Tiên Tuyệt

Chương 321: Bí mật sau lưng (3)




Trên thực tế chẳng những không ai tới làm phiền, hơn nữa hôm sau càng có nhiều người tới muốn lôi kéo quan hệ cùng Mộc Thần Trủng. Vũ La đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, cho nên sáng sớm đã mang theo Chu Nghiên và Dịch Long rời đi, chỉ để lại Kỳ Nguyên và Cung Thập Nhị ứng phó với những người này.

Đây là một cơ hội giúp cho Mộc Thần Trủng quật khởi. Cho nên Vũ La có thể rời đi, nhưng Kỳ Nguyên không thể. Chẳng những không thể, y còn phải lấy gương mặt tươi cười kết giao với những người này.

Từ lúc ra khỏi Ma Sơn, ba người Vũ La cũng rất ít có khi được ở cùng nhau như hiện tại. Sau khi rời khỏi đám Yêu tộc, Dịch Long không nhịn được lập tức lên tiếng nói:

- Vũ La, chuyện lần trước chúng ta vẫn chưa thương lượng có kết quà. Ngươi đã sắp sửa vào Hỏa Nham cốc, dù sao cũng phải trả lời cho ta biết.

Chu Nghiên lên tiếng châm chọc:

- Quả thật không ngờ, trong Cửu Đại Thiên Môn lại có người vô liêm sỉ như ngươi.

Dịch Long không để ý tới Chu Nghiên, chỉ bức Vũ La. Y biết rất rõ ràng Chu Nghiên không là gì cả, người làm chủ chân chính chính là Vũ La.

Vũ La cũng biết chuyện này phải chấm dứt một lần, bằng không Dịch Long sẽ không từ bỏ ý đồ. Hắn ngẫm nghĩ một chút, sau đó mới nói:

- Đầu tiên, chia bổn - sáu là không có khả năng, tối đa ta chỉ cho ngươi ba món. Ngươi bằng lòng thì ta sẽ cho ngươi, nếu ngươi không bằng lòng, sau này đừng nhắc tới chuyện này trước mặt ta nữa. Nên chia thế nào, đợi sau khi trở về rồi hãy nói.

Dịch Long vừa muốn nói, Vũ La đã nói trước:

- Còn có một chuyện phải nói rõ ràng, giống như lời ngươi nói lúc trước, chuyện mà hai người các ngươi không tham dự, đều xem như thu hoạch cá nhân ta, ngươi đừng mơ chia chác trong đó.

Dịch Long hiểu rất rõ ràng, một khi về tới Trung Châu, tình cảnh Thái Âm sơn bọn chúng sẽ càng thêm bất lợi. Rõ ràng hành trình Đông Thổ lần này, y và Chu Nghiên chỉ là đi cho đủ số, chỉ riêng cửa ải ngôn ngữ đã khiến cho hai người bó tay chịu thua.

Hiện tại tất cả còn ở Đông Thổ, còn có thể dùng chuyện phá hoại hành động uy hiếp Vũ La một chút, một khi trở về không còn chút lợi thế nào. Những bào bối kia đều ở trên người Vũ La, hắn muốn chia thế nào thì chia, Thái Âm sơn không có quyền chủ động.

Trong lúc ở phòng đấu giá, Dịch Long đã thấy rất rõ ràng. Trong số mười vật phẩm mà

Vũ La đấu giá mua được, có vài món Thái Âm sơn đang rất cần. Đó là tài liệu luyện khí mà các trường lão trong môn đang hết sức cần thiết, nếu Dịch Long có thể mang về dâng lên cho các vị trường lão, đến lúc tranh đoạt địa vị người kế thừa chưởng môn tương lai, y sẽ có thêm được vài người ủng hộ.

Vũ La vừa nói như vậy, Dịch Long lập tức không chịu:

- Không được, không có khả năng, ngươi...

Vũ La không chút khách sáo ngắt lời y:

- Như vậy là được rồi, ngươi nhận được bấy nhiêu đã là may lắm. Có lẽ ngươi muốn uy hiếp ta, nếu không chia cho các ngươi, ngươi sẽ nghĩ cách khiến cho chúng ta bại lộ thân phận chứ gì? Ta không sợ nói cho ngươi biết, nếu ngươi muốn đồng quy ư tận, vậy cứ việc lảm bại lộ thân phận đi. Hơn nữa ngươi đừng quên rằng, thông đạo trở về Trung Châu chỉ có ta mới mở được, ta cũng không ngại để cho ngươi ở lại Đông Thổ một mình.

Dịch Long sửng sốt một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:

- Được, ta đáp ứng, bất quá ta có một điều kiện, ta phải được quyền chọn những vật phẩm này.

Chu Nghiên nổi giận, nhưng thái độ Vũ La lần này rộng rãi khác thường:

- Được, ngươi chọn đi.

Dịch Long chọn lấy ba món, chính là những món mà các vị trường lão cần.

Vũ La thu lại bày món còn lại, sau này phân chia vật phẩm thu hoạch thế nào, coi như đã có kết luận.

Dịch Long cũng biết rằng sau lần này, mình sẽ không được chia gì nữa, chắc chắn Vũ La sẽ không để cho hai người bọn họ tham dự vào bất cứ chuyện gì. Nhưng Vũ La uy hiếp thật độc, nếu Dịch Long không bằng lòng, ngay cả ba món này cũng không có.

