Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 34: Hoa Bay Nhẹ Như Mộng




- Tốt rồi, trước hết thả ta ra. Ôm một cây gậy thương tâm, cũng không cảm thấy mình ngu xuẩn hay sao?

Lưu Tô nói.

- Để cho Lý Thanh Quân trông thấy, hơn phân nửa sẽ cho rằng ngươi có sở thích đặc thù nào đó, chuyện tốt của ngươi liền thất bại.

Tần Dịch ngồi ở một bên, để Lang Nha bổng lên đầu gối.

- Vốn đi ra ngoài bên người thiếu đi ngươi liền toàn thân khó chịu, nếu như ngươi thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ ta không biết sống thế nào.

Lưu Tô trầm mặc một lát, thở dài không nói chuyện.

Bên trong gậy hắc ám vô biên. Hồn lực nó suy yếu, ngay cả thân gậy có thể sử dụng đều chỉ có phạm vi gang tấc, đi không xa, cũng không dám đi, cô viện tĩnh mịch, cô độc vô cùng vô tận.

Một mực ở trong Tiên Tích Sơn trọn đời cô độc cũng liền thôi, nhưng một khi lại nếm tư vị hồng trần liền không bao giờ muốn trải qua loại cảm thụ kia nữa.

Khoảnh khắc người ngoài leo tường mà vào, cho dù nó tự tin trận này không có vấn đề gì, trong lòng rõ ràng cũng sẽ nổi lên cảm giác bất lực trong tích tắc, hy vọng Tần Dịch ở bên người.

Tần Dịch nói.

- Sau này cho dù đi gặp vua, ta cũng muốn mang theo ngươi, bằng không không đi.

Lưu Tô khẽ cười nói.

- Vậy cho ta đoạt xá không?

Cho ta đoạt xá không, mà không phải sợ ta đoạt xá không.

Lưu Tô xác thực muốn đoạt xá, đây là mấu chốt lớn nhất giữa hai người.

Tần Dịch biết rõ, ít nhất đoạn thời gian mới quen, trong lòng Lưu Tô tuyệt đối là tâm tâm niệm niệm cất giấu ý nghĩ đoạt xá, đây không phải mình đa nghi, mà là chuyện tất nhiên. Chính Lưu Tô cũng chưa bao giờ ý đồ giải thích cái gì, bởi vì nó xác thực muốn đoạt xá, khinh thường đi che lấp tự biện.

Thân thể huyết mạch này của Tần Dịch không giống người thường, có ích với nó.

Đề phòng lẫn nhau cho đến hôm nay, hiện tại song phương cũng không biết nên có quan hệ như thế nào.

- Ngươi...

Tần Dịch thở dài một tiếng.

- Thật sự muốn giết ta sao?

Lưu Tô trầm mặc rất lâu.

Qua một hồi, nó mới chậm rãi chuyển dời chủ đề.

- Những người này là tu sĩ cấp thấp, tránh đi thủ vệ vương phủ, leo vào hậu viện. Ta nghĩ hơn phân nửa là môn hạ của Đông Hoa, thừa dịp ngươi gặp vua, đi vào tìm hiểu lai lịch của ngươi. Đột ngột xuất hiện một người tu đạo có thể cùng hắn chất vấn, đây đối với Đông Hoa Tử mà nói, chỉ sợ khiến cho hắn cảnh giác hơn bất cứ thứ gì.

Tần Dịch ăn ý mà nghe nó hơi có vẻ lải nhải chuyển dời, không có tiếp tục vấn đề lúc trước. Chậm rãi nghe xong, hỏi.

- Thiên Khu Thần Khuyết Đệ Nhất Cung, là tông phái nào?

Lưu Tô giật mình.

- Chưa từng nghe qua.

Tần Dịch gõ gõ đầu, cũng đúng, Lưu Tô ở trong núi đã không biết bao nhiêu vạn năm, thế gian bao nhiêu tông môn lên xuống, nó lại làm sao có thể biết rõ?

Chỉ sợ còn phải tìm cách hiểu rõ một vài thường thức Tu Tiên Giới đương thời.

