốc, từ dưới khe nứt lại có bảy, tám xúc tua bắn lên, mắt thấy sắp sửa cuốn lấy Hỏa Sư Đà.

Hỏa Sư Đà gầm lên giận dữ:

- Tất cả lên mau!

Đám Yêu tộc phía sau lập tức ùa lên, mười mấy món dị bảo bay ra như bươm bướm, lúc này mới có thể đầy lui đám xúc tua kia.

Hỏa Sư Đà lau mồ hôi lạnh, quát:

- Chiến sĩ nào thân mang dị bảo theo ta xông lên, những người khác ở phía sau áp trận!

Trung quân gập trở ngại, hai cánh cũng không dễ dàng gì.

Nhân mã hữu quân gập một bầy âm thú thân khi mặt hổ tập kích, cấp bậc của bầy âm thú này cũng không cao, chỉ là lục phẩm trung, hạ, nhưng số lượng rất đông. Chúng giống như một trận cuồng phong thối len lỏi qua cây rừng rậm rạp, mấy trăm âm thú yêu hầu giống như bầy trâu sắt xuất hiện, toàn quân cánh phải lập tức lâm vào hỗn loạn.

Hổ Báo chiến sĩ của MỊ Dương Thần Trủng phụ trách dẫn dắt hữu quân điên cuồng thét lên một tiếng, đang muốn đại triển thần uy, lại bị một âm thú yêu hầu từ trên trời giáng xuống, ôm đầu y vật ngã lăn ra đất. Âm thú yêu hầu này chính là Thú Vương, quấn lấy tên Hồ Báo chiến sĩ kia bắt đầu chiến đấu.

Chỉ trong thoáng chốc, hữu quân đã tổn thương nặng nề, bảy tám chiến sĩ Yêu tộc bị yêu hầu đánh ngã, nuốt chửng sạch sẽ một thân thần lực, biến thành một thi thể khô queo.

Vũ La ở bên tả quân, cũng vô cùng yên tĩnh. Tuy rằng Kim Hà Hạo không thích tính của Hỏa Sư Đà, nhưng biết lúc này phải đoàn kết nhất trí, y đang muốn dẫn người đi qua cứu viện, Vũ La chợt giữ y lại:

- Không thể khinh suất vọng động!

Kim Hà Hạo còn đang sừng sốt, bên cạnh đã có người của Thần Trủng khác gầm lên thóa mạ:

- Chẳng lẽ lúc này ngươi còn ghi nhớ ân oán cá nhân hay sao, quả thật là tầm nhìn hạn hẹp. Nếu không cứu viện, hai đạo nhân mã bọn họ chết sạch, chúng ta sẽ là người kế tiếp!

Vũ La nhìn chằm chằm vào rừng hoang, lắc đầu nói:

- Ngươi nói sai rồi, nếu đi qua cứu viện, chúng ta chính là kẻ đầu tiên xong đời.

Tuy rằng khoảng cách giữa ba lộ nhân mã chỉ có ba trăm trượng, nhưng vì nơi này là rừng rậm, cho nên không thấy rõ ràng tình huống. Chỉ thấy âm khí tràn ngập, dường như trong rừng có vô số kẻ địch.

- Kim Hà Hạo, ngươi không phải là nam nhân, bị một tên phế vật thất phẩm hạ chèn ép.

Các chiến sĩ những Thần Trủng khác xung quanh không nhịn được nữa, cất tiếng thóa mạ ầm ĩ.

Kim Hà Hạo quát lên một tiếng lớn:

- Câm mồm!

Vũ La không để ý tới những ánh mắt phẫn nộ xung quanh, phóng xuất nguyên hồn cảm nhận biến hóa của âm khí trong không khí, dần dần hắn nấm được một chút biến hóa của âm khí. hắn còn cần những người này che giấu cho mình, không thể để cho bọn họ chết được.

Vũ La chợt giơ tay chỉ ra:

- Đánh gãy cây đại thụ này.

Dị bảo của Kim Hà Hạo trước đó đã bị con âm thú tứ phẩm trung kia húc vỡ, y đành ra lệnh cho các chiến sĩ của Thần Trủng khác:

- Còn chưa động thủ, đánh gãy gốc đại thụ kia?

Đám chiến sĩ Thần Trủng khác hung tợn trừng mắt nhìn Vũ La, nhưng cũng không dám cãi lệnh, ai nấy vung tay lên. Sáu đạo hào quang từ nhiều phương hướng khác nhau cùng đánh vào gốc đại thụ kia.

Dị bảo của bọn họ còn chưa đánh trúng đại thụ, thình lình một đạo hư ảnh từ trong đại thụ chợt xuất hiện ra, đứng trên mặt đất ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng thê lương.

