Tiên Tuyệt

Chương 270: Lăng tẩm viễn cổ (trung)




Vũ La trầm ngâm một chút nói:

- Trước tiên về đảo Long Mãng, tìm lâu la của Lệ Thương Hải hỏi một chút, xem xem sào huyệt của Lệ Thương Hải ở nơi nào, chúng ta tới đó xem, nói không chừng sẽ có manh mối.

Hổ Mãnh gật đầu một cái:

- Cũng được.

Đảo Long Mãng đã loạn thành một đoàn, sau khi mấy người Vũ La rời đi, hạo kiếp ở phòng đấu giá rất nhanh đã bị người phát hiện, Lệ Thương Hải vẫn không xuất hiện, rất nhiều người đoán vị thổ hoàng đế Tinh La Hải này đã bị người ta giết chết.

Tinh La Hải vẫn luôn đồn đại, Lệ Thương Hải đang bí mật mưu đoạt một món thần vật thiên địa nào đó, thứ tốt khẳng định có người cướp đoạt, chỉ sợ bị người giết chết trong khi đoạt bảo.

Khi mấy người Vũ La trở lại đảo Long Mãng, đảo Long Mãng đã loạn rồi.

Khi Lệ Thương Hải còn hoàn hào có thể áp chế toàn bộ Tinh La Hải, hiện tại không thấy Lệ Thương Hải, phòng đấu giá lại bị người ta huyết tầy, một ít thế lực trên đảo Long Mãng nhân cơ hội này quật khởi, tranh đoạt quyền khống chế với lực lượng Lệ Thương Hải lưu lại trên đảo Long Mãng.

Có thể ở trên đảo Long Mãng buôn bán cũng không phải là loại người trong sạch gì, cho nên vừa động, những tiểu thương này cũng tạm thời không buôn bán, mạnh ai nấy gia nhập một phe thế lực công phạt lẫn nhau.

Một khi phe thế lực mình gia nhập thắng lợi, tương lai lợi ích chắc chắn là rất lớn.

Bốn người lên đảo, nhìn đảo Long Mãng chướng khí mù mịt, trong lúc nhất thời không biết nên hạ thủ như thế nào.

Đúng lúc này, mây đen bao phủ trên bầu trời Tinh La Hải hàng năm bỗng nhiên bị kim quang xuyên thấu, Hổ Mãnh và Hắc Thủy Tiên còn chưa hiểu được, Vũ La và Chu Cẩn lại lộ ra một tia tươi cười hiểu ý.

Trong nháy mắt toàn bộ đảo Long Mãng đã bị một mảnh kim quang bao phủ, lập tức kim quang hóa thành xiềng xích, quấn lấy toàn bộ kiến trúc, đột nhiên kéo lên trên, ầm một tiếng trên toàn bộ đảo Long Mãng biến thành một mảnh hỗn độn, trận doanh các tu sĩ nhất thời đại loạn.

Sau đó bên trong kim quang lại huyễn hóa ra vô số roi sắt, không sai lệch đánh về phía toàn bộ tu sĩ.

Một thanh âm uy nghiêm vang lên ở trong kim quang:

- Cửu Đại Thiên Môn Ám Vệ làm việc, người trong chính đạo lui sang một bên, người phe Ma đạo hàng thì không giết!

- Người của Ám Vệ đến rồi ư?

Hổ Mãnh và Hắc Thủy Tiên đều sửng sốt.

Thanh âm vừa rồi chính là Chu Hùng, chẳng qua hắn lại không hiện thân, chỉ có mấy trăm tên Ám Vệ toàn thân kim giáp xuất hiện trên bầu trời, mạnh ai nấy ngự sử pháp bảo, bay lượn ngang trời, uy phong lẫm liệt.

Tu sĩ phe Chính đạo vội vàng lui sang một bên, phe Ma đạo ngược lại có người muốn chống cự một chút, lại bị mấy trăm tên Ám Vệ liên thủ đánh giết.

