Những tên tu sĩ ở gần Cốc Thương nhất hét thảm một tiếng bay ra xa, Một kiếm này vừa ra khỏi vỏ giống như Ma Thần Hồng Hoang giáng thế, Cửu U Ma Vực mở ra.
- Vũ La, đừng đánh với y!
Chu Thanh Băng kêu to một tiếng.
Thác Bạt Thao Thiên không bỏ lỡ chút thời gian tu luyện nào, sau khi chuyện trong trạch viện trở lại yên ổn, y đã lập tức bế quan, ở đây chỉ có Chu Thanh Băng và Diệp Thanh Quả, Chu Thanh Băng đã tự cho mình là người của Thác Bạt gia, Vũ La chính là tiểu thúc của nàng, Nếu Thác Bạt Thao Thiên xuất quan biết Vũ La xảy ra chuyện, mình không đứng ra bảo vệ, làm sao ăn nói với y?
Bên ngoài thân thể Chu Thanh Băng thình lình xuất hiện một luồng Long khí dài ba trượng vờn quanh, chống lại khí thế đáng sợ của Sát Thần Kiếm Khách. Nàng tiến tới từng bước một, lên tiếng khuyên nhủ:
- Vũ La, nếu ngươi động thủ với y, vậy bảo Cốc Mục Thanh phải làm sao? Hai người các ngươi bất kể ai thua ai thắng, Cốc thần bộ sẽ rất đau lòng.
quả thật Vũ La nghe xong hơi do dự một chút, nhưng Cốc Thương chỉ hừ lạnh một tiếng:
- Ta đây đã muốn động thủ, người ngoài không thể ngăn cản.
Một cỗ khí thế bỗng nhiên đánh vào người Chu Thanh Băng, Long khí xung quanh thân nàng nổ ầm một tiếng tan tác, Chu Thanh Băng bị hất bay ra xa ngoài mấy trượng, Vũ La
thấy vậy đùng đùng nổi giận:
- Ngài quả thật hơi quá đáng, chuyện này có liên quan gì tới nàng?
Giọng Cốc Thương tỏ ra ngạo nghễ:
- Bất quá chỉ là con gái Đại Chu Nhân Hoàng, trước mặt ta đây đâu có chỗ cho nàng ta lên tiếng nói?
Lúc này Vũ La đã thật sự nổi giận, Cũng giống như suy nghĩ của Chu Thanh Băng, nếu Thác Bạt Thao Thiên xuất quan, Vũ La ăn nói làm sao với y? Cũng may Chu Thanh Băng lăn lông lốc một vòng đã đứng lên. Long khí bị đánh tan đã ngưng tụ lại, bảo vệ xung quanh người nàng, chỉ là yếu hơn trước không ít.
- Ta không sao...
Vũ La nhẹ nhàng gật gật đầu, quay lại nhìn Cốc Thương lạnh lùng nói:
- Kiếm thứ nhất, bắt đầu đi.
Cốc Thương hừ lạnh một tiếng:
- Xem chiêu!
Cổ kiếm run lên ra khỏi võ, một đạo quang long phóng vút lên cao, Hiện trường vừa rồi vẫn còn hỗn loạn nhất thời giống như bị phong ấn hoàn toàn, trở nên vô cùng yên tĩnh, Mấy tên tu sĩ ngã sấp xuống đất, nhưng mới ngã được nửa chừng đã dừng phắt lại với tư thế khó tin, Mấy chiếc bàn trả ngã xuống, mắt thấy sắp sửa chạm đất cũng thình lình bất động, ba chân đã giở hống lên khỏi mặt đất, chỉ còn lại một chân chống đỡ toàn bộ sức nặng, Một chiếc chén uống rượu đã rơi xuống đất, vết nứt đã xuất hiện, chuẩn bị vỡ tan tành, cũng lặng yên bất động. Rất nhiều thức ăn và rượu bay lên không, toàn bộ dừng phắt lại.
chỉ còn đạo quang long sáng ngời nọ bay lượn trên không, hết sức hoành tráng.
