Từng đạo năng lượng mãnh liệt dao động bên trong Thiên Phủ Chi Quốc, khuếch tán ra xung quanh, thế giới động thiên này càng thêm hoàn mỹ, tất cả vận chuyển theo trật tự chỉnh tề.
Đẳng cấp của Thiên Phủ Chi Quốc được đầy lên dần dần. rốt cục cũng đột phá cực hạn. nhày dựng lên bên trong Phong Thần Bàng, thăng cấp trở thành Thần Tướng thất phẩm.
Mà Vũ La còn có sự tình càng khó giải quyết hơn. Hai cỗ kim quan vừa đi, huyết sắc cự tháp xao động hẳn lên, từng cỗ huyết quang từ cửa sổ, cửa chính cự tháp bắn ra ngoài, oanh kích khắp cả Thiên Phủ Chi Quốc vô cùng kịch liệt, lực phá hoại rất lớn.
Vũ La bất đắc dĩ đành phải khoanh chân ngồi xuống, nghiên cứu tìm biện pháp trấn an huyết sắc cự tháp.
Vũ La đã chứng kiến qua uy lực của bảo vật này, đương nhiên không muốn mất đi một món trọng bảo như vậy. Không đến vạn bất đắc dĩ. Vũ La không muốn thả cho huyết sắc cự tháp ra đi.
Mà ở bên ngoài, Động Động chợt nổi lòng từ bi, vù một tiếng bay ra ngoài, đón lấy hai người Dịch Long và Chu Nghiên trước khi bọn họ rơi xuống nước, sau đó bay trở về ngọn núi.
Hai người nằm trên mặt đất thở dốc trong chốc lát, mới có thể lồm cồm bò dậy, uống linh đan vào bắt đầu khôi phục.
Trong Thiên Phủ Chi Quốc, huyết sắc cự tháp vẫn nóng nảy như trước, từng đạo huyết quang bắn phá khắp nơi, khuấy động cả thế giới bên trong trở nên hỗn loạn.
Vũ La phóng xuất một hơi mấy chục đạo linh văn Thần Thú phong ấn huyết sắc cự tháp, cũng chỉ có thể làm chậm lại tình trạng nóng nảy của nó. Mắt thấy huyết sắc cự tháp không ngừng chấn động, tựa như muốn phá vỡ trói buộc của thế giới này bay ra ngoài, tự nhiên trong lòng Vũ La lo lắng vô cùng.
Thình lình Vũ La linh cơ thoáng động, Hạn Bạt Huyết Phần xuất hiện giữa Thiên Phủ Chi Quốc. Trên Hạn Bạt Huyết Phần toát ra khí tức cương thi mà huyết sắc cự tháp vô cùng quen thuộc, lúc này nó mới dần dần trở nên yên tĩnh lại.
Hạn Bạt Huyết Phần chính là nuốt lấy tinh huyết của thượng cổ Cương Thi Chi Thần Hạn Bạt mà thành, cấp bậc cao hơn chủ nhân trước đây của huyết sắc cự tháp rất nhiều. Giữa cương thi với nhau, trời sinh có thể áp chế về chênh lệch đẳng cấp, cương thi đẳng cấp thấp hầu như không có sức phản kháng cương thi có đẳng cấp cao hơn. Hạn Bạt Huyết Phần vừa xuất hiện, tuy rằng đạo Thiên Mệnh Thần Phù này đã chết, nhưng cũng có thể làm cho huyết sắc cự tháp nhanh chóng an tĩnh lại.
Vũ La vung tay điểm ra một chỉ. Hạn Bạt Huyết Phần lập tức rơi vào trong huyết sắc cự tháp. Huyết sắc cự tháp lập tức thu lại huyết quang đầy trời, chậm rãi hạ xuống, Bích Ngọc Đằng lại quấn quanh nó như trước.
Vũ La nhẹ nhàng thở ra, mở bừng mắt.
Dịch Long cùng Chu Nghiên vẫn như trước còn đang điều tức, lần này hai người thụ thương còn nghiêm trọng hơn lần trước, lần này đà tọa mất thời gian hết ba ngày.
Vũ La ngoài chơi đùa với Động Động ra, còn chuyên tâm luyện chế bốn đạo linh phù.
Thần Chi của Bồng Kinh Thần Mộc lúc trước sắp trưởng thành, hiện tại rốt cục cũng đã trưởng thành. Bất quá lần này, Thần Diệp trên Thần Chi chỉ còn giữ lại được hai phiến, nhưng phẩm chất tốt hơn lần trước rất nhiều.
Vũ La sử dụng hai phiến Thần Diệp này làm nguyên liệu, luyện chế ra hai đạo linh phù, hai đạo linh phù này bất cứ lúc nào cũng có thể tự bạo. Tuy rằng Thần Diệp trân quý thật, nhưng hiện tại Vũ La đang ở Đông Thổ nguy hiểm trùng trùng, tự bạo linh phù cũng là một thủ đoạn giữ mạng hữu hiệu.
Ngoại trừ hai phiến Thần Diệp này ra, nhánh Thần Chi trưởng thành lần trước cùng với nhánh Thần Chi lần này, Vũ La cũng mang ra luyện chế thành hai đạo linh phù.
Hai đạo linh phù này luyện chế ra có cấp bậc cao hơn linh phù do Thần Diệp luyện chế ra rất nhiều. Hơn nữa thần vật bậc này ất có chỗ bất phàm, về sau trong khi sử dụng mới có thể chậm rãi lãnh ngộ được.
Bộ phù trận Sơn Hải Tọa của Vũ La vốn đã tự bạo trong quá trình chiến đấu với sinh hồn của Cửu Vĩ Bạch Hồ lần trước. Hiện tại trong tay Vũ La tính đi tính lại cũng chỉ còn bốn đạo linh phù, tối đa cũng chỉ có thể lập nên một bộ phù trận Ngũ Hành Trường, bất quá có còn hơn không.