Theo tiếng thét này vang lên, trong khoảng cách ba trăm trượng giữa bọn Vũ La và trung quân, hầu như mỗi gốc đại thụ đều xuất hiện một đạo hư ảnh. Bọn chúng bay ra rơi xuống đất, trảo trước chạm đất, cùng bắt chước âm thú đầu tiên ngửa mặt lên trời thét dài.

Đám âm thú này dày đặc, tối thiểu cũng có mấy trăm con. Con nào cũng có đầu sói thân hổ, thân thể ngưng thật, thực lực đạt tới lục phẩm trung. Riêng con cầm đầu đã đạt tới cảnh giới tứ phẩm trung hết sức hùng mạnh.

Mọi người hoàng sợ, không ngờ thật sự có mai phục, nếu vừa rồi không nghe Vũ La xông bừa qua đó, đám âm thú này thình lình từ trong thân đại thụ xông ra, rõ ràng lộ nhân mã hữu quân của bọn họ không tránh khôi diệt vong.

Đám Yêu tộc cảm kích nhìn Vũ La một cái, những tên lúc nãy thóa mạ tỏ ra xấu hổ vô cùng.

- Vũ La Đại nhân, chúng ta...

Bọn họ đang muốn giải thích, Vũ La cũng chỉ lạnh lùng nói:

- Không cần nhiều lời, hãy nghĩ cách làm thế nào ứng phó đám âm thú này đi.

Vũ La cứu bọn họ chỉ là muốn lợi dụng bọn họ che giấu thân phận của mình, cũng không phải là vì ân tĩnh, cho nên lười quan tâm tới những người này.

Những người này lại cho rằng Vũ La thi ân bất cầu báo, trong lòng lại càng thêm hổ thẹn.

Âm thú cầm đầu thét dài một tiếng, cả bầy âm thú yêu lang nhận được mệnh lệnh, lập tức điên cuồng đánh tới. Đám âm thú này đáng sợ hơn bầy sói thông thường rất nhiều, chỉ thấy trong rừng cây lúc này toàn là bóng xám, không thế nhìn rõ hình dạng cụ thế. Có con chạy trên mặt đất xông tới, có con chuyền từ thân cây này sang thân cây khác xông tới, thậm chí có con chui xuống đất, chỉ một lúc sau lại chui lên khỏi mặt đất, ngay dưới chân mọi người.

- Giết!

Kim Hà Hạo gầm lên giận dữ, thình lình giậm chân một cái, không dám sử dụng thần lực, chỉ bằng vào lực lượng nhục thể xông lên.

DỊ bảo tung bay, nháy mắt đã có bảy tám con âm thú bị giết chết.

Nhưng số lượng âm thú thật sự quá nhiều, thù đoạn công kích lại quỷ dị khôn lường. Phe Yêu tộc vừa tiếp xúc lập tức rơi vào thế hạ phong.

Vũ La vừa vung tay bổ nát một con âm thú yêu lang xông tới, bên tai đã nghe ba tiếng kêu thám thiết.

Hàng trăm âm thú yêu lang như bão táp mưa sa đánh tới. Đám chiến sĩ Yêu tộc chỉ là tượng đất qua sông, bản thân còn khó bảo toàn. Những tiếng kêu thám vang lên nhưng không ai cứu viện, tiếng kêu thám như vậy có nghĩa là sinh mạng sắp sửa kết thúc.

Vũ La giết liên tục mấy con âm thú yêu lang, lúc này đã có mười mấy chiến sĩ Yêu tộc bị bắt vào giữa bầy âm thú. Đám âm thú ùa lên một lượt, sau một lúc chúng lui ra, trên mặt đất chỉ còn lại những thi thể khô quắt.

Cả tả quân chỉ có ba, bốn mươi chiến sĩ Yêu tộc, hiện tại đã tổn thất gần một phần ba.

Vũ La bất đắc dĩ thở dài, thầm than vận may của mình không tốt. Nếu Phượng Kim Thần Trủng phụ thuộc vào Bát Đại Thần Trủng, lúc này rất có thế mình đang vô cùng thuận lợi đi cùng bọn họ tiến vào Vũ Uyên sơn, hiện tại lại phải ra tay. Cũng may ra tay như vậy cũng không tới nỗi vô ích, còn có lợi cho Kỳ Lân Tý.

- Rống....

Một tiếng thét dài thê lương vang lên, một tên chiến sĩ Yêu tộc bên cạnh hô to:

- Cẩn thận!

Vài con âm thú yêu lang bên cạnh dường như nghe được mệnh lệnh, trật tự lui lại. Vũ La quay người lại, chỉ thấy trong mắt yêu lang cầm đầu bùng lên hai ngọn lửa màu lam, đang chậm rãi đi về phía mình.