Cũng chỉ còn lại ba vị trưởng lão còn có thể hành động tự nhiên, bọn họ nhìn thấy tình cảnh như vậy, không khỏi buông tiếng than dài, chỉ vừa xuất thủ đã có thể thấy được, thực lực của Cốc Thương hơn xa ba vị trưởng lão, chỉ một động tác rút kiếm này, nếu Đồng trưởng lão muốn tiếp cũng phải mất công phu một phen, về phần Vũ La, đừng nói là ba kiếm, chỉ kiếm thứ nhất này, hắn có thể trọng thương không chết đã coi như thắng lợi.
Đồng trưởng lão đã tính toán sẵn từ trước, Cốc Thương xuất ra một kiếm đánh trọng thương Vũ La, cũng coi như đã trút giận, bất kể thế nào mình cũng sẽ ngăn đỡ hai kiếm còn lại của y, vất vả lắm mới kết giao được với một vị phù sư, không thể để cho Cốc Thương giết chết như vậy được.
Đồng trưởng lão nhìn về phía Vũ La, không khỏi ồ lên một tiếng đầy kinh ngạc, không ngờ Vũ La vẫn có thể hành động tự nhiên.
Chuyện này quả thật không thể nào tin được, trong số các tu sĩ ở đây, ngoại trừ Chu Thanh Băng và Diệp Thanh Quả ra, cảnh giới của những người khác đều cao hơn Vũ La, Hàng trăm tu sĩ bị một kiếm của Cốc Thương phong ấn, Vũ La chỉ là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất, lại phải hứng chịu trực diện uy lực của một kiếm này, làm sao còn có thể hành động tự nhiên như vậy?
Vũ La thân mang Phong Thần Bảng, Hạn Bạt Huyết Phần, Bách Vạn Nhân Đồ, bất cứ đạo Thiên Mệnh Thần Phù nào cũng không phải dễ dàng bị người áp đảo, Một kiếm này của Cốc Thương quả thật hùng mạnh, đáng tiếc Phong Thần Bảng chỉ cần khẽ chấn động đã đánh tan luồng lực lượng của một kiếm kia.
Cốc Thương cũng hết sức bất ngờ, vốn y có mười phần nắm chắc một kiếm này vừa ra có thể trấn áp Vũ La tại chỗ, không thể động đậy, Bất quá Vũ La vẫn hành động tự nhiên như trước, y cũng không xem ra gì, chỉ cười lạnh một tiếng:
- Người mà con gái Cốc Thương ta coi trọng, dù sao cũng phải có chút bản lãnh mới được.
Y chợt hoành kiếm trước ngực, đạo quang long trên trời trở về vị trí cũ, xoay quanh trên cổ kiếm.
Cốc Thương khẽ đẩy một cái, cổ kiếm lập tức chỉ thẳng vào Mi Tâm Vũ La.
Vũ La giật thót trong lòng, càng nổi giận hơn nữa, Đây rõ ràng là muốn lấy mạng của mình, lão già này quả thật không biết tốt xấu.
Cổ kiếm phá không mà đến, hào quang sáng ngời chiếu rọi thiên hạ, dường như cả thế giới chỉ còn lại mỗi thanh trường kiếm này, Hết thảy những thứ khác ở trước mặt nó chỉ có thể làm nền phụ họa, bao gồm cả Vũ La, Đây là kiếm ý của Cốc Thương, một kiếm này có đi không về, không gì ngăn nổi.
nhưng chỉ nghe Vũ La ồ một tiếng, không biết vì sao hắn cảm thấy thanh cổ kiếm này có vẻ quen quen... Vũ La nhớ lại ký ức tiền kiếp hai người giao thủ với nhau, lúc ấy Cốc Thương tấn công vô cùng hung mãnh. Đáng tiếc từ đầu chí cuối Vũ La không ra tay, cuối cùng hắn nổi giận, mới xuất ra một cước đá Cốc Thương bay ra ngoài.