Cũng có người muốn chạy, đều bị kim quang biến thành xiềng xích bất trở về.

Toàn bộ đảo Long Mãng loạn thành một đoàn, ở dưới thủ đoạn mạnh mẽ của Ám Vệ, chỉ trong một canh giờ tất cả tình thế đều bình ổn. Nhân sĩ chính đạo ước chừng có ba mươi người, tu sĩ phe Ma đạo có chừng hơn một trăm sáu mươi người, tách ra giam giữ, gọn gàng ngăn nắp.

Vũ La liếc mất nhìn Hắc Thủy Tiên một cái, nói với Hổ Mãnh:

- Ta đi bái kiến Thống lĩnh Ám Vệ, mật khác hỏi một chút xem có tin tức của Cốc Mục Thanh hay không, các ngươi ở chỗ này chờ ta.

Hổ Mãnh gật đầu một cái, không có yêu cầu đi theo.

Ám Vệ thân phận thần bí. những Ám Vệ này làm việc đều đeo mặt nạ kim loại, chỉ lộ ra hai con mắt. che đậy còn kín hơn so với mặt nạ trên mặt Hắc Thủy Tiên.

Chu Cẩn thật ra muốn đi theo Vũ La. nhưng như vậy không khỏi bại lộ liên hệ với Ám Vệ của Chu gia, Chu Cẩn cũng biết Hắc Thủy Tiên băng tuyết thông minh, chỉ cần mình vừa đi, nàng ta khăng định có thể đoán được, cho nên thành thành thật thật cùng Hổ Mãnh đứng chung một chỗ.

Vũ La lấy yêu bài Ám Vệ ra, rất nhanh đã được một Ám Vệ dẫn đi.

Trên mặt biển cách đảo Long Mãng mười dặm. Vũ La gặp được Chu Hùng lãnh binh tiến đến.

Chu Hùng khả năng không có lắm chuyện giống như đệ đệ Chu Hoành, nhưng chuyện liên quan đến hạnh phúc của muội muội, vừa thấy vẫn không chút do dự nói:

- Muội phu, muội muội của ta xem như là người chí nghĩa chứ? Nào có ai giống như nó, còn giúp ngươi đi cứu tình nhân?

Vũ La cười khổ, liên tục thở dài:

- Đại cữu ca, tình nghĩa của A cẩn ta ghi tạc trong lòng, nhất định sẽ không cô phụ nàng. Điều này ngươi yên tâm đi.

Chu Hùng hài lòng gật đầu:

- Như vậy mới tạm được.

Chu Hùng biết lão tử của mình gài bẫy Vũ La một phen, hiện tại muội muội đã gặp mật Vũ La. lời nói dối kia chắc hãn đã bị vạch trần. Chu Hùng tiên phát chế nhân, thật ra là sợ Vũ La khởi binh vấn tội. Vũ La liền miệng đáp ứng sẽ không cô phụ muội muội, Chu Hùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Hắn vung tay lên, chi phía Đông Nam:

- Ta đã thẩm vấn ra, sào huyệt của Lệ Thương Hải ở Sinh Triều đảo bên kia, chẳng qua phần lớn bộ phận thực lực đã bị Lệ Thương Hải điều đi rồi, ngươi đi qua đó xem thử, nói không chừng có thể tìm được tin tức Cốc Mục Thanh. Ta thu thập xong bên này sẽ dẫn người qua.

Vũ La đương nhiên biết sào huyệt của Lệ Thương Hải ở Sinh Triều đảo, chẳng qua tới aặp mặt Đại cửu tử một chút, “hợp lý hóa” nơi phát ra tin tức của mình, nếu không mấy người Hổ Mãnh khó tránh khỏi lại hoài nghi.

Hắn gật đầu. đang định đi, lại nghĩ tới thông đạo không gian Đông Thổ kia, không khỏi lên tiếng hỏi:

- Tinh La Hải này chuẩn bị xử trí như thế nào?

