Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 90: Ngươi Học Trận Pháp Được Mấy Năm?




Biển máu phía sau hành lang, đại môn màu vàng đã mở rộng, Thừa Hoàng biến mất bên trong cửa.

Tần Dịch hít một hơi thật sâu, vận Thanh Tâm Quyết, tỉnh táo suy nghĩ.

Với nhiệm vụ lần này, hắn và Lưu Tô có chung nhận thức, chính là rất kỳ lạ. Thừa Hoàng rõ ràng cho thấy Sài tướng cùng "Quắc Quốc" có mưu tính, nhưng nhìn từ mặt ngoài lại như cái gì cũng không có chuẩn bị, chẳng qua để cho mình thủ trận đừng cho người đi vào quấy rầy, cứ như vậy tùy tiện mà bắt đầu đi vào tu hành.

Giống như một tên ngốc.

Nào có chuyện như vậy? Không có khả năng.

Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Thừa Hoàng cũng không cần hại hắn, còn đồng thời hại Dạ Linh... Thật sự muốn hại bọn hắn cần gì phải dùng phương thức phiền toái như vậy? Đối với nàng lại có ý nghĩa gì?

Hoàn toàn nghĩ mãi không rõ.

Hắn không dám khinh thường, thậm chí không dám đi tới cửa xem tình huống dưới chân núi, trực tiếp mở trận pháp, một khắc cũng không dám ly khai tâm trận, yên tĩnh đợi biến cố.

Cường độ của trận pháp này, thật ra... Thấp đến bất ngờ đấy.

Vốn Tần Dịch cho rằng loại trận pháp thủ hộ thánh địa này hẳn do những thủ lĩnh năm đó bố trí, sẽ siêu cấp cường đại, mạnh đến trình độ Nguyên Anh, Hóa Thần mới đúng, nhưng Lưu Tô phán định.

- Uy lực cũng chỉ ở mức Ngưng Đan viên mãn, nhưng rất cân đối, tương đương uy lực mỗi một chỗ công kích đều là một kích toàn lực của Ngưng Đan viên mãn, còn có thể nhiều loại công kích đồng thời tiến hành, còn chồng lên rất nhiều năng lực đặc thù... Cho nên nó tương đương với có rất nhiều cường giả Ngưng Đan viên mãn thủ hộ ở chỗ này, thấp hơn thực lực này khẳng định vào trận liền chết, chỉ có cường giả đồng cấp mượn nhờ các loại bảo vật mới có thể thử xông vào.

- Thật ra cũng xem như không tệ...

Phán đoán theo cường độ này, lúc trước nơi đây hẳn không có trận pháp gì, sau khi bị Bạch Quốc chiếm cứ, đám yêu quái Bạch Quốc bố trận, yêu quái thời điểm đó sớm đã luân lạc đến tình huống không có thánh địa có thể vào, tự nhiên không mạnh lắm.

Dưới tình huống không có thánh địa có thể dùng, lại trốn ở đáy cốc, ngay cả cơ hội đi ra ngoài rèn luyện cũng không nhiều, tài nguyên cũng tương đối cằn cỗi, thiên tài dựa vào tự mình đột phá cửa ải chỉ sợ rất khó xuất hiện, cho nên Ngưng Đan viên mãn hẳn là tiêu chuẩn cơ bản của quốc vương ba nước, mọi người đều không đột phá được, duy trì cân đối.

Đến xông trận, chỉ có thể là quốc vương đối phương đích thân đến!

Loại vật như trận pháp này chưa bao giờ sẽ là tử trận triệt để, đều lưu "Một đường sinh cơ", cho người ta có cơ hội phá trận. Cái này vừa ăn khớp với khái niệm của "Thiên Đạo", cũng tránh cho tự mình hố chết mình.

Vốn rất bình thường, nhưng một khi có nội gian tiết lộ giải pháp phá trận thì có thể khiến cho trận pháp thành thùng rỗng kêu to.

Đây là ý nghĩa thủ trận của Tần Dịch, một người hiểu trận đang thao túng trận pháp biến hóa, có thể đối ứng các loại phương thức phá trận của địch nhân.

