Tiên Tuyệt

Chương 116: Thái thượng tông lãm đại thiên linh văn giảng nghĩa (trung)




Vũ La ôm quyền đáp lễ:

- Bạch Đại nhân khách sáo rồi.

Bạch Thắng Kiếp cũng đã vào trong, Vũ La cùng Diệp Niệm Am đưa mắt nhìn nhau không nói, cùng nhau xông vào bãi cát vàng.

Một trận cuồng phong đập vào mặt, cát vàng lóe sáng, sát khí nồng đậm giống như sắt đá, hung hăng vỗ vào mặt Vũ La, Tị Sát châu đã có tác dụng, xuất ra một cỗ kết giới vô hình ngăn tất cả sát khí bên ngoài, nhưng cát vàng cùng cuồng phong vẫn không bị Tị Sát châu ảnh hưởng, vẫn đập vào mặt Vũ La ầm ầm.

Vũ La chưa kịp chuẩn bị, bị một bụm cát bay vào miệng, nhất thời sặc sụa ho khan, vội vàng phun ra vài cái.

Bọn ba người Bạch Thắng Kiếp vẫn chưa đi xa, nhìn thấy bộ dạng Vũ La như vậy, đứng giữa cát vàng mênh mông cười nhạo một trận, Thậm chí Mộc Dịch Trạc còn kêu lên mấy tiếng:

- Vũ La, hay là ngươi bỏ cuộc sớm chút đi, bằng không có chừng táng thân trong bãi cát vàng này, làm bạn cùng đám ma đầu tiền bối, ha ha ha...

Ba người bọn chúng rời đi, lúc này Diệp Niệm Am mới lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Vũ La, Vũ La lại cảm thấy buồn bực, con bà nó, lúc này lão tử cũng không phải diễn trò cho bọn chúng xem, mà là lần đầu tiên tiến vào Ma Lạc Uyên, thật sự là ăn một bụm cát.

Tất cả mọi người là tu sĩ cao thâm, chỉ trong thoáng chốc, đã không thấy bóng dáng bốn người kia đâu cả. Mọi người ai nấy lựa chọn một phương hướng khác nhau, cố gắng tránh không để chạm mặt nhau.

Đúng như lời Nam Cung Bảo, kể từ khi Cửu Đại Thiên Môn phát hiện Ma Lạc Uyên sản xuất Mệnh Tủy, cho tới bây giờ vẫn không ai có thể một lần mang ra khỏi Ma Lạc Uyên hai đạo Mệnh Tủy trở lên.

Đây như là một lời nguyền, theo như lời Diệp Niệm Am giới thiệu cho Vũ La trên đường tới đây, khi xưa từng có một vị Trưởng Lão Cửu Đại Thiên Môn không tin ta, trấn thủ bên ngoài Ma Lạc Uyên ba tháng, ngày ngày lợi dụng Tị Sát châu đi vào tìm kiếm, nhưng chỉ có thể tìm được hai đạo Mệnh Tủy.

Coi như lãng phí thời gian ba tháng vô ích, vừa tiêu hao rất nhiều Tị Sát châu, rốt cục vị Trưởng Lão này táng gia bại sản, cuối cùng trở nên thất thế trong Cửu Đại Thiên Môn.

Luyện chế Tị Sát châu vô cùng phức tạp, tỷ lệ thành công rất thấp, hơn nữa mỗi một phần tài liệu trị giá rất cao. Cho dù là Trưởng Lão của Cửu Đại Thiên Môn, cũng không Đủ sức tiêu hao ba tháng liên tục.

Mệnh Tủy khó được, đây là chuyện mà ai ai cũng biết. Năm người chia ra năm phương hướng khác nhau tìm kiếm, là vì cố gắng mở rộng diện tích tìm kiếm, tranh thủ tìm thêm một đạo Mệnh Tủy.

Không có sát khí vây khốn, Vũ La lấy linh nguyên hộ thân, ngăn cách cát vàng cuồng phong khỏi thân mình. Hắn vừa bước vào cảnh giới Cửu Cung, vẫn không thể ngự khí phi hành, nhưng thân thể đã trui luyện hoàn thành. Nếu nói về chạy, dù là một số hung thú cao cấp sở trường về tốc độ cũng chưa chắc đã nhanh hơn hắn.

chỉ thấy trên mặt đất một đạo cát vàng không ngừng bốc lên theo đường chạy, chưa tới một khắc, Vũ La đã vượt qua không biết bao nhiêu cồn cát kéo dài liên miên bất tuyệt.