Chu Hùng nhìn hắn hỏi:

- Ngưoi có đề nghị gì?

- Hay là hủy bỏ toàn bộ...

Chu Hùng gật gật đầu:

- Được.

Vũ La không nói nhiều, hủy bỏ toàn bộ tự nhiên sẽ không có người đến, nếu như phái trọng binh canh gác đảo Tháp Sơn. ngược lại sẽ làm cho người ta hoài nghi.

Dù sao thông đạo kia không có chiếc nhẫn của mình cũng sẽ không bị mở ra, trong thời gian ngắn hẳn là không có vấn đề gì, chờ mình cứu Cốc Mục Thanh ra, sau đó sẽ đi nói tỉ mỉ chuyện này với Chu Thanh Giang.

Ba người Hổ Mãnh vẫn ở tại chỗ chờ Vũ La. nhìn thấy hắn trở về, Hổ Mãnh lập tức nghênh đón:

- Thế nào? Nghe được gì không?

Vũ La cười:

- Ám Vệ ra tay còn không có hỏi ra tin tức sao. ở Sinh Triều đảo, chúng ta lập tức xuất phát.

Hổ Mãnh lại lấy hải đồ ra, tìm kiếm vị trí Sinh Triều đảo, dùng sức vỗ một cái:

- Đây, đi thôi!

Hắc Thủy Tiên gần đây vẫn vô cùng cẩn thận, còn đang lo lắng không biết Vũ La có thể giết người diệt khẩu hay không, ngược lại vô cùng nhu thuận, vừa nghe lời này không nói hai lời liền theo sau. Nếu không phải toàn bộ tâm tư Hổ Mãnh đều đặt ở việc nghĩ cách cửu viện Cốc Mục Thanh, khẳng định sẽ kỳ quái, vì sao vị Hắc Quả Phụ nổi tiếng Thẩm Phán Đình này lại ngoan ngoãn vâng lời như cô dâu mới cưới về nhà chồng như vậy?

Ngoài dự đoán của mọi người, Chu Cẩn lại đứng yên bất động:

- Các ngươi đi đi, trong nhà ta có chút việc, ta trở về trước.

Hổ Mãnh và Hắc Thủy Tiên sửng sốt. Vũ La lại nhìn thấy một tia quật cường trong mắt Chu Cẩn. bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của nữ hài này.

Chu Cẩn vì Vũ La có thể hy sinh rất nhiều, cũng đã hy sinh rất nhiều, điều này đã vi phạm nghiêm trọng phong cách của bản thân Chu Cẩn. có thể nói là rất không dễ dàng.

Tới cửu Cốc Mục Thanh. Chu Cẩn cũng đã cổ vũ dũng khí bản thân, tự làm công tác tư tường cho mình rất lâu.

Thế nhưng khi phải đối mặt Cốc Mục Thanh, bản tính quật cường trong con người Chu Cẩn hoàn toàn bộc phát ra. nàng không có khả năng giống như nữ tử bình thường đi “Yết kiến” Đại nương Cốc Mục Thanh.

Thời điểm cuối cùng, nàng dùng ánh mất ba phần không phục, bảy phần u oán liếc nhìn Vũ La một cái thật sâu, dứt khoát kiên quyết rời đi.

Vũ La trong lòng thở dài, cũng không ngăn cản Chu Cẩn, khoát tay nói:

- Chúng ta đi Sinh Triều đảo trước.

Chuyện tình giữa nam và nữ này, người bên ngoài cũng không tiện nói nhiều, Hổ Mãnh và Hắc Thủy Tiên rất sáng suốt lựa chọn trầm mặc, theo sau Vũ La bay về phía Sinh Triều đảo.

Phía Đông Bắc đảo Long Mãng, ở ngoài mấy trăm dặm. có một vùng mặt biển sáng như gương, trong phạm vi trăm dặm không có một tàng đá ngầm, đảo nhỏ nào.

