Tiên Tuyệt

Chương 208: Một búa đầu tiên (thượng)




Cửu Đại Thiên Môn sẽ không vì truyền thừa Thiên Nhai mà làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy, Thật ra không phải Cửu Đại Thiên Môn quang minh lỗi lạc, mà là bọn họ gia nghiệp đồ sộ, không cần vì chút lợi ích nhỏ nhoi mà đánh mất thê diện.

Vũ La cười cười:

- Không phải ta đây không có việc gì sao? Tiền bối bất tất phải nhọc lòng.

Đồng trưởng lão nhìn nhìn xung quanh:

- Nơi này hoàn cảnh quá kém, hay là theo ta trở về tu dưỡng đi.

Vũ La còn chưa kịp trả lời, đã có một người hấp tấp xông tới kêu lên:

- Muội phu, muội phu, ngươi ở đâu vậy, ta tới đón ngươi trở về Chu gia, ngươi yên tâm, bất kể ngươi bị thương nặng tới mức nào, cho dù ngươi vĩnh viễn không thể làm ‘chuyện ấy’ được nữa, muội muội ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi...

Vũ La tức tới nỗi sắc mặt tái xanh:

- Tên khốn Chu Hoành này, ngươi muốn nguyền rủa ta ư.

Chu Hoành cười ngượng ngập, từ bên ngoài bước vào:

- Không phải ta nói như vậy là để tỏ rõ quyết tâm của chúng ta sao? Bất quá muội muội ta thật sự có tri thức, hiểu lễ nghĩa, ngươi đừng cho là ta nói bậy.

Vũ La cười khổ, từ trên xướng dưới Chu gia đều cho rằng Chu Cẩn là một thục nữ ngoan hiền, chỉ có Vũ La biết rõ ràng, chỉ cần không đề cập tới chuyện nam hôn nữ gả, Chu Cẩn xác thực là thiếu nữ hiền thục, nhưng nếu bảo nàng lập gia đình, giúp chồng dạy con, nàng sẽ lập tức cuồng bạo biến thân.

Đồng trưởng lão cùng Chu Hoành an ũi hắn một hồi lâu, Vũ La không muốn đi đâu, so ra hiện tại ở trong hoàng thành vẫn tự tại hơn một chút, Đồng trưởng lão công vụ bận rộn, để lại ba bình linh đan trân quý, thân thiết dặn dò hắn vài câu, xác định chuyện lần này không để lại gút mắc về Long Hổ sơn trong lòng Vũ La, lúc này mới yên tâm rời đi.

Chu Hoành khó chịu hơn nhiều, chết sống đòi đưa Vũ La về Chu gia, Vũ La mười phần khẳng định nếu lần này mình đi Chu gia, phụ từ ba người bọn họ chắc chắn sẽ bức Chu Cẩn tới chăm sóc cho mình. Nghĩ tới điểm này, Vũ La có cảm giác lạnh cả sống lưng, chết sống cũng không chịu đi. Cuối cùng hắn phải dùng kế hoàn binh, hứa rằng sau này có cơ hội, nhất định sẽ tới Chu gia ở chơi vài ngày, lúc ấy mới đuổi Chu Hoành đi được.

Cuối cùng hết thảy trở nên yên tĩnh, lúc này Chu Thanh Băng mới nở một nụ cười:

- Quả thật không thể ngờ, vào giờ phút này đệ vẫn còn đắt hàng như vậy.

Vũ La cười khổ không thôi.

Chu Thanh Băng tiếp tục trêu cợt:

- Sao hả, chẳng lẽ con gái lão Chu xấu tới nỗi hoa chê quỷ hờn, không gả cho ai được, nên mới...

Vũ La không thể làm bại hoại thanh danh thiếu nữ người ta, lắc đầu nói thật:

- Cũng không phải, là hoa dung nguyệt mạo, khuynh quốc khuynh thành.

- Vậy vì sao...

