Tiên Tuyệt

Chương 272: Đại án kinh thiên, thiên môn chấn động (trung_ha)




Chu Hùng đứng phía sau muội muội, liếc nhìn Cốc Mục Thanh một cái, lặng lẽ nói với Chu Cẩn:

- A Cẩn, ta thấy không có việc gì, vị Cốc thất bại này vừa rống to một tiếng, công lực không kém gì Hà Đông Sư Tử Hống. Muội là thục nữ dịu dàng, muốn tranh thủ tình cảm không phải là chuyện khó...

Chu Hùng không biết, công phu Hà Đông Sư Tử Hống của muội muội mình không hề thua kém Cốc Mục Thanh.

Chu Cẩn thắc thỏm trong lòng, tức giận trừng mất Đại ca một cái. Hôn sự của Chu Cẩn là do lão gia tử Chu Thanh Giang định đoạt, Chu Hùng tự biết mình không có tư cách gì chõ mõm vào chuyện này, sờ sờ mũi lui lại phía sau, sau đó vung tay ra lệnh cho thuộc hạ của mình:

- Chúng ta rút lui.

Lúc Hắc Thủy Tiên và Hổ Mãnh tới gần, mấy trăm Ám Vệ đã rút lui sạch sẽ.

Chu Hùng hết sức cẩn thận, từ đầu chí cuối vẫn đeo mặt nạ che mật. Tuy rằng ngoài xa Hắc Thủỵ Tiên nhìn thấy Thống 1'inh Ám Vệ dường như nói gì với Chu Cẩn, nhưng cũng không hiểu chuyện gì.

Vũ La kiên trì đứng trước mặt hai nữ nhân. Cốc Mục Thanh vẻ mặt lạnh như băng sương, ngạo nghễ như gió tuyết phương Bắc.

Chu Cẩn lạnh nhạt đứng đó, dường như muốn lên tiếng nói chuyện, nhưng sâu trong đáy mắt nàng vẫn có vẻ cứng rắn quật cường. Bảo nàng tạm nhân nhượng một lần vì lợi ích toàn cục còn có thể, bảo nàng nhân nhượng thêm một lần nữa quả thật là chuyện hết sức khó khăn.

Không khí giữa ba người chợt trở nên lúng túng khó coi. Tròng mắt Hắc Thủy Tiên đảo tròn, sau đó thức thời kéo Hổ Mãnh đi trước, trên mặt bién chỉ còn lại ba người Vũ La.

Hai nữ nhân cũng không nói chuyện. Vũ La đứng ở giữa hai nàng, hết nhìn trái lại nhìn phải. Cốc Mục Thanh là người đầu tiên không chịu được, xoay người rời đi. Vũ La nhanh chóng kéo lại, Chu Cẩn thấy vậy đau xót trong lòng, ảo não rời đi, lại phát hiện ra Vũ La đã nắm chặt tay mình.

Vũ La thở dài:

- Đừng ai đi cả. các nàng đi rồi, ta biết phải đuổi theo ai? Bất kể ta đuổi theo người nào cũng sẽ làm cho người còn lại đau lòng. Cả đời này của ta. ta thật sự không muốn bất cử ai trong hai người rơi lệ. Bất cử ai trong hai người đau lòng, ta đều cảm thấy vô cùng áy náy, như bị tra tấn ngày đêm.

Chu Cẩn thở dài, suy nghĩ mấy phen, rốt cục lên tiếng nói:

- Ta hiểu rõ ràng, chuyện này không trách ngươi, cũng không trách ta...

Cốc Mục Thanh cả giận nói:

- Chẳng lẽ là trách ta?

Chu Cẩn cố nén giận:

- Tỷ hãy nghe ta nói hết...

Nàng bèn kể hết chuyện xảy ra giữa mình và Vũ La ở Nhược Lô Ngục. Đương nhiên chi kể lần hào hợp đầu tiên, lần thứ hai là nàng chủ động đi tìm Vũ La. quả thật khó bề mở miệng.