Vùng biển này trong ngày thường cũng cực kỳ yên tĩnh, rất ít khi có gió xâm nhập.

Nhưng hôm nay lại có chút cổ quái, trên mặt biển vô thanh vô tức nổi lên một mảnh sóng gợn tinh mịn, sau đó vô số bọt nước lớn bằng ngón cái từ trên mặt biển nhảy lên, trong nháy mắt mặt biển yên tĩnh không còn thấy nữa, một đạo lốc xoáy cực lớn hình thành ở trên mặt biển.

Khi đường kính lốc xoáy đạt tới trên dưới một trăm trượng, mắt thấy sẽ dẫn động phong vân biến hóa, bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ nặng nề, nước biển trong lốc xoáy lao lên không mấy chục trượng, giống như mưa to đầy trời rơi xuống.

Cốc Mục Thanh cả người ướt đẫm từ trong nước biển thoát ra, vẻ mặt ào não:

- Lệ Thương Hải, dám tính kế bổn cô nương, đừng để ta bất được ngươi, bằng không ngươi sẽ biết tay.

Nàng không biết tướng công của nàng đã giúp nàng thu thập Lệ Thương Hải.

Cốc Mục Thanh phẫn nộ là có lý do, cái này gọi là suốt ngày đánh nhạn lại bị nhạn mổ mù mất. Cốc Mục Thanh thành thần bộ đã rất nhiều năm. khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo. Lần này tới bất Lệ Thương Hải, nguyên nhân quả thật cũng là vì tình báo không chính xác, nàng không biết thực lực chân chính của Lệ Thương Hải.

Theo dõi đến đảo Long Mãng, Lệ Thương Hải đã biết nàng là Cốc Mục Thanh.

Lệ Thương Hải cũng biết, thiên hạ đệ nhất nữ thần bộ Cốc Mục Thanh có lão tử hung ác tên là Cốc Thương, đó là nhân vật ngay cả Hoang Vân thành của Nam Hoang Đế Quân cũng dám xông vào. Nếu giết Cốc Mục Thanh. Cốc Thương nhất định sẽ không để yên cho hắn.

Mặc dù nói mình sắp đoạt được Thất Hải Khỏi Tinh Hoa, nhưng truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, ai biết dùng Thất Hải Khỏi Tinh Hoa rốt cuộc có thể bạch nhật phi thăng hay không?

Dù sao mấy vạn năm qua thiên hạ ngũ phương cũng chưa từng có người phi thăng.

Huống hồ, Lệ Thương Hải loại kiêu hùng này, lo bại trước khi lo thắng, vạn nhất xảy ra tình huống gì, đoạt không được Thất Hải Khỏi Tinh Hoa thì sao? Giết Cốc Mục Thanh. Cốc Thương nhất định đuổi giết mình cả đời.

Cũng may Lệ Thương Hải vì Thất Hải Khỏi Tinh Hoa đã sớm làm tốt đầy đủ chuẩn bị. Vùng hải vực giống như sương này chính là một hậu thủ của hắn.

Hắn cố ý dẫn Cốc Mục Thanh đến nơi này, ở dưới mặt biển, Lệ Thương Hải đã bố trí bảy mươi bảy tầng Khốn Tiên trận. Cốc Mục Thanh không lưu ý đi vào, mãi cho tới bây giờ mới có thể thoát vây.

Cái này vốn Lệ Thương Hải chuẩn bị vạn nhất có người đến cướp đoạt Thất Hải Khỏi Tinh Hoa, mình lại không đối phó được, lúc ấy sẽ dẫn kẻ địch tới nơi này vây khốn, bản thân mang theo bảo vật chạy trốn.

Không ngờ rằng cho Cốc Mục Thanh “nếm thử” trước tiên.

Cốc Mục Thanh vận công làm khô nước biển trên người, phân biệt phương hướng một chút, bay về phía đảo Long Mãng.