Hơn nữa cứ bằng lòng trước, sau rồi hãy nói. Sau khi trở về, chắc chắn Chu Thanh Giang phải lấy ra một phần cho Trịnh Tinh Hồn. Ba món này cũng coi như Thái Âm sơn chiếm trước một phần.

Dịch Long tính toán rất tinh minh, nhưng Vũ La cũng không phải là kẻ ngốc.

Dịch Long không biết rằng nếu không phải y lòng tham không đáy, Vũ La có lẽ chán ghét y thật, nhưng cũng không ghét tới mức bỏ y lại Đông Thổ một mình...

Trong nháy mắt nửa tháng trôi qua, tất cả Thần Trủng trên Đông Thổ đã tề tựu đầy đủ. Mấy ngàn Hổ Báo chiến sĩ hạ trại dưới Quỷ Mộc nhai, kéo dài liên miên bất tuyệt.

Chỉ có gần ngàn Thần Trủng coi như bỏ không tham gia tỷ thí cổ Địa Liệp Long lần này.

Trước khi tất cả Hổ Báo chiến sĩ tiến vào tỷ thí, đều có nhân viên công tác của Bát Đại Thần Trủng dùng một món dị bào đặc biệt khám xét thân thể, để ngừa có người mang theo dị bảo trữ vật giấu chiến lợi phẩm vào trong từ trước, ngụy trang cho là lấy được trong khi tỷ thí.

Thứ tự tỷ thí Cổ Địa Liệp Long liên quan tới việc bình phẩm cấp bậc Thần Trủng, chắc chắn sẽ có người ngầm giở thủ đoạn.

Pháp bào trữ vật của Vũ La không phải là dị bào, người của Bát Đại Thần Trủng không kiểm tra ra được gì. Kỳ Nguyên và Cung Thập Nhị thấy vậy hết sức bất ngờ, nhưng cũng không dám nhiều lời.

Sau một phen kiểm tra, các Hổ Báo chiến sĩ mới được cho vào Hỏa Nham cốc. Trước khi bọn họ tiến vào, Khoái Tông đã dùng một món dị bào cực kỳ trân quý phong ấn toàn Hỏa Nham cốc, không có Khoái Tông cho phép, không ai có thể ra vào.

Vốn Dịch Long vẫn còn ôm một tia hy vọng, muốn trả trộn vào trong thử thời vận, nhưng bị nhân viên công tác không chút lưu tình ngăn lại bên ngoài, lúc này y mới chịu từ bỏ hy vọng.

Tuy rằng Hỏa Nham cốc là một sơn cốc, nhưng trên thực tế nơi cổ Địa này còn bao gồm cả sơn mạch hàng ngàn dặm xung quanh, Hỏa Nham cốc chỉ là vị trí trung tâm.

Trong thời gian ba tháng diễn ra cổ Địa Liệp Long, thời gian tập họp chiếm mất một tháng, giải tán một tháng, thời gian chân chính tỷ thí cũng là một tháng.

Sau khi tiến vào Hỏa Nham cốc, quan hệ giữa các Hổ Báo chiến sĩ với nhau chính là cạnh tranh. Tuy rằng Bát Đại Thần Trủng giữ kín như bưng, thật ra mọi người đều hiểu rõ ràng, hàng năm số Hổ Báo chiến sĩ chết trong tỷ thí cổ Địa Liệp Long, tối thiểu có một nửa là do chính Yêu tộc đánh lén sau lưng.

Vũ La cẩn thận hành tẩu giữa núi rừng. Nơi này không hổ là hung địa trứ danh, chỉ trong vài ngày Vũ La đã gặp mười mấy con hung thú, chia ra bình quân mỗi ngày gặp phải ba con.

Hơn nữa toàn là hung thú cấp bậc không thấp. Nếu ở Trung Châu, đám hung thú này sẽ chiếm địa bàn với phạm vi vô cùng rộng lớn, nhưng trong mấy ngày qua, tối đa Vũ La cũng chỉ đi qua địa bàn của ba con hung thú mà thôi.

Nhưng ở nơi này, dường như đám hung thú rất thích thâm nhập lãnh địa khác, hiểu biết

Nếu săn giết được mười mấy hung thú này, cũng đủ cho Mộc Thần Trủng thăng lên Thần Trủng cấp bổn trong lần bình phẩm này. Vũ La cũng không có lòng tham, cũng không coi trọng ước định giữa mình và Khoái Tông. Nếu như có thể tìm được thứ kia, đó là tốt nhất, không tìm thấy cũng không sao. Đến nơi này rồi, hung thú gặp được càng ngày càng hùng mạnh, Vũ La không muốn xâm nhập quá sâu. Bởi vì tiếp tục vào sâu, chỉ dựa vào Thiên Phủ Chi Quốc là không đủ khả năng giải quyết, rất có khả năng bại lộ thân phận, ở Đông Thổ, bại lộ thân phận cũng đồng nghĩa với tử vong.

Thấy thời gian còn sớm, Vũ La giết chết một con ô Tông Sơn Hổ, chiếm lấy huyệt động của nó, sau khi dọn dẹp một phen quyết định ở lại nơi này, chờ cho tỷ thí chấm dứt.

Không cần biết ngươi có trong tay thiên hạ đệ nhất sấm phù Ngôn Vô Bất Trung, ta không đi thì làm gì được ta?

Đến nửa đêm, Vũ La đang ngồi đả tọa thình lình mở bừng mắt. Hắn nghiêng tai lắng nghe, sau đó phất tay thu lại linh văn Thần Thú bố trí ở cửa động, thân hình phất phơ nhẹ nhàng bay ra bên ngoài.