Tiền kiếp Vũ La trải qua vô số trận chiến to có nhỏ có, không thể nào nhớ nổi vũ khí mà Cốc Thương sử dụng là gì, Thật ra nếu Cốc Thương không phải là phụ thân của Cốc Mục Thanh, thậm chí Vũ La không vội xuất thủ dạy dỗ y.
Nhìn qua cổ kiếm nọ như chậm chạp, thật ra nhanh chóng vô cùng, nháy mắt đã đâm tới, Đột nhiên trong khoảnh khắc này, Vũ La chợt nhớ ra, cổ kiếm này không phải giống như thanh cự kiếm mà mình lấy được trong Ma Lạc Uyên, hiện đang bị trấn áp trong Thiên Phủ Chi Quốc hay sao?
Trên cự kiếm kia có một dấu bàn tay hết sức rõ ràng, cự kiếm cùng dấu bàn tay đấu với nhau đã bao nhiêu năm, không bên nào làm gì được đối phương, rốt cục tiện nghi cho mình.
Thiên Phủ Chi Quốc trấn áp cự kiếm này đã được một khoảng thời gian, cự kiếm nọ cũng dần dần tán đi lệ khí, có cảm giác như hòa hợp với Thiên Phủ Chi Quốc thành một thể.
Chẳng qua nếu so sánh, cổ kiếm trong tay Cốc Thương nhỏ hơn cự kiếm kia nhiều.
Vũ La thoáng động trong lòng, bên trong Thiên Phủ Chi Quốc chợt rung chuyển, thanh cự kiếm kia bay lên, càng ngày càng thu nhỏ lại, rốt cục hóa thành một thanh kiếm dài bảy thước, to bằng bàn tay. Tuy rằng chưa đạt tới độ lớn mà người bình thường hay sử dụng, nhưng cũng đủ cho Vũ La nắm trong tay, múa may một phen.
mắt thấy Vũ La không thể nào trốn thoát một kiếm này, Cốc Thương quát lớn:
- Tiểu tử thối kia, chỉ cần ngươi thề rằng sau này không được quấy nhiễu Cốc Mục Thanh, hôm nay ta sẽ mở lòng từ bi, tha cho ngươi một mạng.
Thình lình Vũ La mỉm cười:
- Mạng ta do ta, không do trời cũng không do ngươi. Mạng này chưa bao giờ để cho người khác quyết định.
Cốc Thương không do dự nữa, thúc cổ kiếm đâm tới:
- Nếu là như vậy, cho dù Cốc Mục Thanh hận ta cả đời, ta cũng phải giết chết tên tiểu tử cuồng vọng không biết đất rộng trời cao ngươi.
Vũ La chộp hờ một trảo, xèo một tiếng vang lên, cự kiếm xuất hiện trong tay hắn, làm cho da thịt trong bàn tay hắn tiêu tan, đau tới nỗi hắn phải cau mày.
Tuy rằng cự kiếm đồng xanh này dần dần hòa hợp cùng Thiên Phủ Chi Quốc thành một thể, nhưng tu vi Vũ La còn quá thấp, vẫn khó lòng khống chế.
Vũ La nghiến răng chịu đau, xuất ra một kiếm lăng không. Theo cự kiếm đồng xanh thu nhỏ lại, dấu bàn tay kia cũng thu nhỏ theo. Hiện tại nhìn lại, dường như trên thân kiếm được khám một viên bảo thạch chói mắt.
Từ lúc cự kiếm của Vũ La xuất hiện, Cốc Thương giật mình kinh hãi, ngây ngốc nhìn cự kiếm trong tay Vũ La, dường như quên đi hết thảy mọi chuyện đang diễn ra.