Tiên Tuyệt

Chương 274: Chó ngồi trên kiệu, tưởng mình siêu phàm (trung+hạ)




Còn Chu Thanh Giang không nói cho Vũ La biết hai người kia là ai, bởi vì ngay cả lão cũng không biết. Ngay cả Đại gia gia của Ô Kiếm Trần cũng chưa chắc đã lọt vào pháp nhãn của Chu Thanh Giang, nói chỉ là cháu lão?

Nam Vân cũng không biết rõ lai lịch của Vũ La. bất quá dù sao y ở Thẩm Phán Đình đã một thời gian dài, Thẩm Phán Đình lại là cấp trên trực tiếp của Nhược Lô Ngục. Cho nên Nam Vân đã nghe được một số chuyện về Vũ La. y đã sớm nghi ngờ chỗ dựa của Vũ La vô cùng thâm hậu.

Nhưng dù sao với cấp bậc như Nam Vân, biết được quá ít chuyện của tầng lớp trên. Hiện tại Nam Vân đang ôm tâm trạng chờ mong, chờ cho tên Ô Kiếm Trần không biết trời cao đất rộng này va chạm với tên Tổng Lãnh Ban Đầu của Nhược Lô Ngục có bối cảnh thần bí kia một trận.

Lúc này Nam Vân cười nói:

- ô Đại nhân tới sớm.

- Sớm thì có ích gì. tiểu tử kia không tới, chúng ta còn phải chờ hắn. Thật là bực bội, không chịu xem lại thân phận của mình thế nào, lại bất chúng ta phải chờ hắn.

Sắc mặt Ô Kiếm Trần sa sầm. tức giận nói.

Vũ La không phải cố ý chậm trễ, đêm qua tu luyện xong Cửu Long Thôn Nhật, hắn vào kiểm tra Thiên Phủ Chi Quốc một chút.

Sau khi thu kim quan thứ hai vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, trong khoảng thời gian này, thế giới động thiên này có chút biến hóa kỳ dị.

Hai cương thi trong hai cỗ kim quan, một nam một nữ đang phát triển bàn nguyên một âm một dương. Thiên Phủ Chi Quốc lợi dụng mất của thế giới âm dương của hai cỗ cương thi này, phát triển thành nguyên lý cơ bản của âm dương tương sinh tương khắc.

Cả thế giới càng thêm hoàn mỹ, hơn nữa nhờ có âm dương, thế giới này hiện tại đã có ngày và đêm.

Thế nhưng ngày và đêm trong này ngược hẳn với thế giới bên ngoài. Vũ La hao tốn sức lực không ít để điều chỉnh lại, nhưng không thành công.

Hắn kiểm tra những khoáng thạch được trồng bên bờ suối trong thế giới động thiên này. Sau khi có ngày và đêm, những khoáng thạch nảy sinh trưởng có quy luật hơn. quả là một chuyện tốt.

Bất quá trải qua một phen kiểm tra tới lui như vậy, Vũ La quên cả thời gian, lúc nhớ ra mới phát hiện đã không còn sớm.

Vũ La nhanh chóng rứa mật, sau đó chạy tới Kiếm Môn.

Thật ra hắn cũng hơi xấu hổ. Ý của Chu Thanh Giang đã rõ ràng, lần này Vũ La làm chủ, nhưng dù sao hai người kia cũng là người của Thẩm Phán Đình, mình bắt người ta chờ như vậy, dễ bị nghi ngờ là cố ý làm cao, thật sự không hay chút nào.

Hắn nhanh chóng tới Kiếm Môn, Ô Kiếm Trần vừa nhìn thấy hắn. hừ lạnh một tiếng:

- Thì ra là ngươi.

Vũ La cười xin lỗi:

- Thật là có lỗi, tối qua tu luyện gặp lúc xung quan, cho nên quên mất thời gian, mới tới chậm như vậy.

Ô Kiếm Trần nhướng mày, rõ ràng là kiểu cách nhà quan:

- Hừ. lần này cho qua, lần sau không được mượn cớ như vậy nữa!

Dứt lời vung tay bước ra một bước, độn quang phát ra dưới chân, bỏ đi trước.

Vũ La có hơi ngơ ngác, như vậy là có ý gì?

Nam Vân tiến tới chắp tay, khách sáo nói:

- Tại hạ Nam Vân, Thư Bộ Thẩm Phán Đình. Vũ Đại nhân đừng để trong lòng, chúng ta xuất phát đi thôi.

Vũ La nhìn thoáng qua Ô Kiếm Trần phía trước, bất động thanh sắc gật đầu một cái:

- Đi thôi.