Cốc Mục Thanh trợn mắt há hốc mồm:

- Chuyện này…Ai làm!?

Vũ La không nói gì, Cốc Mục Thanh xuất thân bộ khoái, chỉ suy nghĩ trước sau một lượt đã hiểu rõ ràng:

- Là Hắc Thủy Tiên! Hai người các ngươi gặp chuyện không may, kẻ được lợi lớn nhất chính là Hắc Thủy Tiên! Tiện phụ này, chàng ở đây chờ, để ta đi...

Vũ La giữ nàng lại:

- Nàng đi làm gì, không có bằng chứng, nàng làm gì được ả?

Cốc Mục Thanh nghẹn lời, cũng hết sức không cam lòng:

- Chẳng lẽ dễ dàng bỏ qua cho à vậy sao?

Vũ La khoát tay:

- Sớm muộn gì à cũng phải trả giá, chuyện này đã có ta, nàng hãy yên tâm.

Tuy rằng đã nói ra hết thày, nhưng bất kể là Cốc Mục Thanh hay là Chu Cẩn, trong lúc nhất thời cũng khó mà hòa hợp với nhau. Không khí giữa ba người hiện tại cũng có chút khó xử.

Từ Tinh La Hải trở về, Chu Cẩn một mình trở về Chung Nam sơn. Vũ La biết chắc chắn Chu Hùng ở phía trước cách đó không xa tiếp ứng nàng, bởi vậy cũng không có gì lo lắng.

Cốc Mục Thanh cùng Vũ La. còn có Hổ Mãnh. Hắc Thủy Tiên cùng nhau chạy tới Thẩm Phán Đình.

Đã không có Chu Cẩn, nhưng sắc mặt Cốc Mục Thanh vẫn khó coi như trước, nhưng không phải vì Vũ La. mà là vì Hắc Thủy Tiên. Thanh danh Hắc Thủy Tiên ở Thẩm Phán Đình vốn đã không tốt, tất cả mọi người đều lén gọi sau lưng nàng là Độc Quả Phụ. Cốc Mục Thanh cũng đã tiếp xúc với nàng vài lần, cũng không có ấn tượng gì hay đẹp.

Hiện tại nàng biết Hắc Thủy Tiên là kẻ ném đá giấu tay, mới khiến cho Chu Cẩn làm hại Vũ La. tự nhiên ghi hận trong lòng.

Trong lòng Cốc Mục Thanh, đương nhiên là tướng công của mình bị Chu Cẩn cướp đi.

Dọc trên đường đi, Cốc Mục Thanh bắt bẻ Hắc Thủy Tiên đủ điều. Hắc Thủy Tiên e ngại Vũ La. cho nên cố gắng nhẫn nhịn làm lành, khiến cho Hổ Mãnh không khỏi khó hiểu, vốn trước đây Cốc Mục Thanh không phải là người như vậy.

Từ đây tới Thẩm Phán Đình phải mất ba ngày hành trình. Lúc này ba người đang phi hành, bỗng nhiên phía trước có một đạo lưu quang như sao xẹt, tốc độ cực nhanh phá không mà đến.

Hổ Mãnh nhìn thấy đạo lưu quang nọ tỏ ra mừng rỡ:

- Là ô Đại ca đã tới.

Cốc Mục Thanh cũng nhận ra được linh quang độn pháp kia chính là công pháp độc môn của Ô Kiếm Trần, một trong Thiên Hạ Tứ Đại Thần Bộ, bèn nở một nụ cười yếu ớt:

- ô Thần bộ tới tiếp ứng chúng ta chăng?

Hổ Mãnh nói:

- Có lẽ là đúng lúc này ra ngoài làm việc. Nơi đây còn cách Thẩm Phán Đình ba ngày lộ trình, làm sao lại ra đón xa như vậy?

Mấy người còn đang nói chuyện, bỗng nhiên hào quang lóe sáng, bao phủ cả bốn người vào trong, khí thế có vẻ bức người.