Chu Thanh Băng nói được nửa chừng, chợt cảm thấy lời mình sắp nói ra có vẻ không ổn, chỉ bật cười hăng hắc.

hai mắt Vũ La trợn trắng:

- Tẩu đó, trong mắt chỉ có Thao Thiên, đương nhiên cảm thấy nam nhân khác không có gì hay giỏi, nhưng bản nhân đây chính là củ khoai mới nướng, chạm vào phỏng tay trên Tu Chân Giới...

Lần này Chu Thanh Băng chịu đựng áp lực nặng nề cứu hắn, Vũ La cảm kích trong lòng, lòng tin giữa hai người càng tiến thêm một bước, cho nên đùa giỡn vô cùng vui vẻ.

Chu Thanh Băng chợt bĩu môi:

- Đệ chỉ giỏi ba hoa...

Chợt giọng nàng lộ vẻ vô cùng tin tưởng:

- Ta cảm thấy Thao Thiên nhà ta thành thật đáng tin, tính tình lại tốt, thiên tư không tệ, tu vi rất cao...

- Được rồi được rồi...

Vũ La khẽ run lên:

- Toàn thân đệ nổi da gà rồi đây...

Hiện tại nàng nhớ tới toàn là ưu điểm của Thác Bạt Thao Thiên, sao không nhớ lúc vừa gặp mặt, dáng vẻ của nàng tỏ ra hận không thể đạp cho tuyệt đường con cháu của Thác Bạt Thao Thiên?

Vài ngày sau, xung quanh phòng ở dưỡng thương của Vũ La, bọn hoạn quan, thị nữ hầu hạ đã gia tăng nhân số gấp mấy lần. Hàng ngày có hai vị ngự y của Đại Chu hoàng thất chầu chực ngoài cửa, sẵn sàng đợi lệnh.

Các ngự y này gần như không giúp được gì cho thương thế Vũ La, nhưng Nhân Hoàng làm như vậy, chủ yếu là để biểu lộ sự quan tâm của lão.

Sau hôm hai mươi ba người bị chém ở đế đô, Chu Thanh Băng được Nhân Hoàng ban thưởng, phong đất một quận cho nàng.

Đủ loại bái thiếp đưa tới trước mặt Băng Ca Công chúa, Các đại quan trong triều, hoàng thân quốc thích đều muốn nhờ quan hệ với Băng Ca Công chúa, xin nàng nói tốt cho mình, để Vũ La thu đệ tử trong tộc của mình làm đồ đệ.

Đối với những người này, Chu Thanh Băng chỉ cười lạnh, Những người này quả thật hết sức ngây thơ, cho rằng Vũ La là Tiên Quan triều đình, ai cũng có thể bái hắn làm môn hạ được sao?

Chuyện này nàng không hề nhắc tới trước mặt Vũ La, một mực từ chối.

Vũ La uống linh đan do Đồng trưởng lão lưu lại, linh đan này của Long Hổ sơn, thần diệu vô cùng, thương thế trầm trọng của Vũ La chuyển biến rất nhanh, chỉ bảy ngày sau hầu như lành hẳn.

Sau khi thương thế đã khỏi, Vũ La bèn cáo biệt Đại tẩu, Chu Thanh Băng cũng muốn đi với hắn tới Nhược Lô Ngục, thế nhưng dù sao nàng cũng là Công chúa, không dám tự tiện rời đi, sau khi tiếc nuối hồi lâu đành từ bỏ ý định.

Vũ La cũng không nói lời từ biệt với Đại Chu Nhân Hoàng, Hắn chỉ nhớ nhân tình của Chu Thanh Băng, chuyện với Đại Chu Nhân Hoàng bất quá chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi, Trên thực tế giao dịch này, đa phần là hắn lo nghĩ cho Chu Thanh Băng.