Mặc dù Vũ La không sợ khí hung sát nơi này, nhưng hắn cũng không biết mình rốt cục có thể chịu được trong thời gian bao lâu, cho nên hoàn toàn không dám lãng phí, một khắc không ngừng xông lên phía trước.

Cát vàng cuồn cuộn dần dần lắng xuống, thế giới phía sau bày ra, Vũ La đứng trên mặt cát quan sát, trợn mắt há mồm.

Tao ngộ tương tự, trong nửa năm qua Vũ La gặp được lần này là lần thứ hai.

Lần đầu tiên là hôm hắn trùng sinh, đứng trên đỉnh núi nhìn về phía Bắc, nhìn thấy Nhược Lô Ngục, Lần này quan sát bãi cát vàng, mức độ kinh sợ của Vũ La không thua gì lần trước.

Sau lưng cồn cát chính là cồn cát liên miên bất tuyệt.

chỉ bất quá bên dưới những cồn cát kia chôn vùi vô số hài cốt khổng lồ, cảnh tượng này chấn nhiếp người ta khó thể hình dung, những cồn cát này hết sức cao lớn, không kém chút nào so với những ngọn núi hùng vĩ bên trong cấm địa Yên sơn, nhưng thỉnh thoảng có thể thấy được những khung xương khổng lồ trơ ra, trong đó dung nạp một vài cồn cát.

Hơn nữa còn có một ít xương chân to lớn cắm sâu xuống mặt cát. Theo như độ lớn của nó mà phán đoán, phần nhô lên khỏi mặt cát chỉ chừng một phần tư, nhưng chỉ một phần tư này thôi cũng đã cao hơn ba trăm trượng.

chủ nhân của những hài cốt này quả thật là những người khổng lồ trong trời đất. Ngay cả núi cao dưới chân chúng, cũng chỉ là một gò đất nhỏ mà thôi.

Càng đáng sợ hơn nữa, ở xa xa có mấy cái đầu lâu nằm rải rác, trong hốc mắt trống rỗng của chúng đã Đủ chứa một cồn cát.

những hài cốt này đều bị đánh cho tan tác, mai táng trong cát vàng mênh mông vô tận. Khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã cảm thấy hoảng sợ, không biết đối thủ của người khổng lồ này hùng mạnh tới mức nào, mới có thể đánh cho bọn chúng tan xương nát thịt.

Trong biển cát vàng, bất kể là hài cốt lớn nhỏ cũng toát ra một cỗ sát khí màu Đỏ ngưng tụ thành thực chất phóng vút lên cao, giống như cột khói báo động cuồn cuộn không dứt. Cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm, những hài cốt này đã bị phong hoá, bị chôn ở dưới cát vàng, nhưng khí hung sát đáng sợ của nó vẫn không ngừng cuồn cuộn dâng lên, đây mới là chỗ đáng sợ của khí hung sát.

Nếu so với những cự ma thời tiền sử này, cái gọi mà ‘ma đầu’ hiện tại quả thật có thể cho rằng hết sức thiện lương khả ái. Thi hài của chúng thậm chí nằm ở ven bờ phạm vi khí hung sát này cũng không chịu nổi.

Vũ La chỉ cảm thấy trong miệng khô khốc, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại. Rốt cục hắn cũng hiểu ý câu nói trước kia của Diệp Niệm Am, quả nhiên nơi này không chỉ an trí thi hài của ma đầu, nơi này còn là nơi các cự ma tiền sử ngủ say.

Ma Lạc Uyên... thì ra đây mới là lai lịch cái tên của nó.

Vũ La theo những cồn cát chạy như điên xuống, vừa qua khỏi phạm vi của một cồn cát khổng lồ, khí hung sát xung quanh đột ngột gia tăng mạnh mẽ gấp mấy lần. Khiến cho lực lượng của Tị Sát châu cũng bị đè ép tới cực hạn, chỉ có thể giữ được vững vàng cách thân hình Vũ La một ngón tay, giống như một bộ y phục bằng ánh sáng khoác trên người hắn.

Đến nơi này rồi, càng có thể cảm nhận thiết thực hơn những hài cốt khổng lồ kia. Hiện Vũ La đang đứng trước một khúc xương có lẽ là xương ngón chân, chẳng khác nào kiến đứng dưới chân voi.

Rất có khả năng đây chỉ là một khúc xương nhỏ nhất trong biển hài cốt ở nơi này, nhưng Vũ La chỉ bất quá mới nhích tới gần, lập tức khí hung sát giống như một cự thú Hồng Hoang đánh tới, Vũ La bật kêu lên đau đớn, liên tiếp lui về phía sau vài chục bước.