Đi không bao xa đã nhìn thấy trên không trung phía trước mặt một đạo kiếm quang lăng không hạ xuống, ầm một tiếng chém ra một rãnh nước dài mấy chục trượng.

Một đạo kim quang phóng lên cao, chỉ là vừa cuốn đã làm kiếm quang kia kinh sợ thối lui mấy trăm trượng.

Nhưng kiếm quang kia vừa thối lui, lại lập tức lại có hơn mười đạo kiếm quang cuốn lên. Những kiếm quang này có vài phần đạo hạnh, hàn quang lẫm lẫm, sát phong từng trận, hơn nữa dường như còn có một bộ trận pháp phối hợp lẫn nhau, tiến thối có độ, kim quang kia mặc dù cấp bậc cao hơn rất nhiều, thế nhưng lại bị hạn chế khắp nơi, tả xung hữu đột cũng không giết ra được.

- Nha đầu nơi nào đến. dám mạo phạm Thần Quân, hôm nay bất ngươi lại, gọi trường bối nhà ngươi tới nhận lỗi với Thần Quân rồi lĩnh ngươi trở về!

Chủ nhân đạo kim quang kia giận không thể át:

- Giỏi cho một lão già không có đạo lý, coi trọng pháp bảo của bổn cô nương thì cứ việc nói thăng, muốn pháp bảo của ta phải xem các ngươi có bản lãnh này không! Ta là Chung Nam Sơn Chu Cẩn. có bản lãnh thì tới giết ta!

Cốc Mục Thanh nghe được hai chữ “Chu Cẩn”, đôi mày không tự chủ được khẽ giật một cái, thần sắc trở nên phức tạp.

Hai bên trong khi nói chuyện, đã không ai nhường ai đánh giết mấy chiêu, lực lượng hùng mạnh khiến cho mặt biển dậy sóng trùng trùng. Tôm cá xung quanh xui xẻo chết phơi trắng bụng, bị sóng đánh giạt vào bờ.

- Hừ hừ!

Người tự xung là Thần Quân kia cười lạnh một tiếng:

- Thì ra là nữ nhi của Chu Thanh Giang, chẳng trách nào không có giáo dưỡng như vậy. Ngươi cho là đưa lão tử của ngươi ra thì Thần Quân ta sẽ sợ hãi? Ha ha ha. vừa hay bất nữ nhi của Chu lão thất phu. ta ngược lại muốn nhìn xem, Chu lão thất phu luôn luôn kiêu ngạo, khi quỳ gối trước mặt bản Thần Quân khẩn cầu bản Thần Quân tha cho nữ nhi của hắn. sẽ có vẻ mặt thế nào.

- Thất Hải Quy Tâm, Ngũ Phương Nhiếp Phục, Cửu Thiên Thập Địa, Thập Cửu Thần Ma Kiếm!

Mấy chục đạo kiếm quang vốn vây công Chu Cẩn, bỗng nhiên hợp lại với nhau, ba thanh, bốn thanh phi kiếm hóa thành một thanh, tổng cộng là mười chín thanh phi kiếm, số lượng mặc dù ít nhưng uy lực lại đột nhiên gia tăng gấp đôi, mười chín thanh Thần Ma kiếm trật tự vô cùng, không chút quấy nhiễu lẫn nhau, dựa theo quy tấc của một bộ trận pháp thâm ào, thay nhau giết về phía Chu Cẩn.

Chu Cẩn nghe “Thần Quân” kia hô lên lời kệ của mười chín Thần Ma kiếm, nhất thời sắc mặt khẽ biến, lẩm bẩm:

- Bách Kiếm Ma Quân, thì ra là hắn. khó trách không kiêng kị Chu Thanh Giang chút nào.

