Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 83: Hy Vọng Cuối Cùng




Lục phẩm đan dược tiêu tốn thời gian vượt xa trước đây.

Lần này luyện đan mất hơn ba ngày, ba ngày qua, Tần Dịch không ngủ không nghỉ, trọn vẹn luyện phế năm lò mới được một lò. Thời điểm đan thành, ngay cả tâm tình vui sướng cũng không còn khí lực phóng thích, đặt đan lên Lang Nha bổng, liền mệt mỏi gục ở chỗ đó trực tiếp ngủ mất.

Lang Nha bổng lóe ra u quang, hấp thu đan lực.

Đây là Tàng Thần đan, không cần ăn, thần thức hấp thu mà dùng.

Thật ra trước khi xuống liệt cốc, Lưu Tô cũng không nghĩ qua có thể hưởng thụ được lục phẩm Thần Tàng Đan ở chỗ này. Yêu Huyết Hắc Liên có thể ngộ nhưng không thể cầu, Kim Phách Hoa cũng không phải vật phàm, nếu như Tần Dịch chỉ hành tẩu ở nhân gian, mấy chục năm cũng không nhất định có thể kiếm được.

Không nghĩ tới ở chỗ này. Kim Phách Hoa cũng có thể mua được trong tiệm thuốc. . .

Lưu Tô cảm thấy thời đại này không chỉ thủ đoạn có chút biến hóa, ngay cả vật phẩm cũng chưa chắc giống mình trước đây.

Tựa như Yêu Huyết Hắc Liên kia, lúc trước tự sinh ở mộ yêu, nhưng nó nhìn thao tác của vu sư đã biết, mọi người đã có biện pháp nuôi trồng Yêu Huyết Hắc Liên.

Đồng dạng, Kim Phách Hoa này trước đây cũng thuộc về cấp bậc thiên tài địa bảo, vô cùng khó cầu, thế mà có thể mua được ở tiệm thuốc, dùng hoàng kim cũng có thể tính giá, vậy cũng có nghĩa, loại vật này hiện tại đã được người tìm ra biện pháp nhân công nuôi trồng.

Lưu Tô đều có thể lý giải những chuyện này, cũng không cảm thấy giật mình.

Nó chỉ có chút sầu lo đối với cái này —— thế sự xoay vần, rất nhiều thứ nó biết không còn giống như trước.

Trước kia chẳng qua là trụ cột, làm Giải Độc Đan, Dưỡng Khí Đan, vân vân… Có lẽ còn không tiếp xúc được biến hóa, nhưng càng đến hàng cao cấp lại càng có khả năng không giống như trước. Có khả năng, vật đã từng quý giá hiện tại đầy đường, tự nhiên cũng sẽ có khả năng đồ vật đã từng rất thông thường hiện tại đã tuyệt chủng.

Như vậy, phương pháp luyện đan nó vốn thường sử dụng hiện tại có khả năng không thích hợp, dược liệu bên trong có thể đã không còn tồn tại, hoặc luyện lục, thất phẩm đan lại cần dùng dược liệu có giá trị nhất phẩm của hôm nay.

Cái này dễ xử lý, nó không phải tu sĩ cấp thấp cứng nhắc nhớ kỹ phương pháp luyện đan, với trình độ của nó, có thể dễ dàng tìm được vật thay thế, có thể tự mình phối phương pháp luyện đan hoàn toàn mới. Nhưng điều kiện tiên quyết là cần phải nhìn thấy số lớn vật phẩm để phân biệt, phân tích mới được.

Bất luận ở Nam Ly, hay ở Yêu Thành dưới liệt cốc đều không thích ứng được nhu cầu của nó.

Nó nhìn về phía Tần Dịch đang ngủ say.

Lời khen đã nói quá nhiều, nó không muốn nhiều lời. Trên thực tế, Tần Dịch một mực đổi mới nhận thức của nó về "Thiên tài".

Nói là nói luyện đan cần pháp lực không cao vậy cũng phải có trụ cột. Pháp lực chỉ vẻn vẹn ở mức Phượng Sơ tầng thứ ba, luyện lục phẩm đan, còn là Thần Tàng Đan khó nhất trong lục phẩm. . . Ngươi đi ra ngoài hỏi bất kỳ một đan sư nào, 100% đều lắc đầu như trống lúc lắc, nói ngươi đang nằm mơ.

Độ chính xác trong việc khống chế pháp lực, không nói riêng trình độ tu hành, còn cần độ khống chế thuần thục, cùng với độ tập trung tinh thần.