Lúc này Vũ La mới giật mình hoảng sợ, chẳng trách Diệp Niệm Am đã từng nói, nếu so với Ma Lạc Uyên, Ly Nhân Uyên bất quá chỉ là trẻ con.

Cũng không bao lâu sau, tâm trạng Vũ La đã chuyển từ khiếp sợ trở thành sùng bái lực lượng tuyệt đối, cho dù tiền kiếp hắn là Nam Hoang Đế Quân tới nơi này, cũng chỉ có thể vái dài sát đất. Hắn rong chơi trong biển hài cốt giống như một đứa trẻ vừa phát hiện ra một thế giới mới lạ, tìm kiếm cái mới không ngừng, Cơ hồ mỗi phát hiện mới cũng làm cho hắn vui mừng nhảy nhót. Trong biển hài cốt này, Vũ La có cảm giác như si như say, dường như có thể xuyên qua từng đống hài cốt cao ngất, nhìn thấy từng vị cự ma chẳng khác thiên thần thống trị cả thiên địa vào thời thái cổ.

Mục đích chân chính hắn tới nơi này là tìm kiếm Mệnh Tủy, đã bị hắn quên sạch sành sanh.

Cũng không biết qua bao lâu, Vũ La bỗng nhiên bị một cảm giác kỳ dị thức tỉnh. Hắn đang đứng trước một chiếc đầu lâu khổng lồ, nhìn vào vị trí Mi Tâm của đầu lâu, trong tối tăm chợt có cảm giác, dường như mình có thể kết nối nguyên hồn cùng sinh linh chí tôn vào thời viễn cổ này.

Mắt thấy kết nối sắp sửa thành lập, bỗng nhiên bị cắt đứt.

Vũ La cảm thấy khó chịu, bèn cẩn thận cảm nhận một chút, thì ra cảm giác này xuất hiện từ Thiên Phủ Chi Quốc của mình. Hắn cảm thấy rất bất ngờ, vừa mới mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, đã thấy một đạo hồng ảnh nhanh tới mức không thể nào tin được, ngay cả hắn cũng không trông rõ, vù một tiếng đã vọt ra ngoài, sau khi rơi xuống mặt cát vàng liền biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

Vũ La thầm kêu một tiếng không xong, vội vàng kiểm tra Thiên Phủ Chi Quốc của mình xem thử. Quả nhiên rừng ngọc trúc, Độc Long đan, Giao Cân... vẫn còn ở đó, chỉ có cóc đất sét kia không thấy đâu nữa.

Pháp môn phù sư của Vũ La hoàn toàn là nhờ vào cóc đất sét, nếu không có cóc đất sét, quá trình tu luyện phù sư của hắn cũng chỉ có thể dừng lại tại đây, làm sao Vũ La cam lòng cho được?

Chẳng qua nơi đây chính là Ma Lạc Uyên, đừng nói là hắn bây giờ, cho dù là tiền kiếp Nam Hoang Đế Quân, cũng không dám phóng xuất nguyên hồn tìm tòi ở nơi này.

Bất quá cũng may Vũ La còn có một thủ đoạn khác: Phù Cổ.

Hắn thoáng động trong lòng, Phù Cổ lập tức chui ra. Bất quá tên tiểu gia hỏa này nói sao cũng không chịu rời khỏi phạm vi của Tị Sát châu, ân vào trong lòng bàn tay Vũ La, đùa giỡn trong đó. Lúc này Vũ La mới giật nảy mình, khí hung sát bên ngoài quá nặng nề, mặc dù Phù Cổ có sáu mươi năm hỏa hậu, nhưng vẫn chỉ là trẻ con đối với sinh linh như chúng, e rằng ra ngoài cũng không tránh khỏi bị tổn hại.

Vũ La rất buồn bực, vừa có chút không hiểu, nếu cóc đất sét đã muốn chạy trốn, vậy sao không đi từ sớm, lại phải chờ tới bây giờ?

Hắn còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên cát dưới chân đùn lên, ngay sau đó đã thấy cóc đất sét đang ra sức dùng hai chân sau bới cát trồi lên. Sở dĩ chỉ dùng hai chân sau, là vì hai chân trước của nó đang bận ôm một cũ thủ ô đã thành hình người, hơn nữa toàn thân có màu xanh biếc như ngọc.

thủ ô thành hình ban đầu có được năm trăm năm hỏa hậu, mà thân thể nuôi dưỡng thành ngọc như vậy, tối thiểu cũng có vạn năm hỏa hậu.