Tốc độ hai người người hơi chậm, Ô Kiếm Trần phía trước đã tức giận quát lớn:

- Đã vì ngươi chậm trễ thời gian, ngươi còn rề rà như vậy, mau mau một chút!

Vũ La bắt đầu nổi giận trong lòng, lạnh lùng nhìn y một cái, không nói nửa lời, cứ không nhanh không chậm đủng đỉnh theo sau.

Nam Vân ở giữa chịu khổ, đành khuyên Vũ La:

- Vũ Đại nhân, hay là chúng ta đi nhanh một chút...

Vũ La ung dung nói:

- Không cần gấp gáp, nói cho ta biết trận pháp truyền tống nọ ở nơi nào. Ô Kiếm Trần ở phía trước lại càng nổi giận:

- Là ai phái ngươi tới? Chúng ta chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, lại phái tới một tên phế vật như vậy, đến thời khắc mấu chốt ắt sẽ làm liên lụy chúng ta. Kẻ nào giao nhiệm vụ cho ngươi cũng thật là ỷ lại, ngay cả địa điểm cũng không nói cho ngươi.

Ô Kiếm Trần vênh mật hất hàm. vung tay lên:

- Ngươi trở về đi thôi, bàn tọa không dám nhận thuộc hạ như ngươi.

Vũ La thật sự quay đầu bỏ đi. Dù sao trận pháp kia vẫn còn đó, có chậm trễ một giờ nửa khắc cũng không xảy ra chuyện gì. Muốn thiên hạ đệ nhất hung nhân như hắn phải chịu đựng vẻ tự cao của Ô Kiếm Trần, đó là không có khả năng.

Vũ La đi rồi, Ô Kiếm Trần Ô Kiếm Trần tức cả người phát run:

- Ngươi nhìn xem, nhìn xem, đây là người do ai phái tới vậy, có hiểu tôn ti trên dưới hay không?

Nam Vân thầm cười lạnh trong lòng, là do ngươi không biết trời cao đất rộng mà thôi, lại trách người ta không hiểu quy củ.

Bất quá Nam Vân cũng cho là lần này Ô Kiếm Trần làm chủ, dù sao Ô gia mới xuất hiện một vị trưởng lão, danh tiếng đang lúc lên cao như diều. Y chi cảm thấy đáng tiếc là giữa Vũ La và Ô Kiếm Trần chưa xảy ra xung đột. Vũ La đã bỏ về.

- Chúng ta đi!

Ô Kiếm Trần vung tay lên:

- Không có một tên phế vật như vậy cản trở, ngược lại còn là chuyện tốt.

Thân Đồ Nghĩa mới từ trong viện của mình ra ngoài, đã nhìn thấy Vũ La ung dung nhàn

nhã từ bên ngoài trở vào. Thân Đồ Nghĩa thấy vậy sửng sốt:

- Vũ Đại nhân, hôm nay không phải là ngươi có nhiệm vụ ra ngoài sao?

Thân Đồ Nghĩa là tri giao với Cốc Thương, nhưng là không có nghĩa là Thân Đồ Nghĩa cũng không hài lòng Vũ La như Cốc Thương.

Trên thực tế trong lòng Thân Đồ Nghĩa rất rõ ràng, chuyện tình cảm nhi nữ, Cốc Thương không quản được. Sớm muộn gì sẽ có một ngày, Cốc Thương cũng phải nén giận nghe Vũ La gọi y hai tiếng ‘nhạc phụ’.

Cho nên Thân Đồ Nghĩa tỏ ra hết sức hài lòng Vũ La.

Vũ La nghe hỏi như vậy, cũng ung dung đáp:

- Đúng là có nhiệm vụ, bất quá quan uy của Ô Kiếm Trần Đại nhân quá lớn, chê ta mạo phạm người ta, đuổi ta trở về.

Thân Đồ Nghĩa vừa nghe lập tức trợn tròn mất. chuyện này rõ ràng là trách nhiệm của lão, quả là hôm qua lão không dặn dò rõ ràng với Ô Kiếm Trần. Nghe như vậy, tên ngốc kia lại tự cho mình là chủ tướng của nhiệm vụ này sao?

Lão có quan hệ rất tốt với Cốc Thương, nhưng Vũ La có quan hệ còn tốt hơn với Chu Thanh Giang. Hơn nữa nếu so ra, quan hệ giữa Cốc Thương và Vũ La cũng chưa chắc đã xấu như Cốc Thương biểu lộ ra ngoài.

Nếu Cốc Mục Thanh nhất quyết đòi chết, Cốc Thương là kẻ làm cha. có bỏ mặc con mình được không?