Mỗi người đều biết, dùng sức càng nhỏ càng dễ khống chế, dùng sức càng lớn lại càng có khả năng sai lệch, cần phải trường kỳ rèn luyện mới được. Cho nên, có thể khống chế hoàn mỹ khi luyện đan dược cấp thấp, coi như có thể hiểu, nhưng lúc cần toàn lực ứng phó phát ra pháp lực lớn nhất, cũng có thể khống chế chính xác hoàn mỹ như vậy thì rất khó khăn.

Đan sư kinh nghiệm phong phú đương nhiên có thể làm được, nhưng Tần Dịch mới luyện bao lâu, đến cùng làm sao làm được?

Tần Dịch trả lời rằng.

- Không phải là Micro. . . Làm nhiều liền biết, lão tử năm đó chơi Zergling Rush 6, thao tác chính xác đến mỗi một con Zergling, hiện tại đã thụt lùi rồi!

Lưu Tô không biết Micro là vật gì, nhưng nó cho rằng cái này không có liên quan gì với trò chơi Tần Dịch quen thuộc, đây hẳn là thiên phú của bản thân Tần Dịch. Cho dù chơi trò chơi, khẳng định cũng không phải mỗi người đều có thể "Zergling Rush 6 đường" đúng không?

Bất kể nói thế nào, Thần Tàng Đan này thật sự quá tốt đối với Lưu Tô.

Nó chẳng qua là một tàn hồn sống tạm bợ, thậm chí ngay cả hồn phách hoàn chỉnh cũng không tính, cũng không phải "Dương Thần gửi vật" chân chính trên ý nghĩa, chỉ có thể gọi kéo dài hơi tàn. Cho nên, một lần đoạt xá thất bại đã không còn khí lực, có thể thấy mọi vật, có thể truyền âm đã rất tốt, ngay cả cảm giác yêu khí đều làm không cảm ra.

Nhưng chỉ cần có dược vật thích hợp trợ giúp, nó khôi phục sẽ rất khủng bố. Bởi vì nó không phải tu luyện từ không đến có, chẳng qua là khôi phục, chỉ cần tàn hồn có thể hoàn chỉnh, vậy chính là Dương Thần, cảnh giới mà hầu như tất cả tu sĩ trên đời đều đang tha thiết ước mơ.

Nó hiện tại không khôi phục được cao như vậy, nhưng đã có thần thức lực tương xứng với Đằng Vân cảnh.

Kim Đan Kỳ là nói cho Tần Dịch nghe, thuật ngữ chân chính đối ứng cảnh giới này là Đằng Vân Cảnh. Du đãng danh sơn, phi hành tự tại, đằng niếp yên hà, thải vân phủng túc, là thành Đằng Vân.

Đây chính là tiên nhân thông thường trong mắt thế nhân, Lý Thanh Quân mỗi ngày nằm mơ xuất nhập thanh minh, Tần Dịch thầm mơ sáng đi Bắc Hải chiều qua Thương Ngô cũng chỉ như vậy.

Đáng tiếc, một lò Thần Tàng Đan này chỉ có ba viên, nhiều thêm mấy viên có lẽ có thể sẽ đẩy hồn lực nó tới Đằng Vân đỉnh phong.

Nhưng hiện tại Lưu Tô đã thỏa mãn, nó đã có thể sử dụng rất nhiều chủng loại thuật pháp linh hồn, thậm chí thoát ly khỏi Tần Dịch, một bổng tự mình chu du thiên hạ. . .

Tần Dịch khẳng định không nghĩ qua giờ khắc này. . . Lưu Tô đang sâu kín nhìn khuôn mặt hắn đang ngủ say mà thở dài.

- Ưng soái.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh cung kính của xà tinh.

Tần Dịch giống như có cảm giác, rất nhanh mở mắt.

Lưu Tô lại thở dài.

Người này cho dù đang ngủ, trong lòng đều thấp thỏm nhớ mong mục tiêu chân chính của chuyến đi này.

Tần Dịch mở cửa liền nhìn thấy Ưng Lệ đi về phía hắn. Hắn ôm một chút kỳ vọng, hỏi.

- Ưng soái lần này đến, là treo bảng có kết quả?

Ưng Lệ yên lặng nhìn hắn một hồi, lắc đầu nói.

- Không chỉ có treo bảng, bản soái còn phái người đi hỏi bốn phía, ngay cả thám tử hai nước khác đều vận dụng. Người nghe nói qua Cộng Tử Chú cũng không nhiều, càng đừng đề cập đến giải pháp, giải pháp này căn bản không tồn tại.