Tiền kiếp Vũ La cũng chưa từng thấy thiên tài địa bảo đạt tới bậc này. Cóc đất sét kia cũng không biết nào củ thủ ô này dưới độ sâu bao nhiêu, chỉ thấy hiện tại nó ôm lấy Vạn Niên Ngọc thủ ô này, nuốt chửng ngon lành.

Vốn cóc đất sét này không lớn, Vạn Niên Ngọc thủ ô so với hình dáng của nó không nhỏ chút nào. Lần này nuốt chửng vào, nhất thời khiến cho cái bụng của nó trở nên tròn căng. Nó trợn trắng mắt, trọng lượng thân mình quá nặng, không giữ được thăng bằng, lật ngang chổng vó, phơi bụng lên trời trông hết sức tức cười.

Dường như cóc đất sét cảm thấy tư thế này có vẻ thoải mái, đang duỗi thẳng tay chân, thình lình ợ lên một cái có vẻ no nê, sau đó hoàn toàn bất động.

Vũ La tiến lại quan sát, cóc này không còn chút sinh khí nào nữa, đã biến thành cóc đất sét hoàn toàn.

Vũ La cười khổ lắc đầu, đang định bắt lấy nó cho trở vào Thiên Phủ Chi Quốc, thình lình cóc đất sét lại run lên một cái, há miệng phun ra một đồng tiền ngọc màu xanh.

Lần đầu tiên cóc đất sét phun ra một đồng tiền ngọc màu đỏ, trên đó có ghi pháp môn Thực Phù, Lần này nó lại phun ra một đồng tiền ngọc màu xanh, Vũ La vội vàng cầm lên xem thử, không ngờ xách cả toàn thân cóc lên, tiểu gia hỏa này vẫn chưa chịu nhả.

Vũ La nôn nóng, vung tay lên làm ra vẻ định đánh. Cóc đất sét hiếp yếu sợ mạnh, vội vàng há miệng ra khiến cho toàn thân rơi xuống, Vũ La sợ nó lại chui xuống cát trốn đi, lập tức vung cước hất lên, cóc đất sét bay lên bị hắn bắt lại, ném vào trong Thiên Phủ Chi Quốc.

Đồng tiền ngọc này trơn nhẵn, không giống như một đồng tiền, mà giống như một khối ngọc bích ngoài tròn trong vuông.

Chuyện này không làm khó được Vũ La, hắn dán đồng tiền ngọc này lên Mi Tâm, dùng nguyên hồn đảo qua một lượt. Nhất thời trong Minh Đường Cung nổi lên một mảng hào quang màu vàng chói, trên Long Bích lúc này đã cao ba trượng bắn ra những văn tự chói lọi kim quang/

Hàng trên cùng là những chữ rất to: Thái Thượng Tổng Lãm Đại Thiên Linh Văn giảng nghĩa.

Vũ La cẩn thận xem xuống dưới, những văn tự này không phải là công pháp tu luyện, mà là giảng thuật về kết cấu, ý nghĩa và quy tắc vận hành của các loại Linh Văn, âm phù.

Vốn Vũ La cảm thấy mình có thành tựu rất sâu về phương diện Linh Văn, tiền kiếp còn từng sáng chế ra Nam Quân Linh Văn, nhưng hắn vừa đọc sơ qua phần giảng nghĩa này, lập tức mồ hôi toát ra ướt đẫm toàn thân. Lúc này hắn mới biết trước kia mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng là gì, cũng dám sáng tạo Nam Quân Linh Văn. Nếu hiện tại mang ra để cạnh văn tự giảng nghĩa của vị thánh hiền nào đó, e rằng sẽ bị người ta cười cho trẹo quai hàm.

Hắn chỉ xem qua vài lần, chưa kịp thấm sâu ý nghĩa của phần giảng nghĩa này, đã phát hiện ra mấy chỗ sơ hở chí mạng trong Nam Quân Linh Văn.

Vũ La toát mồ hôi hột, cẩn thận cất đồng tiền ngọc này đi, quyết định sau khi ra ngoài nhất định sẽ nghiên cứu tỉ mỉ.

Thái Thượng Tổng Làm Đại Thiên Linh Văn giảng nghĩa chính là một bản tổng kết về linh văn sâu như bể cả, Mặc dù số văn tự không nhiều, nhưng nội dung trong đó vô cùng rộng lớn tinh thâm.