Bách Kiếm Ma Quân chính là ma đầu nổi tiếng Nam Hoang, so với Thôi Xán tự nhiên là kém hơn rất nhiều, nhưng thực lực so với Quỷ Lệ Danh tân nhậm Nam Hoang Đế Quân cũng chi kém hơn một chút.

Hắn một thân một mình, thực lực hùng mạnh kinh người, tự nhiên không sợ hãi gì, trên thực tế cho dù là khi Thôi Xán còn sống, hắn cũng không coi vị Nam Hoang Đế Quân này ra gì: Ta đánh không lại ngươi thì sao, đánh không lại ít nhất có thể chạy trốn, ngươi cũng không làm gì được ta.

Trên thực tế khi Thôi Xán còn sống, tu sĩ giống như Bách Kiếm Ma Quân có thể chạy trốn dưới tay Thôi Xán, cũng là tượng trưng cho thân phận cao thủ.

Đương nhiên, Thôi Xán dù sao cũng là Nam Hoang Đế Quân, một kích không chết, tự thị thân phận cũng sẽ không đuổi cùng giết tận, bằng không cho dù Bách Kiếm Ma Quân chạy trốn tới chân trời cũng có thể bị hắn bắt trở về làm thịt.

Bách Kiếm Ma Quân lúc này vốn là chuẩn bị tham gia hội đấu giá ba năm một lần của Lệ Thương Hải, chỉ là trên đường bị một việc trì hoãn, cho nên đã tới chậm một chút.

Hắn nghe nói trong hội đấu giá có một vật, rất có khả năng là một món bảo bối mình đau khổ tìm kiếm nhiều năm. Mặc dù tới chậm, nhưng Bách Kiếm Ma Quân tự đại, cảm thấy tự mình đi hỏi, Lệ Thương Hải nhất định ngoan ngoãn nói ra thân phận người mua, mình theo manh mối sẽ có thể truy tra ra.

Chỉ là không ngờ rằng còn chưa tới đảo Long Mãng đã gặp phải Chu Cẩn.

Một chiếc đai lưng kim sắc trên eo Chu Cẩn hắn nhìn rất quen thuộc- Chu Thanh Giang thời trè đã cầm Nhiễu Lương Kim Đao này hành tẩu thiên hạ. đấu một trận với Bách Kiếm Ma Quân, nhìn qua bất phân thắng bại, nhưng Bách Kiếm Ma Quân ăn đòn đau, từ đó ghi hận trong lòng.

Hắn cũng không có loại khí độ cao thủ như Thôi Xán. không biết xấu hổ gây hấn với Chu Cẩn. sau đó đổi trắng thay đen vu cho Chu Cẩn mạo phạm hắn. Chu Cẩn trong lòng đang ủy khuất, một lời không hợp liền động thủ.

Bách Kiếm Ma Quân thành danh nhiều năm. ở Nam Hoang chính là người chỉ cần né tránh Thôi Xán là có thể đi hoành hành khắp chốn, thực lực tự nhiên không cần phải nói. Chu Cẩn trong tay tuy có Nhiễu Lương Kim Đao, nhưng mười chín thanh Thần Ma Kiếm của Bách Kiếm Ma Quân cũng là thần binh cùng cấp bậc, lão ma đầu một khi đánh thực, Chu Cẩn liền lập tức chống đỡ không được.

Chỉ thấy trên mặt biển hàn quang như che trời phủ đất vây quanh Chu Cẩn.

Nhiễu Lương Kim Đao trung tâm hộ chủ, đáng tiếc thực lực của Chu Cẩn kém Bách Kiếm Ma Quân quá nhiều. Thập Cửu Thần Ma Kiếm hàn quang giống như bão tuyết, quấn lấy Chu Cẩn và Nhiễu Lương Kim Đao của nàng, một trận mãnh công, Chu Cẩn đã nguy cơ nguy ngập!

Trong lòng Cốc Mục Thanh vô cùng mâu thuẫn, chuyện Chu Cẩn và Vũ La nàng cũng có nghe qua.