- Minh Hà xuất từ tông môn này, nghe ngữ khí của quốc vương, tông môn này hẳn rất nổi danh... Tựa như Thiên Đình hoặc Dao Trì các loại trong Tây Du.

- Sớm có dự liệu.

Lưu Tô nói.

- Như thế nào, nàng thật sự đứng về phía Đông Hoa Tử?

- Ít nhất là đối lập với Lý Thanh Lân. Đó là biến số lớn nhất, nếu không giải quyết, hết thảy tính toán của Lý Thanh Lân đều vô ích.

- Lúc có chênh lệch lực lượng tuyệt đối, trí tuệ của phàm tục liền không đủ.

Lưu Tô thản nhiên nói.

- Ta đề nghị ngươi chuẩn bị tốt tùy thời chạy trốn, chế tác Thần Hành Phù, chính là chương trình học hôm nay.

Chạy trốn... Tần Dịch mấp máy miệng, không có tiếp lời.

- Không nỡ bỏ Lý Thanh Quân?

Lưu Tô lập tức nhìn thấu ruột gan hắn, nở nụ cười.

- Quốc vương nói thế nào?

Trên mặt Tần Dịch cũng đỏ lên, vẫn trung thực nói.

- Hắn nói sẽ suy xét, bất quá ta nhìn hắn hơn phân nửa đã có khuynh hướng. Đây căn bản không phải một quốc vương coi trọng quốc sự, sở dĩ muốn hòa thân, hơn phân nửa là vì Tây Hoang luôn không có việc gì xâm lấn quấy rầy hắn thanh tu. Nếu là loại người này, sức hấp dẫn của đan dược của ta đối với hắn chỉ sợ quan trọng hơn nhiều so với địch quốc có quấy rối hay không.

Lưu Tô lại trầm mặc.

Tần Dịch hỏi.

- Làm sao vậy?

- Không sao cả... Lúc này ngươi, xem như đồng thời xếp vào danh sách tất sát của Đông Hoa Tử cùng Mang Chiến, không có chuyện vẫn đừng ra ngoài.

- Ta vốn không hay ra ngoài.

Lưu Tô không có đáp lời này, bỗng nhiên nhẹ nhàng ngâm tụng ca quyết.

- Trời được đạo mà trong, đất được đạo mà yên, khe ngòi được đạo mà đầy, người được đạo mà trường sinh...

Tần Dịch có chút sững sờ, lại nghe Lưu Tô một đường ngâm tụng không ngừng không nghỉ mà, trọn vẹn mấy trăm chữ còn chưa xong.

Hắn như đã biết cái gì, yên lặng ghi nhớ.

- Đan giả, đơn dã, nhất giả, đan dã. Duy đạo không đúng, cố danh viết đan.

Lưu Tô nói ra lời kết.

- Nội đan chi đạo đơn giản nhất, có mai phục cửa sau hay không ta không bảo đảm, luyện hay không tùy ngươi.

Tần Dịch im lặng một lát, thấp giọng nói.

- Tốt.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

... ...

Bất kể luyện nội đan hay không, đó cũng không phải chuyện một lần là xong, đồ vật trước mắt có thể học cấp tốc thật sự là Thần Hành Phù. Cho dù không dùng để chạy trốn, cũng có thêm vài phần vốn liếng an toàn.

Tần Dịch tùy ý ăn chút cơm trưa liền bắt đầu chế phù.

Giấy vàng, chu sa. Đồ vật từng hoàn toàn không tin tại một thế giới khác hôm nay chẳng những tin, hơn nữa đang làm.

Hắn học chế phù còn nhanh hơn so với học luyện đan, lúc trước học dược lý, hắn không có trụ cột gì, toàn bộ dựa vào chỉ số thông minh coi như cũng được, cứng rắn học. Mà hắn kiếp trước học thư họa chuyên nghiệp, những bản phác họa trong Tiên Tích Thôn chẳng qua tiện tay vẽ, trên thực tế hắn tinh thông nhiều loại thư pháp họa pháp, phần kiến thức cơ bản này làm đến vẽ bùa, quả thật như trời ban.