Tên chiến sĩ Yêu tộc vừa nhấc nhờ lúc trước từng trách cứ Vũ La, cho nên trong lòng áy náy, nhìn thấy Vũ La bị yêu lang cầm đầu chú ý, vội vàng kêu lên nhấc nhỡ.

Trong tay y nấm một món dị bảo, là kiếm gỗ không chuôi hai lưỡi, lúc này ra sức chém chết hai yêu lang, sau đó vọt người tới trợ giúp Vũ La.

Y cho rằng Vũ La cũng bằng vào lực lượng nhục thể chém giết yêu lang, mà không có dị bảo. Nếu chỉ trong vào lực lượng nhục thể, muốn giết chết yêu lang bình thường còn được, gập phải yêu lang cầm đầu rõ ràng là không có khả năng.

Lúc trước y thóa mạ Vũ La, rốt cục Vũ La cứu mạng mọi người, y cảm thấy trong lòng áy náy, lúc này liều chết chạy tới hỗ trợ.

Chỉ là y vừa động, mấy con yêu lang lúc trước đang bao vây Vũ La lập tức xông lên. Trong cùng lúc có bảy tám yêu lang xông tới, cuốn chặt lấy y.

Y vô cùng lo lắng, mình không có biện pháp thoát thân, chỉ còn nước kêu to với đám Yêu tộc gần đó:

- Mau tới đây cứu người...

Y vừa phân thần một chút, một con yêu lang đã xông tới xén một màng thịt trên thân thể y.

Đám Yêu tộc đều nhìn thấy yêu lang cầm đầu đang tới gần Vũ La, nhung mấy trăm yêu lang đang vây chặt bọn họ. Không ít người cũng muốn báo ân, nhưng lại không thế ra tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn yêu lang cầm đầu đi từng bước một về phía Vũ La, tựa như tử thần đang chậm rãi tiến tới.

Yêu lang cầm đầu gầm nhẹ một tiếng, hóa thành một đạo hào quang màu xám mờ nhạt, khó có thể thấy được bằng mắt thường, vù một cái xuất hiện trước mặt Vũ La. Đám chiến sĩ Yêu tộc cũng không nỡ nhìn, một chiến sĩ thất phẩm hạ đối mặt với một Lang Vương tứ phẩm trung, kết quả ra sao không cần nói cũng biết.

Nói thì chậm, trên thực tế cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Lang Vương nọ xông tới trước mặt Vũ La, thình lình một ngọn lửa từ trong tay Vũ La xông ra. Vũ La chỉ vỗ nhẹ, ngọn lửa nổ ầm một tiếng, bao phủ lấy thân thể Lang Vương.

Lang Vương hét thám một tiếng ngã nhào trên mặt đất, giãy dụa không ngừng, tỏ ra đau đớn vô cùng.

Vũ La cũng không thèm nhìn tới Lang Vương dưới đất, dường như biết nó khó thoát khỏi một kiếp. hắn thong thả di chuyền trong rừng, cứ chém ra một chướng là có một yêu lang bị lửa bao phủ. Chỉ trong thoáng chốc, Vũ La đã chém ra mấy trăm chường, đám chiến sĩ Yêu tộc chỉ nhìn thấy chướng ảnh tràn ngập xung quanh Vũ La, giống như bươm bướm đầy trời, sau đó từng ngọn lửa bao vây yêu lang bên cạnh mình. Đám yêu lang vô cùng khó chịu vừa bị ngọn lửa thiêu đốt, lập tức ngã lăn ra đất kêu thét thám thiết.

Chỉ trong thời gian mười mấy lần hô hấp, tất cả yêu lang đã ngã xuống, kể cả Lang Vương kia, rất nhanh bị đốt cháy không còn.

Vũ La vung tay một cái, tất cả lửa xung quanh chậm rãi bay trở về, ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn thành một viên hỏa châu to bằng trứng chim câu. Vũ La nấm tay lại, hỏa châu kia lập tức biến mất.

Đám chiến sĩ Yêu tộc thấy vậy trợn mắt há mồm, chiến lực như vậy quả thật vô cùng đáng sợ. Mấy trăm yêu lang cùng một Lang Vương tứ phẩm trung, rốt cục bị hắn giết chết một cách nhẹ nhàng, cho dù là Hố Báo chiến sĩ của Bát Đại Thần Trủng cũng không thế làm được như vậy.

Tất cả chiến sĩ Yêu tộc, kể cả chiến sĩ Phượng Kim Thần Trủng đã biết Vũ La bất phàm, ánh mắt nhìn hắn tỏ ra vô cùng kính sợ.

Kim Hà Hạo biết Vũ La lợi hại, lại không ngờ rằng lợi hại tới mức này, quả thật dưới tay hấn, âm thú không chịu nổi một đòn.