Chẳng qua Thân Đồ Nghĩa không ngờ rằng tiểu tử Ô Kiếm Trần kia thật sự không biết tiến thối, chẳng lẽ y tự cho mình là nhân vật đứng đầu Tu Chân Giới hay sao? Thân Đồ Nghĩa ở Thẩm Phán Đình lâu như vậy, lúc trước chưa từng thấy qua tên nào ngu xuẩn không biết nông sâu như vậy.

Ô Kiếm Trần có thể trở thành một trong Thiên Hạ Tứ Đại Thần Bộ, nhất định có chỗ độc đáo của mình. Chỉ bất quá lần này, hạnh phúc tới quá đột nhiên, Đại gia gia thoáng cái thành trưởng lão, mình cũng thuận lợi trở thành Thư Bộ Thẩm Phán Đình. Thời gian gần đây mọi người xung quanh không ngừng thổi phồng Ô gia, khiến cho Ô Kiếm Trần cũng khó tránh khỏi trong lòng phơi phới.

Thân Đồ Nghĩa chửi ầm lên:

- Đúng là tên ngu xuẩn, chẳng lẽ nước chui vào đầu y rồi sao? Ngươi chờ ở đây, ta đi gọi bọn chúng trở lại.

Chờ ư, tính Vũ La không tốt như vậy.

Hắn khoát tay chặn lại:

- Thân Đồ đại nhân, không cần phiền phức, cứ để cho hai người bọn họ đi đi. Sự vụ ở Nhược Lô Ngục hiện rất nhiều, ta phải trở về.

- Vũ đại nhân! Vũ đại nhân, ngươi không thể đi...

Thân Đồ Nghĩa khẩn trương lên. Vũ La là người phụ trách nhiệm vụ của Chu Thanh Giang, Ô Kiếm Trần cùng Nam Vân cũng là do mình an bài. Kết quả vừa gặp mật đã làm cho Vũ La tức giận bỏ đi, lão làm sao ăn nói với Chu Thanh Giang?

Trong vụ của Sở Tam Tuyệt, Chu Thanh Giang đại biểu Chung Nam sơn, Đồng trưởng lão đại biểu Long Hổ sơn, còn có Cốc Thương đại biểu tán tu nhất mạch, kết thành một tập đoàn có thế lực hùng mạnh chưa từng có. Nhưng sợi dây liên kết cả tập đoàn này lại với nhau, chính là Vũ La.

Thân Đồ Nghĩa nói gì. Vũ La cũng làm như không nghe thấy, hắn lấy pháp khí thuyền ba lá ra, vù một tiếng bay khỏi Thẩm Phán Đình, hướng về phía Yên sơn.

Hắn lại cảm thấy mình thật sự nên luyện chế một món pháp bảo phi hành. Thuyền ba lá này quá thô sơ, tốc độ quá chậm.

Thân Đồ Nghĩa tức tối giậm chân, không phải tức Vũ La mà tức Ô Kiếm Trần. Nhân tiện lão cũng trách cả Nam Vân, Ô Kiếm Trần không biết gì, nhưng Nam Vân ở Thẩm Phán Đình lâu như vậy lại không biết gì sao, vì sao lại không khuyên bảo vài câu?

Lần này quả thật lão trách lầm Nam Vân, Nam Vân có lòng muốn xem kịch vui, nhưng y cũng cho rằng Ô Kiếm Trần chính là chủ tướng của nhiệm vụ lần này.

Ô Kiếm Trần chắp hai tay sau lưng, đón gió mà đứng, thần sắc có vẻ ngạo nghễ, Nam Vân ở bên cạnh. Đúng lúc này, yêu bài bên lung Ô Kiếm Trần vang lên leng keng.

Ô Kiếm Trần còn chưa kịp mở ra trận pháp truyền âm trên yêu bài, tiếng leng keng vẫn vang lên không ngừng.

Ô Kiếm Trần khẽ cau mày, ung dung lấy yêu bài ra xem:

- Là người nào mà không có quy củ như vậy...

Y nhìn thoáng qua Yêu Bài, lại là Thân Đồ Nghĩa. nhất thời không vui.

Nói thật ra hiện tại Ô Kiếm Trần đã không xem Thân Đồ Nghĩa ra gì. Đại gia gia mình cũng đã là trưởng lão, lão chỉ là một Phán Quan nho nhỏ, còn muốn áp chế ta sao?

Trận pháp truyền âm vừa kết nối, Ô Kiếm Trần lên giọng:

- Thân Đồ Đại nhân...

- Đại nhân con bà ngươi!