Lòng Tần Dịch trầm xuống.

Hắn tin Ưng Lệ không gạt người trong chuyện này. Dù sao, chuyện nhỏ như phái người tìm đồ vật này đối với hắn cũng chỉ là an bài cấp dưới đi làm, lại không phải tự mình hao tốn tâm lực. Hắn là cộng sự của cùng Dạ Linh, huống chi người đầu tiên coi trọng Dạ Linh chính là Ưng Lệ, hoàn toàn không cần phải trước mặt một bộ, sau lưng một bộ làm tiểu nhân, sớm tìm được đồ vật để Tần Dịch hắn nhanh chóng xéo đi mới là ý tưởng của Ưng Lệ.

Yêu Thành lớn như vậy, chỉ một Bạch Quốc đã có trăm vạn dân chúng, Ba nước cộng lại mấy trăm vạn người. Yêu soái một phương như Ưng Lệ không e dè treo bảng còn phái người đi ra ngoài tìm kiếm đều tìm không thấy, chính hắn tìm không khác mò kim đáy biển, càng không có khả năng.

Khả năng lớn nhất là, quả thật không tồn tại giải pháp.

Thật ra sớm nên có dự liệu, đồ vật ngay cả Lưu Tô đều cho rằng khó giải, có lẽ thật sự khó giải. Chẳng qua ôm một chút chờ mong cuối cùng, cố gắng hết sức mà thôi.

Ưng Lệ nhìn sắc mặt Tần Dịch trở nên khó coi, bỗng nhiên nói.

- Vương của chúng ta mấy ngày gần đây tìm ngươi nhiều lần, nếu như ngươi không có việc gì, đừng ngại vào cung một chuyến.

Tần Dịch ngẩn người, nói lời này ngay thời điểm mấu chốt, giống như ẩn giấu chút ám chỉ nào đó. . . Chẳng lẽ Thừa Hoàng thật sự có thủ đoạn có thể gia tăng tuổi thọ?

Bất kể nói thế nào, Thừa Hoàng cũng là hy vọng cuối cùng hiện tại có thể nghĩ đến, Tần Dịch hắn sẽ thử một lần.

Thời điểm vào cung, Thừa Hoàng vẫn nằm nghiêng nghe hát ở trong Hàm Hương Điện, Dạ Linh không biết ở đâu.

Trông thấy Tần Dịch tiến vào, ánh mắt của nàng không tự chủ sáng lên một cái, khóe miệng khơi gợi lên nụ cười vũ mị.

Tần Dịch thi lễ.

- Đại vương.

Thừa Hoàng mị mị nói.

- Nghe nói ngươi luyện đan ba bốn ngày?

- Ách, đúng vậy.

- Có đan gì tốt, cho ta dùng một chút?

- Đan mà chút tu vi của ta có thể luyện, đại vương sẽ chướng mắt đấy.

- Vậy cũng chưa chắc.

Thừa Hoàng cười nói.

- Nhân loại có nhiều thứ bất đồng cùng với yêu, cho nên bổn vương mới đề bạt một vài nhân loại phụ trách các hạng công nghệ. Ba nước trong Yêu Thành cũng chỉ có Bạch Quốc ta có số lượng lứn dấu vết nghệ thuật của nhân loại, có nhân loại độc lập an cư lập nghiệp. Hai nước khác, nhân loại chỉ là thịt mà thôi.

Tần Dịch có chút sững sờ, thì ra Bạch Quốc có được tình cảnh hôm nay là nhờ vị nữ vương này?

Không thể không nói, chỉ là chuyện như vậy đã khiến cho hảo cảm của hắn đối với Thừa Hoàng trực tiếp tăng lên mấy cấp.

Hắn nghĩ một chút, lấy ra một viên Tịnh Huyết Đan.

- Đan này dùng để dung hợp huyết mạch, chắc có lúc đại vương cũng sẽ cần dùng đến đấy, đưa cho đại vương.

Có cung nữ tới lấy đan, Tần Dịch liếc tiểu cung nữ, đây là một tiểu cung nữ có khuôn mặt nhân loại, con mắt vô cùng linh động, ánh mắt lưu chuyển, luôn cảm thấy nàng đang cười.

Thừa Hoàng cũng đang cười, nàng hơi khép ống tay áo, vuốt một viên đan dược bên trong.

Chính là Tịnh Huyết Đan mà Tần Dịch giao dịch với tiệm thuốc.

Giống đực ngu xuẩn này cầm đan dược vốn có để qua loa với bổn vương, đan mấy ngày nay luyện đi đâu?