Dưới tiền đề không có pháp lực, chế phù quan trọng nhất chính là đường nét tuyệt đối tinh chuẩn, chút sai lầm cũng không thể có, sai một ly liền có khả năng đi một ngàn dặm. Mà bùa chú vốn cực kỳ phức tạp, chuyên khắc pháp tắc thiên địa ảo diệu nhất, muốn vẽ tuyệt đối tinh chuẩnm nói dễ vậy sao?

Chỉ riêng phần bản lĩnh này để cho một người chưa từng tiếp xúc qua đến thử, chỉ sợ mấy tháng đều không nhất định có thể chế ra một lá bùa cấp thấp nhất.

Nhưng Tần Dịch vài ngày trước lúc mới học Lơ Lửng Phù, chỉ vẽ hỏng ba lá đã thành công một lần.

- Sách, nơi đây rõ ràng còn muốn phi bạch (cách viết đặc biệt, giữa nét có những vết trắng), lừa người, phi bạch lưu tia làm sao có thể tuyệt đối tinh chuẩn a?

Tần Dịch bất đắc dĩ ném đi một lá bùa hỏng. Lưu Tô dùng răng sói khắc hình vẽ trên mặt đất, rất nhiều địa phương không cách nào hoàn toàn dán hợp giấy bút, chỉ có thể để cho Tần Dịch một bên vẽ một bên giảng giải tu chỉnh, phần Thần Hành Phù này đã vẽ hỏng bảy tám lá vẫn chưa thành.

- Thấy đủ đi, có thể có nhiều chu sa giấy vàng như vậy cho ngươi lãng phí, đổi thành ở Tiên Tích Thôn còn làm không được, nếu không lúc trước, thư ta dạy ngươi đầu tiên là chế phù mà không phải chế dược. Những đồ chơi này rất đắt, nhất là loại giấy Hoàng Cần này, loại Xích Linh Sa này, đều kèm theo linh lực, sản lượng chỉ sợ rất khan hiếm, không dễ tìm.

Lưu Tô cười chế nhạo.

- Cố gắng làm phò mã, sau này càng dễ làm rồi.

- Phì, nếu ôm lấy loại tâm tư này, vậy Thanh Quân liền chướng mắt ta.

Lưu Tô cười nói.

- Vô vi mà vi, tu đạo chi cảnh này vốn là cảnh giới thông đồng tiểu cô nương? Cái gọi là vô hình thông đồng, trí mạng nhất?

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa truyền đến âm thanh của Lý Thanh Quân.

- Tần Dịch...

Âm thanh không có hấp tấp mạnh mẽ như ngày xưa, ngược lại có chút tư vị muốn nói lại thôi.

Tần Dịch quay đầu, Lý Thanh Quân dịu dàng đứng ngoài cửa, yên tĩnh mà nhìn hắn, ánh mắt như nước.

- Ách, tang lễ kết thúc rồi hả?

"Ừm..."

Đầu Lý Thanh Quân hơi cúi thấp, thấp giọng nói.

- Ta nghe tiếng gió trong cung, có người nói...

- Cái gì?

- Ngươi nói dù có ngàn vạn tuyệt sắc, chỉ cần Thanh Quân.

Lý Thanh Quân nắm chặt góc áo, thấp giọng hỏi.

- Có thật không?

Bút của Tần Dịch trên lá bùa ngừng lại một chấm đen, tim đập bỗng nhiên trở nên nhanh chóng.

Không khí bỗng nhiên trở nên rất yên tĩnh, có gió nhẹ thổi qua trước sân, thổi vào trong phòng, cuốn mép váy của Lý Thanh Quân nhẹ bay, bùa vứt đi trên mặt đất nhẹ nhàng bay lên, như hoa bay.

Thiếu nữ hấp tấp lỗ mãng cúi đầu đứng đó, khuôn mặt đỏ bừng, Tần Dịch nhìn một chút chợt nhớ tới ngày mới gặp gỡ nàng một cước đá văng cửa sân, đối lập với hôm nay, tựa như một giấc chiêm bao.