Bên trong hào quang, một nam tử thân hình khỏi ngô cường tráng, thân khoác sắc phục Hình Bộ Đài đang đứng ngạo nghễ. Đôi mắt y giống như hàn tinh lạnh lẽo, đảo qua bốn người một lượt, không dừng ở Hổ Mãnh và Cốc Mục Thanh, mà tập trung vào Hắc Thủy Tiên:

- Hắc Thủy Tiên các hạ. nàng thúc thủ chịu trói, hay là muốn ta xuất thủ?

Mọi người sửng sốt. Hổ Mãnh hỏi:

- Lão ô, có chuyện gì xảy ra?

Hổ Mãnh râu ria xồm xàm. nhìn qua niên kỷ lớn hơn Ô Kiếm Trần. Nhưng trên thực tế bề ngoài Hổ Mãnh lôi thôi lếch thếch, mà Ô Kiếm Trần trau chuốt hơn. y còn lớn hơn Hổ Mãnh năm tuổi.

Ô Kiếm Trần xoay tay rút phi kiếm sau lưng ra, chỉ khẽ run lên. Lập tức kiếm quang màu bạc tung bay đầy trời, rơi là tả xuống giống như những sợi tơ bạc của ngọn phất trần, phong kín xung quanh Hắc Thủy Tiên.

Hắc Thủy Tiên cũng không hiểu chuyện gì, đùng đùng nổi giận:

- Ô Kiếm Trần, ta là Thư Bộ Thẩm Phán Đình, ngươi muốn phạm thượng ư?

Ô Kiếm Trần ném ra một chiếc ngọc bài:

- Đây là mệnh lệnh của Trưởng lão hội, Sở Tam Tuyệt đã bị bắt quy án. Nàng chính là đệ tử trực hệ của Sở Tam Tuyệt, Trưởng lão hội đã có lệnh phải tạm thời bắt giữ nàng!

Bọn Hổ Mãnh nghe vậy giật mình kinh hãi:

- Trưởng lão Sở Tam Tuyệt bị bắt rồi sao? Ô Kiếm Trần hừ lạnh một tiếng:

- Còn bất gì nữa. Sở Tam Tuyệt chống lại lệnh bất, rất có thể đã bị Ngự Tràm Đài của Cốc Thương Đại nhân giết chết ngay tại chỗ.

- A...

Hắc Thủy Tiên nghe nói sư tôn bị giết, chi cảm thấy trước mắt tối sầm, lào đảo một chút rồi ngã xuống.

Hổ Mãnh đứng bên cạnh nàng, nhanh tay đỡ lấy, lại quay sang hỏi Ô Kiếm Trần:

- Lão điểu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Vũ La lại không hề cảm thấy bất ngờ, lúc Tiết Kiêu bị bắt, Vũ La đã biết nhất định bọn Chu Thanh Giang sẽ không dừng tay. Dùng Tiết Kiêu làm lỗ hổng đột phá. sớm muộn gì cũng lần tới Sở Tam Tuyệt. Hiện tại quả nhiên thế lực của Sở Tam Tuyệt đã bị nhổ tận gốc, ngay cả Sở Tam Tuyệt cũng bị giết chết.

Cũng phải nói rằng nhạc phụ tương lai của mình quả thật thủ đoạn độc ác, dù sao Sở Tam Tuyệt cũng là trưởng lão có thực quyền trong Trưởng lão hội, vẫn giết không chút nương tay.

Hắc Thủy Tiên hôn mê là vì đau lòng quá đỗi, rất nhanh đã tỉnh lại, đôi mắt đẹp rưng rưng, bi thiết kêu lên một tiếng:

- Sư tôn...

Ô Kiếm Trần lạnh lùng nói:

- Nàng muốn bỏ tay chịu trói, hay là muốn ta động thủ?