Mặc dù Vũ La ngồi trên pháp khí thuyền ba lá phi hành, nhưng từ đế đô về Nhược Lô Ngục cũng phải mất bảy, tám ngày, Vũ La vừa khỏi thương thế, hắn cũng không muốn quá mức mệt nhọc, hơn nữa không có chuyện gì, vừa đi vừa ngắm cảnh dọc đường, khi nào mệt mỏi bèn dừng lại nghỉ ngơi, cũng là thoải mái tự tại, chỉ tiếc dọc trên đường đi không ai bầu bạn, cho nên ít nhiều gì cũng hơi tịch mịch.

Ngày hôm đó, hắn tới Lâm An thành nổi tiếng Trung Châu, Lâm An thành không lớn, nhưng truyền thuyết di tích cổ xưa trong thành ngoài thành không ít. Hắn chợt cảm thấy nổi hứng, bèn đáp xuống một cánh rừng yên tĩnh ngoài thành vài dặm, sau đó đi bộ lững thững tiến vào thành,

Vũ La vào thành tìm khách sạn ở lại. Nghe nói rượu thịt Lâm An thành rất ngon, bèn gọi ba mươi cân thịt trâu cùng hai cân rượu lâu năm.

Tiểu nhị nghe vậy sững sờ, Vũ La bất đắc dĩ, thưởng cho y một miếng bạc vụn, quả nhiên bạc có hiệu lực, tiểu nhị cầm lấy bạc lập tức chạy đi, sau chừng nửa canh giờ, đã mang về đầy đủ rượu thịt cho Vũ La.

Tiểu nhị nói rằng món thịt trâu nấu tương trong Lâm An thành này, cửa hàng Lâm gia là nổi danh nhất, cách khách sạn này chỉ một con đường, tiểu nhị nhận bạc của Vũ La tự nhiên sốt gắng, chạy tới đó mua về. Ba mươi cân thịt cơ hồ Lâm gia phải vét sạch cửa hàng mới đủ.

Vũ La ăn thử một miếng, quả thật rất ngon, lại thưởng cho tiểu nhị chút bạc, nhờ y mua ít bánh bao cho mình.

Tiểu nhị hoảng sợ, chẳng lẽ vị này là ngạ quỷ đầu thai sao, ba mươi cân thịt trâu còn đòi thêm bánh bao?

nhưng có tiền chính là đại gia, tiểu nhị cũng không dám nhiều lời, Y rời đi một lúc, sau đó mang về bốn mâm bánh bao lớn, cười khổ nói với Vũ La, bánh bao của khách sạn chúng ta đã vét sạch mang tới đây, nếu Vũ La cảm thấy không đủ, y chỉ còn nước ra ngoài mua thêm.

Vũ La khoát tay, bảo y đi ra ngoài.

Sức ăn cực lớn của Vũ La là do tu luyện pháp môn Thực Phù, sau thành thói quen, mỗi khi ăn cơm tự nhiên vận chuyển pháp môn Thực Phù. Tuy rằng linh khí do chuyển hóa thức ăn tạo ra rất ít, cũng không thể thỏa mãn nhu cầu luyện chế linh phù của hắn, bất quá tích lũy lâu ngày vẫn vô cùng khả quan, hơn nữa hiện tại số linh khí này đã ngưng tụ lại trong Minh Đường Cung. Đây là công phu kiên trì, tuy rằng ích lợi trước mắt vô cùng bé nhỏ, nhưng căn cơ của hắn sẽ càng ngày càng trở nên vững chắc.

Sau khi quét sạch thức ăn trên bàn, Vũ La chép miệng thỏa mãn, chuẩn bị lên giường đả tọa tu luyện. Thình lình ngoài cửa sổ có một màng hồng quang bay qua, ngay sau đó, nửa bầu trời sáng rực lên, đạo hồng quang kia giống như ráng chiều đỏ rực, làm kinh động cả Lâm An thành, khiến cho dân chúng bắt đầu bàn tán xôn xao.