Thân Đồ Nghĩa tính khí nóng này, phải nói rằng lão vốn là người thô kệch, ngày thường nói chuyện cùng thuộc hạ cũng thóa mạ như cơm bữa:

- Ô Kiếm Trần, đầu ngươi chứa đầy đậu hủ trong đó hay sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai, nhiệm vụ lần này do Vũ La Vũ Đại nhân làm chủ, ngươi lại bày ra dáng vẻ quan trên, chọc cho người ta tức tối bỏ đi. Ngươi cũng liều thật, ta thấy gần đây ngươi liều tới nỗi ngay cả họ mình là gì cũng không nhớ ra...

Ô Kiếm Trần cùng Nam Vân giật mình:

- Lấy, lấy Vũ La làm chủ ư? Nhưng là hắn bất quá chỉ là một tên Tổng Lãnh Ban Đầu của Nhược Lô Ngục, vì sao chi huy hai chúng ta?

- Ngươi bớt nói lời thừa lại.

Thân Đồ Nghĩa giận dữ quát:

- Ta không có thể diện lớn như vậy, không khuyên được Vũ Đại nhân. Người ta đã trở về Nhược Lô Ngục, hai người các ngươi lập tức đi Nhược Lô Ngục nhận lỗi, mời Vũ Đại nhân trở về. Nếu không mời về được, Ô Kiếm Trần, ngươi hãy đi hỏi Đại gia gia ngươi thử xem, lão có thể bảo vệ được ngươi không!

Thân Đồ Nghĩa nói xong, lập tức chặt đứt kết nối trận pháp.

Chuyện này không phải là đại sự gì, nhưng Thân Đồ Nghĩa hiểu rõ, nếu Chu Thanh Giang muốn làm khó Ô gia, thật sự quá dễ dàng. Chu Thanh Giang sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà so đo với một tên vãn bối như Ô Kiếm Trần, nhưng Ô trưởng lão cũng không có khả năng vì một đứa cháu mà chọc giận Chu Thanh Giang.

Bất quá hiển nhiên Thân Đồ Nghĩa đã đánh giá thấp tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này.

Trong Cửu Đại Thiên Môn có kẻ có dã tâm, muốn thừa cơ hội này đà thông liên hệ giữa Trung Châu và Đông Thổ. Trong truyền thuyết, Đông Thổ và Trung Châu tài nguyên vô kể, thật ra tài nguyên trong thiên hạ ngũ phương cũng không ít, từ chỗ hắc thị của Trung Châu và Nam Hoang trường thịnh không suy là có thể nhìn ra điểm này.

Nếu như tài nguyên hiếm có của Đông Thổ tiến vào Trung Châu, đây là ích lợi lớn tới mức nào?

Người nào làm trở ngại nhiệm vụ này, cũng sẽ bị cho rằng chính là một chướng ngại vật cần phải tháo bỏ.

Sau lưng Vũ La chính là Chu Thanh Giang, Đồng trưởng lão. Ô Kiếm Trần có ai? Nếu xảy ra chuyện, kẻ xấu số nhất định là Ô Kiếm Trần.

Những tin tức này ngay cả Đồng trưởng lão còn chưa được biết rõ ràng, đừng nói là Thân Đồ Nghĩa.

Lui lại một bước, đừng nói là Ô Kiếm Trần.

Ô Kiếm Trần bị Thân Đồ Nghĩa mắng, trong lòng cảm thấy không phục. Đại gia gia luôn luôn thương yêu mình, mình lại có thành tựu cao nhất trong các tu sĩ cùng lứa. làm sao lại không bảo vệ mình?

Trong mắt Ô Kiếm Trần, Trưởng lão hội chính là cơ quan quyền lực tối cao, cho dù sau lưng Vũ La có một vị trưởng lão thì đã sao? Bất quá hai bên tám lạng nửa cân mà thôi, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?

Nam Vân thấy sắc mặt Ô Kiếm Trần thoạt trắng thoạt xanh, bèn thăm dò:

- ô Đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?

Ô Kiếm Trần không nói gì, hạ độn quang xuống, Nam Vân vội vàng theo sau. Lần này y coi như oan uổng, bất quá chỉ muốn xem kịch vui một cái, nào ngờ trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết, hơn nữa là chết oan không nói được lời nào.

Hai người đáp xuống đất, Ô Kiếm Trần nói với Nam Vân:

- Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi tìm hiểu một chút tin tức.

Y rời khỏi Nam Vân, mình chui vào rừng cây gần đó, tìm một chỗ yên lặng bày ra trận pháp cách âm. Sau đó mới dùng bí pháp của gia tộc liên lạc với gia gia của mình.