Dạ Linh có chút nhàm chán ngồi không yên, đang muốn đi xem một chút đã bị Tần Dịch kéo lại.

- Đại trận đã mở, ngươi muốn tìm đường chết sao? Đợi lát nữa nếu có địch nhân xuất hiện, mỗi một phương hướng ngươi hành động đều phải nghe ta truyền âm, không thể đạp sai.

Lời còn chưa dứt, chân núi đã truyền đến cảm giác lắc lư đất rung núi chuyển, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của thủ vệ dưới chân núi, nương theo tiếng cuồng tiếu bạo ngược.

- Đã đến.

Tần Dịch nắm chặt Lang Nha bổng.

Người tới dường như cũng dẫn theo bộ hạ, dưới núi đang chém giết, mà người tới đã xông thẳng lên. Chỉ trong chốc lát, thủ vệ ngoài cửa đại điện liền kêu thảm bị đánh bay vào, sau đó rơi vào trong trận, nhanh chóng kích động trận pháp, hỏa diễm ầm ầm nổi lên, mấy tên thủ vệ đồng thời bị thiêu thành tro tàn.

Dạ Linh có chút không đành lòng mà nhìn... Đây là người một nhà...

Khuôn mặt Tần Dịch bình tĩnh, nhìn thân ảnh xuất hiện trước cửa động.

Không phải một, là hai người.

Cả hai đều có hình người, một người vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn, hai tay hiện lên hổ trảo; một người gầy yếu như gió thổi liền ngã, chỉ có một con mắt, trên lưng có bốn cánh.

Quắc Vương cùng Hiêu Vương.

Quắc Quốc cùng Hiêu Quốc liên thủ mà đến!

Có thể lý giải, thánh địa như Côn Bằng Tử Phủ, hai nước cũng sẽ không nguyện ý để Bạch Quốc độc hưởng. Lúc trước gom góp không đủ lệnh bài không thể vào coi như thôi, lần này Thừa Hoàng gom đủ lệnh bài, còn không tranh thủ thời gian đi vào tu luyện xong việc, thế mà lề mà lề mề vài ngày chưa tiến vào, bọn hắn không thừa cơ kết minh liên thủ mà đến mới gặp quỷ.

Chỉ sợ không chỉ có hai vị quốc vương định thừa cơ vào động giết chết Thừa Hoàng, đồng thời đến còn có tinh nhuệ của bọn hắn, đang chuẩn bị chia cắt Bạch Quốc.

Hắn đang nhìn hai vị quốc vương, hai vị quốc vương cũng đang nhìn hắn và Dạ Linh, trong mắt đều hiện ra vẻ ngạc nhiên.

- Đằng Xà... Đồ đệ đầu tiên của tiện nhân kia?

Quắc Vương cười hắc hắc, trong ánh mắt dò xét Dạ Linh đều là tàn nhẫn khát máu.

- Nhân loại kia.

Hiêu Vương phát ra tiếng cười chói tai.

- Sài Lang nói tiện nhân kia gần đây cực kỳ sủng ái nhân loại này, nghỉ lại tẩm cung hằng đêm xuân tiêu, còn tự mình dệt quần áo vì hắn ha ha ha...

Thần Sắc Tần Dịch đột biến.

Tự mình dệt quần áo?

Quắc Vương cũng ý vị thâm trường mà cười hắc hắc.

- Tư vị của đồ lẳng lơ kia chắc hẳn không tệ, cuối cùng bị nhân loại này rút thăm đầu, ngược lại có chút đáng tiếc.

Hiêu Vương cười to.

- Đợi phá cửa vào trong, nàng đang đột phá không cách nào phân thần, tư vị kia còn không phải mặc chúng ta thích nếm thế nào thì nếm thế đó?

Hai vị Yêu Vương không coi ai ra gì cười ha hả. Dạ Linh nghe không hiểu, vẻ mặt ngu ngơ nhìn bọn hắn, ca ca chưa từng ăn sư phụ nha, nào có tư vị gì, còn có thăm đầu là có ý gì?

Mà Tần Dịch lại suy nghĩ xa xôi, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, căn bản không nghe rõ bọn hắn đang nói cái gì...