Hắc Thủy Tiên ngơ ngác một lát, sau đó lặng lẽ vươn hai tay ra, để cho Ô Kiếm Trần mang gông cùm xiềng xích vào hai tay mình, phong bế công lực toàn thân.

Sở Tam Tuyệt đã bị lật đổ, Ám Vệ tỏa ra khắp Trung Châu, lùng bắt tất cả tu sĩ có liên quan với Sở Tam Tuyệt.

Sở Tam Tuyệt đã chết, bao nhiêu tội lỗi đổ dồn lên vị Đại nhân đứng sau lưng lão. Ngoại trừ tham ô ra, những hành vi phạm tội khác như mua quan bán chức, ám sát dị kỷ, ỷ quyền ỷ thế lũng đoạn thị trường... cũng đều nhất nhất lộ ra.

Chu Thanh Giang hành sự luôn luôn là như vậy. Tuy rằng Ám Vệ hung tàn, nhưng mỗi người bị lão bất đều có chứng cứ rõ ràng, không có chút sai trật, thể hiện tích cách của một tu sĩ thành tinh, vô cùng lão luyện

Lần thanh trừ này chi bất nhân vật then chốt, không để liên lụy rộng ra.

Sở Tam Tuyệt nắm quyền trong một thời gian thật dài, không ít môn phái trên Tu Chân Giới đã âm thầm đi theo con đường của lão. vốn bọn họ thấy vậy run sợ trong lòng, sau thấy Cửu Đại Thiên Môn không có ý truy cứu mới dần dần yên tâm.

Bất quá những kẻ trung thành đến chết với Sở Tam Tuyệt, vì hành vi phạm tội quá nặng cho nên không được buông tha tên nào.

Sở Tam Tuyệt rơi đài, có nghĩa là quyền lực của Trưởng lão hội được phân bố lại.

Mấy vị trưởng lão Chung Nam sơn không thể trực tiếp lên nữa. Tuy rằng ai cũng biết Cửu Đại Thiên Môn khống chế sau lưng Trưởng lão hội, nhưng Trưởng lão hội cũng giống như một khối chắc chắn, không thể tách rời ra được.

Vì vậy Chung Nam sơn ngầm giúp một vị trưởng lão khác đắc lợi, cùng Đồng trưởng lão trở thành hai vị trưởng lão thực quyền mới của Trưởng lão hội.

Ngoại trừ Sở Tam Tuyệt ra, còn có một vị trưởng lão không có thực quyền khác cũng bị liên lụy miễn đi chức vụ. Các đại môn phái thương lượng với nhau, bổ nhiệm một người khác.

VỊ trưởng lão mới này không ai xa lạ, chính là Đại gia gia Ô Tông Hiếu của Ô Kiếm Trần.

Gia gia ruột của Ô Kiếm Trần là Tam đệ của Ô Tông Hiếu.

Trong hành động truy bất dư đàng của Sở Tam Tuyệt, Ô gia xuất lực rất lớn. Từ hành vi Ô Kiếm Trần cấp tốc bất Hắc Thủy Tiên là có thể nhìn ra.

Ô gia rất nghe lời, cho nên Chu Thanh Giang đại biểu Chung Nam sơn cùng Đồng trưởng lão đại biểu Long Hổ sơn thương lượng qua, sau đó mới cất nhắc Ô gia.

Chuyện này Vũ La không hiểu rõ lắm. Sau khi về tới Thẩm Phán Đình. Hổ Mãnh và Cốc Mục Thanh lập tức bị phái ra vì vụ án của Sở Tam Tuyệt dính dáng quá rộng, nhân thủ không đủ dùng.

Vũ La thấy người ta đang bận rộn, nghĩ lại mình ở lại Thẩm Phán Đình hết sức thừa thãi. Huống hồ ở đây, không ai để ý tới hắn, cũng chẳng vui vẻ gì.

Hắn cáo từ trở về mấy lần, nhưng lại bị cấp trên giữ lại.