Đại gia gia hiện tại đã là trưởng lão, thân phận tôn quý, không thể tùy tiện quấy rầy. Gia gia Ô Kiếm Trần từng giúp đỡ Đại gia gia một vài chuyện, dù sao cũng là huynh đệ tình thâm.

Hiện tại cả Ô gia từ trên xuống dưới phơi phới dạt dào, tiến vào cơ quan quyền lực trung tâm của Cửu Đại Thiên Môn giống như vớ được của từ trên trời rơi xuống, bất cứ là ai cũng cảm thấy hạnh phúc tới nỗi choáng váng đầu óc.

Gia gia Ô Kiếm Trần vẫn còn đắm chìm trong niềm hạnh phúc này, chưa có lấy lại tinh thần. Mấy ngày qua người tới Ô gia bái phỏng cũng sắp làm sập cửa, những người trước kia kết giao ngang hàng, hiện tại cũng trở nên khách sáo, tỏ ra cung kính hơn.

Thật ra tình huống chân chính của Ô gia hiện tại, dù bọn họ đã được cất nhắc, gia chủ Ô gia cũng đã vào Trưởng lão hội, nhưng bọn họ vẫn chưa đứng vững chân, càng không biết một số quyền lợi mờ ám trong Trưởng lão hội.

Sau khi gia gia Ô Kiếm Trần nghe kể chuyện xảy ra, cười lạnh một tiếng:

- Ta đã nghe qua tên Vũ La này, dường như là ôm chân Chu Thanh Giang. Bất quá nhà chúng ta cũng không cần sợ hắn.

Ô Kiếm Trần nghe lời này, trong lòng đại định, đúng vậy, tại sao phải sợ hắn? Chu Thanh Giang bất quá chỉ là trưởng lão Chung Nam sơn, Đại gia gia mình lại là trưởng lão của Cửu Đại Thiên Môn.

Bởi vì tin tức thiếu sót. khiến cho người Ô gia tự tin tới mức mù quáng.

- Bất quá nhà chúng ta mới vừa gia nhập Trưởng lão hội, cần phải mua chuộc nhân tâm. Nếu Vũ La là do Chu Thanh Giang chi định, dù sao cũng phải nể mặt người ta một chút. Con cứ tới đó làm như xin lỗi, coi như chúng ta giúp Đại gia gia lôi kéo Chu Thanh Giang một phen.

Ô Kiếm Trần nghe nói có thể ra sức vì Đại gia gia, cũng không dây dưa nữa, lập tức gật đầu:

- Được, con nghe theo gia gia, tới Nhược Lô Ngục nhún mình một chút, thỉnh tiểu tử kia trở lại.

Ô Kiếm Trần ôm thái độ ‘khoan dung’ như vậy đi tìm Vũ La. chắc chắn là không đúng.

Sau khi Vũ La trở về Nhược Lô Ngục được ba ngày, Ô Kiếm Trần mới lấy thân phận thượng quan tới Nhược Lô Ngục. Y cũng không thèm tuân thủ quy củ hạ độn quang ngoài Nhược Lô Ngục năm mươi dặm. một đạo hào quang giống như sao băng bay thẳng tới đại môn Nhược Lô Ngục, còn cách vài chục trượng mới hạ xuống, khiến cho đám ngục tốt canh cửa suýt chút nữa đã gióng chuông báo động.

Ô Kiếm Trần lấy yêu bài Thư Bộ Thẩm Phán Đình sáng choang của mình ra, quát to một tiếng:

- Mau báo cho Diệp Niệm Am ra đây nghênh đón.

Mấy tên ngục tốt âm thầm mắng một câu, cũng không dám không tuân theo lệnh, vội vàng phái một người trở về bẩm báo Diệp Niệm Am.

Sau khi Vũ La trở về, cũng không kể chuyện xảy ra ở Thẩm Phán Đình cho người khác biết. Cho nên lúc Diệp Niệm Am nghe bẩm báo, hết sức bất ngờ:

- Ô Kiếm Trần ư? Hắn tới làm gì?

Cái tên Ô Kiếm Trần gần đây vang dội Thẩm Phán Đình, có người nói là mới ngóc đầu lên. có người nói là tiểu nhân đắc chí. Đối với loại người như vậy, Diệp Niệm Am luôn luôn kính nhi viễn chi, đây là nguyên tắc đối xử của lão.

Nhưng Ô Kiếm Trần đã tới đây, cũng không thể không tiếp đãi. Lão bỏ ngọc giản trên tay xuống, ra lệnh:

- Mời Vũ Đại nhân cùng ra nghênh đón.