- Ca ca, bọn hắn đang cười cái gì, bộ dạng thật ngốc.

"Ah."

Tần Dịch tỉnh hồn lại.

- Tiếng bọn như vịt đực, không nghe rõ.

Sắc mặt hai vị Yêu Vương đồng thời trầm xuống.

Bọn hắn là yêu vương của vạn chúng, không phải du côn vô lại, cũng không phải loại người thích nói vài lời thô tục nhàm chán, cố ý nói như vậy, chỉ vì chọc giận đối thủ.

Nhưng hai đối thủ trước mặt rất thông minh, thậm chí ngay cả một tiểu thí hài cũng nhìn thấu dụng ý của bọn hắn, còn kẻ xướng người họa mà trào phúng lại...

Âm thanh Hiêu Vương trở nên âm lãnh.

- Tiện nhân này thật cẩn thận, không cách nào xác nhận thân tín nào đã bị Sài Lang thu mua, dứt khoát chỉ dùng trai bao và đồ đệ của mình, không dùng bất kỳ hạ thần có khả năng dính dáng với Sài Lang. Nhưng chính vì thế...

Quắc Vương cười lạnh tiếp lời.

- Chính vì thế, nàng tất ở trong động, không thể nghi ngờ!

Lời còn chưa dứt, hổ trảo duỗi ra, một hư ảnh hổ trảo cực lớn mạnh mẽ vọt ra đánh thẳng về phía Tần Dịch!

Tốc độ nhanh đến mức Tần Dịch gần như thấy không rõ, nhưng hắn không phản ứng chút nào.

"Két" một tiéng, hư ảnh đánh vào bức tường băng đột nhiên ngưng tụ, chẳng những không phá hủy được, ngược lại có băng lăng phản xạ ra. Hổ trảo lại quét, đẩy băng lăng ra, sắc mặt Quắc Vương đã có chút nghiêm trọng.

Tần Dịch rốt cuộc mở miệng.

- Đứng ngoài trận mà muốn đối phó với người thủ trận, các ngươi chưa tỉnh ngủ? Nếu có tự tin phá trận, đừng ngại vào trận một chuyến.

Ngay từ lúc hắn còn chưa nói xong, thân thể Dạ Linh bỗng nhiên khẽ động, đổi vị trí một viên gạch.

Cử động nhìn như không có ý nghĩa lại khiến cho biên giới trận pháp ở một góc đại điện bỗng nhiên bốc lên hỏa diễm, hỏa diễm màu đen, Đằng Xà Thiên Hỏa!

Dạ Linh tham dự, thay đổi tính chất hỏa diễm của trận pháp đều, lực lượng của bản thân nàng được tăng thêm vô số lần!

Hư không ở góc đó truyền đến tiếng rên rỉ, một đạo thân ảnh gầy gò chật vật lui ra ngoài.

Đúng là Hiêu Vương.

Lại nhìn Hiêu Vương bên người Quắc Vương, đúng là lưu lại phân thân lừa gạt thị giác của Tần Dịch, bản thể đã vụng trộm vào trận. Nhưng loại trận pháp này sở dĩ phức tạp phải cần người khống chế chính vì tác dụng quá nhiều, bản thân trận này đã có chức năng phá ảo ánh, phân thân của hắn rõ ràng rành mạch trong mắt Tần Dịch, chỉ để cho Dạ Linh thay đổi vị trí, sinh lộ bên kia lập tức biến thành tử lộ.

- Quả nhiên các ngươi có nội gian, vậy mà biết rõ bên kia là cửa trận.

Tần Dịch mỉm cười.

- Vậy nhìn xem, hắn nói cho các ngươi mấy loại biến hóa?

Hiêu Vương lạnh lùng nói.

- Ngươi biết biến hóa thì có tác dụng gì? Chung quy phải xem lý giải cùng lĩnh ngộ đối với trận pháp, ngươi miệng còn hôi sữa, học được mấy năm?

Tần Dịch một tay chống Lang Nha bổng, cười càng thêm sáng chói.

- Xấu hổ, mấy vạn năm rồi.