Rốt cục là ai giữ lại, hắn cũng không biết, giữ lại làm gì cũng không cho hắn biết, chuyện này khiến cho Vũ La hết sức buồn bực.

Đợi hơn nửa tháng, vụ án của Sở Tam Tuyệt có vẻ bắt đầu lắng xuống, Ám Vệ, Hình Bộ Đài, Ngự Tràm Đài bắt đầu nhàn nhã trở lại. Vũ La càng thêm sốt ruột, hiện tại chính là thời gian tranh đoạt tù phạm, nhưng người của Thẩm Phán Đình vẫn không cho hắn trở về.

Trong lúc Vũ La đã cảm thấy không nhịn được nữa, đêm hôm ấy bỗng nhiên có người gõ cửa. dẫn hắn tới một biệt viện hoang vắng trong một sơn cốc hèo lánh.

Người nọ đưa hắn tới nơi, lập tức lặng lẽ không tiếng động lui xuống.

Vũ La tự tiến vào viện, trong sân có một gốc tùng già rất lớn, trông như một người khổng lồ giữa bóng đêm. Bên cạnh bàn đá dưới gốc cây có một người đang ngồi, thấy hắn tiến vào bèn mỉm cười:

- Mấy hôm nay ta bận rộn quá, hôm nay mới có thời gian rành gọi con tới đây, có lẽ là không chờ được nữa rồi chăng?

Vũ La tiến tới cúi đầu:

- Thì ra là Chu Đại nhân.

Chu Thanh Giang ở Thẩm Phán Đình. Vũ La không có gì bất ngờ. Hành động lớn như vậy, chắc chắn có người đứng phía sau làm chủ, Chu Thanh Giang không thể nghi ngờ là nhân tuyển tốt nhất.

Chu Thanh Giang cười ha hả:

- Phải chăng cách xung hô của con cũng nên sửa đổi một chút?

Vũ La trợn trắng mất:

- Nhạc phụ Đại nhân!

Chu Thanh Giang bật cười ha hả. lòng già vui sướng:

- Được rồi tiểu tử. tuy rằng khuất tất con một phen, nhưng rốt cục cũng là con được lợi. Ta cũng không nói với con rằng Cân nhi mang thai, đó là tự con suy nghĩ quá nhiều...

Vũ La dỡ khóc dỡ cười:

- Ngài quyền cao chức trọng như vậy, không ngờ cũng giở thủ đoạn không giữ lời.

Chu Thanh Giang cười hắc hắc:

- Ta không giữ lời, con làm gì được ta?

Vũ La á khẩu. Chu Thanh Giang dường như đắc thắng, cười rộ một tràng. Lúc này vị lão nhân này giống như một vị phụ thân đang vui vẻ vì đã định xong hạnh phúc cả đời cho con mình, hoàn toàn không giống như một bậc kiêu hùng chỉ trong khoảnh khắc tiêu diệt trưởng lão thực quyền Sở Tam Tuyệt.

Chu Thanh Giang cười tận hứng, nhìn sắc mặt Vũ La không khỏi có chút đắc ý. Chợt lão chi lên bàn:

- Hãy xem cái này.

Trên bàn đá có một chiếc hộp gỗ phong cách cổ xưa. Vũ La mở ra xem, chỉ thấy trong đó có một món pháp bảo có hình dạng giống như con trai biển. Không biết món pháp bảo này là do tài liệu gì chế thành, nhìn qua giống như hắc ngọc, nhưng bên ngoài có hào quang sáng bóng như kim loại.

Vũ La cầm lên ngắm nghía một lúc, sau đó mới nói:

- Dường như thứ này đã bị hư hỏng, sau đó được người sửa lại, bất quá thủ đoạn không được cao minh, cho nên công dụng của nó bị hạn chế rất nhiều.

Chu Thanh Giang gật đầu, bất động thanh sắc:

- Cứ nói tiếp.