Sau khi Vũ La sắp xếp xong xuôi tất cả, Chu Nghiên và Dịch Long mới thức tỉnh lại từ trong nhập định.
Lần này ánh mắt Chu Nghiên nhìn Vũ La đã bớt lạnh lùng hơn. pha lẫn vài phần kính trọng. Dịch Long lại thường xuyên tránh né ánh mắt Vũ La. có vẻ lắm la lắm lét.
Vũ La cũng lười không muốn nói gì, hai người đã nếm mùi đau khổ, xem như gặp báo ứng, hắn đứng dậy phủi phủi mông:
- Đi thôi.
Vũ La thả ra pháp khí thuyền ba lá, chậm rãi bay ngang hồ nước rộng mênh mông kia, Trên đường không còn thấy Thần Thú Huyền Vũ lộ mặt, có lẽ loại Dị Thú Hồng Hoang như vậy vốn không nên tồn tại trên thế giới này.
Chu Nghiên mười phần kinh ngạc, do dự một hồi lâu, rốt cục cũng mở miệng hỏi:
- Ngươi đã làm gì khiến cho thần thú Huyền Vũ dung túng chúng ta như vậy?
Vũ La mỉm cười:
- Thiên cơ bất khả lậu.
Hai lão quy nọ cùng Thần Thú Huyền Vũ rõ ràng là có quan hệ huyết thống nào đó, chỉ là Vũ La không tài nào đoán ra.
Qua khỏi hồ nước, mọi người liếc mắt nhìn lại, phía trước vẫn là một mảng rừng rậm um tùm mênh mông mờ mịt. đại thụ san sát. dây leo như rồng. Chỉ liếc mắt một cái là có thể cảm giác được bên trong phiến núi rừng này ngọa hổ tàng long, không thể không cực kỳ cẩn thận.
Ba người không dám phi hành tiếp, bèn đáp xuống dưới đi bộ vượt qua cánh rừng rậm này.
Dọc trên đường đi cũng vô cùng kinh tâm động phách, tổng cộng ba người gặp phải bốn con hung thú nhất phẩm, hai mươi bảy con hung thú nhị phẩm. Tuy rằng ba người chiến lực hùng mạnh thật, nhưng rốt cục cũng phải dùng tới kế thử ba mươi sáu.
Bên trong phiến núi rừng này có rất nhiều hung thú đáng sợ, biện pháp duy nhất có thể chiến thắng chính là chạy càng nhanh càng tốt.
Trên thực tế nếu không nhờ có Vũ La. ba người cơ hồ không chạy được.
Dịch Long lúc mới tiến vào Đông Thổ tràn đầy tin tưởng, hiện tại lại trở thành trò cười. Bởi vì lúc sau này, cả ba người đều mệt mỏi vì bị hung thú đuổi giết liên miên bất tuyệt, cho nên phàm gặp phải hung thú. Vũ La phải cản phía sau. tay cầm thần kiếm Thiên Tinh cắm xuống dưới đất. Dưới lực lượng hùng mạnh của thượng cổ thần kiếm uy hiếp, hung thú không dám hành động thiếu suy nghĩ. còn Dịch Long cùng Chu Nghiên chạy trước nói sau.
Hung thú thông thường không có ký ức Hồng Hoang, không hề tỏ ra sợ hãi Động Động. Tiểu gia hỏa này cũng lười không thèm kết giao với đám hung thú này, dường như nó ‘tự thị thân phận’ của mình vậy.
Dọc đường vất vả như vậy, rốt cục ba người cũng chạy ra khỏi phiến rừng rậm khôn cùng
kia.
Mắt thấy phía trước địa thế bằng phẳng. rừng cây thưa thớt, thì ra ba người đã xông ra một mảng thảo nguyên rộng lớn. cỏ hoang rậm rạp bập bềnh, cảnh tượng hiền hòa yên tĩnh. Dịch Long không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to một tràng, nhưng chỉ cười được hai tiếng đã không còn sức lực, yếu ớt quỵ xuống. Đường đường cao thủ cảnh giới Đan Đằng lại bị bức tới mức này, có thể thấy được cánh rừng rậm kia đáng sợ biết bao.
Chu Nghiên cũng vô cùng mệt mỏi, nàng không phải nữ nhân thông thường, nhưng cũng rụt rè một chút, sau đó mới quỵ xuống mặt cỏ, nằm vật ra trên thảm cỏ xanh.
Bởi vì Vũ La phải đoạn hậu. cho nên là người cuối cùng ra khỏi rừng, trên thực tế Vũ La là người có tình trạng tốt nhất. Cửu Long Thôn Nhật có yêu cầu tích lũy linh lực cực cao, khí lực của Vũ La là dẻo dai nhất trong ba người.
Hắn vừa ra khỏi rừng lập tức kinh ngạc nhìn ra xa. Chỉ thấy trên bầu trời có một mảng mây đen đang bay nhanh tới, từ ngoài hàng trăm dặm ùa tới, nhanh chóng tới bầu trời thảo nguyên chỗ ba người. Chợt một tràng thanh âm ồn ào huyên náo từ mảng mây đen kia vang lên. tầng tầng âm ba từ trên mây đen khuếch tán ra. chấn động khiến cho cả thảo nguyên rung động.
Mà Dịch Long cùng Chu Nghiên cũng nhảy dựng lên. cũng không phải vì đám mây đen trên trời, mà vì trên mặt đất từng ngọn cỏ dựng đứng lên. giống như cung tiễn thủ đang giương cung lắp tên chỉ thẳng lên trời.