ở cuối phần giảng nghĩa này còn có một bài công khóa, chính là thu thập ba loại linh văn khác nhau, nghiên cứu hoàn toàn thấu triệt, sau đó mới có thể bắt đầu bước tu luyện kế tiếp.

Vũ La cũng hiểu được ý nghĩa của việc an bày như vậy. Hiện tại hắn đã có thể ngưng luyện linh phù dễ dàng, nhưng phù văn khắc trên linh phù cũng là một môn học vấn cao thâm, cho nên phải có hiểu biết sâu sắc về phù văn trước đã.

Cho nên trước khi truyền thụ phương pháp khắc phù văn, mới tồn tại một thiên giảng nghĩa như vậy.

Trên thực tế, tác dụng của thiên giảng nghĩa này cũng không chỉ giới hạn ở đó, Vũ La căn cứ vào đó suy luận ra, càng hiểu sâu hơn về những vấn đề mấu chốt trong tu luyện.

Thiên giảng nghĩa này thông qua linh văn giảng thuật cả Đại Đạo tự nhiên, quả thật vô cùng trân quý.

Thời gian một canh giờ trôi qua rất nhanh, Vũ La thu thập một chút, nhìn lên vòng tay. Bốn điểm hồng quang vẫn còn đang lấp lóe, hiển nhiên tất cả mọi người vẫn còn ở trong Ma Lạc Uyên.

Lực lượng của Tị Sát châu đang dần dần yếu đi, Vũ La có thể cảm nhận được rõ ràng.

Hắn nhìn quanh một chút, một trận cuồng phong dâng lên, Vũ La không nhịn được, định vòng ra sau lưng đầu lâu khổng lồ trước mặt, Hốc mắt của đầu lâu này có thể dung nạp một cồn cát, có thể thấy nó khổng lồ tới mức nào. Quả nhiên sau lưng nó vô cùng yên tĩnh, ngăn được tất cả cuồng phong.

chỉ tiếc trên đầu lâu sát khí quá nặng, không thể đến quá gần, bằng không Vũ La đã chui vào trong nó.

Vũ La suy nghĩ một phen, lần này là hắn so đấu với Bạch Thắng Kiếp, tiểu tử kia tính tình âm trầm, đáng ghét, bản Đế Quân không thích.

Vũ La và Diệp Niệm Am cũng hiểu rằng, bọn Nam Cung Bảo và Bạch Thắng Kiếp cũng sẽ không dựa theo quy củ mà tỷ thí một cách công bình, bất quá hai người cũng không có vạch trần bọn chúng.

Lần trước Vũ La không có Tị Sát châu cũng đã chịu đựng được hai canh giờ, cuối cùng vì phải lo cho Diệp Niệm Am mới ra ngoài. Lần này có Tị Sát châu có thể giúp chịu đựng một canh giờ, Vũ La có gì phải sợ. Hết thảy âm mưu ở trước mặt thực lực tuyệt đối, cũng chỉ là gà đất chó ngói, không chịu nổi một đòn.

Vũ La cũng không rành đi tìm Mệnh Tủy gì đó cho phe Chính đạo. Rốt cục hắn vẫn xuất thân từ phe Ma đạo, hơn nữa đường đường lại là Đế Quân. Cho dù phe Ma đạo Nam Hoang phản hắn, hắn cũng không làm chuyện đầu nhập vào phe Chính đạo để phản công phe Ma đạo.

Hắn có thể trở lại đỉnh phong, một lần nữa lên ngôi bá chủ Nam Hoang, đến lúc đó có thể hoành hành, chém giết toàn gia đám Ma tu năm xưa tham gia mưu phản lại mình, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không âm thầm giúp đỡ phe Chính đạo, để phe Chính đạo tiêu hao lực lượng phe Ma đạo.

Dĩ nhiên Vũ La chỉ không chủ động, nếu như gặp phải một đạo Mệnh Tủy nào, hắn cũng sẽ tiện tay thu lấy mà không ngại. Còn chuyện có cho phe Chính đạo hay không, đến lúc ấy phải xem Vũ La cao hứng hay mất hứng.

Vũ La trốn ở nơi này một lúc, chợt thoáng động trong lòng, Cóc đất sét của mình chui xuống cát không bao lâu, đã đào được một khối Vạn Niên Ngọc Thủ ô, nói không chừng bên dưới vẫn còn nhiều bảo bối khác.

Hiện tại Vũ La cũng rảnh rỗi không biết làm gì, quyết định động thủ đào sâu xuống cát xem thử.