Vũ La còn chưa kịp nói gì, Thác Bạt Thao Thiên đã tuôn ra một tràng liên miên bất tuyệt:
- Cho dù nàng không chê ta, vậy nhà nàng có phân biệt chuyện môn đăng hộ đối hay không? La, tu vi nàng thế nào, vì sao ta không nhìn ra, chẳng lẽ là phàm nhân? Vậy thì không tốt lắm, mẫu thân ta chính là phàm nhân, tư chất có hạn, không có biện pháp tu luyện, ta lại tìm một phàm nhân về làm dâu, hẳn lão nhân gia người cũng sẽ không có ý kiến...
Nhất thời Vũ La cảm thấy đầu mình to như cái đấu. Tên mãng phu này một khi đã quyết, quả thực khiến cho người ta cảm thấy mình húc đầu vào tường. Dường như Thác Bạt Thao Thiên đã tính toán đủ mọi điều, chỉ thiếu một điều quan trọng duy nhất: Nếu Chu Thanh không thích y, vậy phải làm sao?
Đêm ấy Vũ La không thể ngủ yên, gần sáng hắn ngồi dậy đả tọa, sau khi khôi phục tinh lực một chút bèn theo Thác Bạt Thao Thiên ra ngoài.
Thiếu nữ con nhà cần lao, bình thường đều thức dậy sớm, bất quá hôm nay hiển nhiên Vũ La cùng Thác Bạt Thao Thiên gặp phải ngoại lệ, lại là một lần hai ngoại lệ.
Diệp Thanh Quả tự nhiên không cần phải nói, trước khi nàng xuất phát đã chuẩn bị sẵn sàng, mang theo chăn mền chiếu gối của mình, lúc này đang cuộn tròn ngủ thật say, tứ chi nàng trắng mịn như xúc tua bạch tuộc, đang ôm gối, khóe miệng còn có một dòng nước trong suốt.
Thác Bạt Thao Thiên đối diện Diệp Thanh Quả hoàn toàn không có cảm giác gì, thậm chí Vũ La nghi ngờ không biết y có nhận ra Diệp Thanh Quả là một thiếu nữ hay không.
ánh mắt Thác Bạt Thao Thiên không ngừng nhìn về phía thạch động Chu Thanh, Vũ La đang hoạt động thân thể mình dưới ánh nắng ban mai, chợt nghe thấy một ít thanh âm kỳ quái:
- Thác Bạt, ngươi có nghe thấy gì chăng?
Thác Bạt Thao Thiên cười nhạo:
- Cháu gái của Diệp Đại nhân cũng thật là kỳ, tuổi còn nhỏ nhưng đã ngủ ngáy như vậy...
Mới đầu Vũ La nghĩ rằng mình nghe lầm, Thác Bạt Thao Thiên nói như vậy, hắn mới xác định quả thật thanh âm này là tiếng ngáy, Vũ La tới gần chỗ Diệp Thanh Quả nghe ngóng, bên trong mười phần im lặng. Hắn lắc lắc đầu, lại tới gần phía Chu Thanh nghe ngóng, bất chợt vẻ mặt trở nên kỳ quái:
- Là... Chu Thanh...
Vũ La thầm oán trong lòng, nàng không cho người khác ngủ ngáy, nhưng bản thân nàng lại ngáy vang dội như vậy. Cho dù là ngủ cùng một người có tiếng ngáy vang trời, bất quá cũng chỉ là hai người cách không đối ngáy, có gì là to tát chứ?
Thác Bạt Thao Thiên ghé tai vào vách đá nghe ngóng một lúc, ánh mắt y liền trở nên đê mê:
- Ngay cả ngáy cũng có nhịp điệu như vậy...
Vũ La nắm tay mình lại:
- Này Thao Thiên, tự dưng ta cảm thấy kích động trong lòng, thật sự rất muốn đánh người...
Trên đỉnh núi, một tràng tiếng chuông ngân du dương vang lên, có người dùng linh nguyên hùng hậu tống xuất thanh âm giống như sóng gợn lan tràn qua cả ngọn sơn phong:
- Tỷ võ bắt đầu...
Tiếng chuông này đã đánh thức hai nàng. Lúc Diệp Thanh Quả đi ra còn dùng tay xoa mũi, hắt hơi một cái, sau đó ngáp dài. Thân hình nàng chưa này nở hoàn toàn, lộ ra vẻ ngây thơ đáng yêu, tràn trề sức sống, vô cùng hấp dẫn.
Tựa như Chu Thanh cũng biết thân phận của mình đã bại lộ, cho nên không che giấu quá nhiều nữa, trái cổ giả biến mất, ngực cũng đã phồng lên.
Vũ La giật nảy mình, tuy rằng Chu Thanh vẫn mặc một thân y phục nho sinh, nhưng lúc này để lộ ra đôi ngọc thô chắc chắn là cấp bậc Thô Vương, nổi hẳn lên trên, vô cùng đĩnh đạc.
Vũ La không khỏi mỉm cười, chẳng trách nào Chu Thanh mở trói buộc, e rằng đôi ngọc phong to lớn này bị ép cho bằng phẳng khó chịu vô cùng...
Thác Bạt Thao Thiên nhìn Chu Thanh không chớp mắt, Sau khi thảo luận một phen với Vũ La đêm qua, bao nhiêu buồn bực trong lòng y đã không cánh mà bay.
- Đi thôi, để xem đường đường Đại tiểu thư Vi Thanh Thanh của Thanh Ngọc cung có thể hấp dẫn anh hùng bậc nào tới đây chém giết.
Mọi người theo đạo thang trời nọ leo lên, không bao lâu sau đã lên tới Thanh Ngọc cung.