- Hẳn đây là một loại pháp bảo dùng để truyền tống, hiện tại đã được sửa lại, e rằng cần ba tháng tích lũy mới có thể truyền âm một lần, một năm tích lũy mới có thể truyền tống một ít vật phẩm.

- Hầu như không có khả năng truyền tống người sống.

Lúc này Chu Thanh Giang mới nở một nụ cười thỏa mãn:

- Quả nhiên ta không nhìn lầm người.

Lão ra dấu bảo Vũ La ngồi xuống, sau đó mới nói:

- Con còn nhớ chuyện của Mã gia Phi Thúy sơn không?

Vũ La gật đầu một cái:

- Chẳng lẽ ngài tìm tiểu tử là vì chuyện Mã gia Phi Thúy sơn?

- Mật thất có trận pháp truyền âm mà con chỉ điểm cho Hùng nhi, chúng ta tiếp tục tra xét. Chậc chậc, con đoán thử là ai?

Vũ La lắc đầu:

- Không đoán được.

Chu Thanh Giang nở một nụ cười trào phúng:

- Con có biết chuyện của Sở Tam Tuyệt lần này hoàn toàn liên lụy tới một vị trưởng lão không?

Vũ La có hơi bất ngờ:

- Là lão ư?

Chu Thanh Giang nặng nề gật đầu:

- Đúng vậy.

Vũ La không ngờ đứng sau lưng Mã gia là một vị trưởng lão, thảo nào bọn chúng tỏ ra không kiêng kị như vậy, không coi ai ra gì. Chỉ là Vũ La cảm thấy hơi kỳ quái, nói như vậy vị trưởng lão kia hẳn là bị chuyện của Mã gia phải rơi đài, vì sao lại tính hết mọi chuyện lên đầu Sở Tam Tuyệt?

Chu Thanh Giang nhìn ra nghi hoặc của Vũ La. chủ động giải thích:

- Chúng ta tìm được pháp bảo truyền tống này trong động phủ của tên khốn kia, con đoán thử xem, món pháp bảo này liên hệ tới ai?

Vũ La vẫn ngơ ngác như trước.

Lúc này sắc mặt Chu Thanh Giang âm trầm tới mức đáng sợ, chậm rãi aằn từng tiếng một:

- Đông Thổ Yêu tộc!

Kinh ngạc trong lòng Vũ La còn lớn hơn cả biểu hiện ngoài mật hắn. Hắn vừa từ Đông Thổ trở về đã gặp được một tiểu đội Yêu tộc có thực lực kinh người, hiện tại lại được biết rằng trong Trưởng lão hội, không ngờ có người cấu kết Yêu tộc.

Hắn nhìn pháp bảo hình trai trong hộp gỗ nọ, một lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi:

- Đã có Yêu tộc tiềm phục vào Trung Châu rồi sao?

Chu Thanh Giang lắc đầu:

- Dựa theo lời cung của tên trưởng lão kia, tạm thời vẫn chưa có. Bất quá gần đây lão thu thập Niếp Không Thủy Ngân một cách trắng trợn như vậy, e rằng muốn thiết lập truyền tống trận, truyền tống Yêu tộc tới đây.

Đối với bên ngoài, Trưởng lão hội chỉ tuyên bố tên trưởng lão kia bị miễn nhiệm, trên thực tế lão đã bị Ám Vệ khống chế, sử dụng nghiêm hình tra tấn đã không biết bao nhiêu lần.

Chu Thanh Giang nói tiếp:

- Bất quá dựa theo tình huống mà hiện tại chúng ta được biết, cho dù lão thu thập đủ Niếp Không Thủy Ngân, cũng chỉ có thể thiết lập một truyền tống trận duy nhất đủ để truyền tống hai người. Cho dù là truyền tống liên tục, cũng không thể làm lay động căn cơ nền tảng Trung Châu. Chỉ cần Đoạn Lạc Cát Liệt Đái vẫn còn tồn tại, Yêu tộc không có khả năng xâm lấn Trung Châu trên quy mô lớn.