Tuy rằng tên là Thanh Ngọc cung, nhưng trên thực tế một cung điện lớn như vậy không có khả năng hoàn toàn dùng thanh ngọc xây thành, dù rằng Vi Phụng Hiếu là nhà giàu mới nổi cũng không làm được.
Thanh Ngọc cung được dùng một loại nham thạch màu xanh nhạt khai thác sâu trong Vô Hồi sơn xây thành, chỉ là ở chỗ cao nhất của Thanh Ngọc cung có một ngọn bảo tháp cũng không quá lớn, được xây hoàn toàn bằng thanh ngọc.
Tên đệ tử thọt hôm qua đã sớm đứng chờ bọn họ ở nơi này, có thể né tránh bọn đệ tử trong cung cố ý tìm y gây phiền phức.
- Các vị tới rồi, mau cùng ta vào đi thôi, tỷ võ lôi đài cũng sắp bắt đầu.
Tên đệ tử thọt ân cần nghênh đón mọi người, nhưng vừa xoay người cất bước dẫn đường, thình lình đụng vào một bức tường.
chỉ nghe bình một tiếng, tên đệ tử thọt ngã ngồi xuống đất, tay xoa xoa đầu ngước nhìn lên. Nơi đây làm gì có tường, y vừa húc vào người một tên đệ tử Thanh Ngọc cung.
Tên đệ tử thọt vốn vóc người thấp bé, hơn nữa lại thọt một chân, cho nên đã húc vào ngực người kia.
Vũ La nhìn thấy hết sức rõ ràng, người này lặng lẽ không tiếng động đi tới sau lưng tên đệ tử thọt nọ. Với tu vi thấp kém của tên đệ tử thọt, không thể nào phát hiện được tên kia. Đúng vào lúc tên đệ tử thọt xoay người định đi, trên ngực tên kia đột nhiên lóe ra một tầng linh nguyên, tất cả đều là do tên kia cố ý bày trò, bằng không tuyệt đối không thể bị tên đệ tử va vào người như vậy.
- Tên què kia, chân chó ngươi què đã đành, mắt chó cũng mù luôn hay sao, ngay cả ta cũng dám va vào, phải chăng là ngươi đã chán sống?
Tên này ngang ngược tới cực điểm, tên đệ tử thọt cười giả lả, xin lỗi luôn miệng:
- Lâm sư huynh, đệ... đệ không cố ý, không phải cố ý...
Lâm sư huynh đá cho y một cước văng ra:
- Đồ chó què quặt cũng dám cản đường người...
Tên đệ tử thọt trúng một cước này bay ra xa mấy bước, khẽ hự một tiếng, lỗ mũi có máu tươi chảy ra, nhỏ lên y phục dính đầy bụi đất, trông thê thảm vô cùng, uất ức mà không dám nói.
Tên đệ tử họ Lâm nọ bước tới trước mặt bọn Vũ La, dương dương đắc ý, mắt nhìn trên trời, vô cùng kiêu ngạo:
- Đây là tên cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga ư?
Y còn chưa dứt lời, một quả đấm cực lớn đã nện mạnh vào mặt.
Thanh âm quả đấm chạm vào xương thịt, đánh gãy xương mặt đánh bốp nghe rất rõ ràng. Tên đệ tử họ Lâm còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã hét thảm một tiếng, lăng không bay đi, ngã xuống đất lăn lông lốc hai vòng.
Thác Bạt Thao Thiên thu quyền lại, tiến tới giậm mạnh vào đầu gối tên nọ. Đồng thời y phóng xuất linh nguyên, phá hủy tất cả kinh mạch trên chân tên này.
Rắc... xương đầu gối y vỡ nát.
Tên đệ tử họ Lâm lại hét thảm một tiếng, toàn thân tuôn mồ hôi lạnh, ánh mắt đầy vẻ oán độc nhìn chằm chằm Thác Bạt Thao Thiên:
- ngươi muốn chết ư, nơi này là Thanh Ngọc cung, sư tôn ta hẳn sẽ không bỏ qua cho ngươi...
Thác Bạt Thao Thiên không thèm để ý, toát ra khí chất mãnh tướng tuyệt thế, hào sảng nói:
- Đó là chuyện của ta, không cần ngươi lo. Hiện tại ngươi cũng đã bị phế một chân, ta muốn cho ngươi nếm thử mùi vị chuyện ôm một cái chân què tu luyện, bị người khác ức hiếp là thế nào.
Thác Bạt Thao Thiên tung ra một cước đá văng tên đệ tử họ Lâm, sau đó đi tới bên cạnh tên đệ tử thọt, giọng kiên định:
- Không ai có thể cứu ngươi, ngoại trừ bản thân ngươi.
Sau đó y chỉ về phía Thanh Ngọc cung:
- Địa phương quỷ quái này có gì là tốt, đáng để ngươi lưu luyến như vậy? Thiên hạ bao la, chưa chắc nơi khác không có công pháp thích hợp với ngươi, chờ sau khi ngươi học xong vô thượng Tiên quyết trở về, đập tan Thanh Ngọc cung này, không phải là thống khoái hay sao?
Tên đệ tử thọt bị hào khí của Thác Bạt Thao Thiên lôi cuốn, trong ánh mắt cá chết của y cũng thình lình bật lóe một tia sinh cơ. Lúc này Thác Bạt Thao Thiên đã xoay người xông vào Thanh Ngọc cung.
mắt Chu Thanh chợt rực sáng, không khỏi cảm thấy vài phần kính trọng Thác Bạt Thao Thiên.
Một con đường lớn lát đá phiến đủ cho bốn cỗ xe ngựa chạy song song dẫn tới cửa Thanh Ngọc cung. Đường này dài chừng ba trăm trượng, dẫn tới một cung điện cao to hùng tráng.