Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 20: Lý Thanh Lân




Muốn khen bữa "Tiệc đón tiếp" này cũng chẳng có gì mà khen, đại ca huynh muội Lý gia chết hiển nhiên không có tâm tình uống rượu mua vui. Chẳng qua bày tiệc thông thường trong phủ, giới thiệu thân tín của Lý Thanh Lân cho Tần Dịch nhận biết.

Cái gọi thân tín gồm bốn năm người, có văn có võ, thái độ đối đãi Tần Dịch đều tương đối ôn hòa. Dù sao, lăn lộn đến vị trí hiện tại đều sẽ không tùy tiện biểu lộ yêu ghét trên mặt, cho dù có người sẽ có chút xem thường đối với vị phương sĩ không biết chui ra từ đâu này, nhưng cũng sẽ không biểu đạt thái độ gì.

Tần Dịch chỉ trông thấy nụ cười như tắm gió xuân, trong lễ kính mang theo ý dò xét và xa cách.

Ngay cả Lý Thanh Quân cũng không còn cảm giác chiến hữu thân mật tùy tính, cũng duy trì một khoảng cách với Tần Dịch. Thái độ trong bữa tiệc rất đoan trang, Tần Dịch thậm chí trông thấy nàng dùng bàn tay nhỏ bé che chén rượu, nhàn nhạt nhấp nhẹ.

Nữ tử giơ hồ lô rượu của hắn ngửa cổ mà uống trong đình đài kia phảng phất như phù dung sớm nở tối tàn.

- Một loại cảm giác rất áp lực.

Trở lại viện khách ở của mình, Tần Dịch đặt mông ngồi bên cửa sổ, dựa vào bệ cửa sổ ngắm hoa trong sân.

- Ta thà rằng hành tẩu giang hồ trừ yêu cùng huynh muội Lý gia, cũng không muốn nhìn thấy bọn hắn ở kinh sư.

Lý Thanh Quân sớm đã cáo từ, nàng tự có chỗ ở, đương nhiên sẽ không ngủ nhà ca ca. Lý Thanh Lân cũng triệu tập thân tín nghị sự, hơn phân nửa đều liên quan đến vị trí thái tử, không tiện để cho Tần Dịch nghe, Tần Dịch cũng không thèm để ý, tự mình trở về viện.

Âm thanh của Lưu Tô có chút chế nhạo.

- Hối hận rời núi cùng bọn họ rồi hả? Ở Tiên Tích Sơn tiêu dao biết bao, đúng không?

- Tâm xa địa tự thiên (chỉ cần tâm chí cao xa, tự nhiên sẽ cảm thấy nơi mình đang ở yên tĩnh). Nghỉ ngơi ở đâu không quá quan trọng.

Tần Dịch móc hồ lô rượu, uống một ngụm mới phát hiện đã thấy đáy, có chút nhàm chán mà ném qua một bên.

- Ngươi giả bộ đi.

Lưu Tô nói.

- Ngươi đi dự tiệc đón tiếp, vì sao không mang theo kiếm gỗ đào?

- Mang theo làm gì?

Tần Dịch hỏi ngược lại.

- Cho dù bên người Lý Thanh Lân thật sự có yêu, cũng không có nghĩa đây là chứng cứ giết huynh, ngược lại để cho ta thành nóng nảy đả thương người trong bữa tiệc, sau này làm sao lăn lộn?

Lưu Tô nhìn như thuận miệng hỏi.

- Nếu như hắn thật sự giết huynh, ngươi còn hợp tác cùng hắn không?

Tần Dịch xuất thần nhìn sân nhỏ, hồi lâu mới nói.

- Ta không biết.

- Thật ra cho dù hắn giết huynh, cũng không có quan hệ gì với ngươi, ngươi muốn đối phó chẳng qua là quốc sư.

Lưu Tô giật dây.

- Lý Thanh Lân có mưu tính đối với vương vị ngược lại rất tốt, đối phó quốc sư càng có nắm chắc mới đúng.

Tần Dịch vẫn xuất thần như cũ, không biết nghĩ tới thứ gì. Qua rất lâu mới nói.

- Dù sao, trước mắt ta vẫn tin hắn. Thời điểm thái tử bị ám sát hắn rõ ràng vẫn ở trong núi tìm ta, bị một đạo cô vốn không quen biết châm ngòi vài câu liền sinh nghi đối với đồng bọn hợp tác mới là đầu óc có vấn đề.

Lưu Tô nở nụ cười, ngầm hiểu.

Tần Dịch dùng một từ, "Trước mắt". Lưu Tô đã biết rõ Tần Dịch mặc dù nói tin hắn nhưng trong lòng khó tránh khỏi chôn xuống một tia nghi hoặc, ít nhất sẽ lưu ý đối với việc này trong tiếp xúc hằng ngày.

Tần Dịch bỗng nhiên nói.

- Lại nói, ngươi có thể khống chế kiếm này không? Ta không muốn một đồ vật không thể khống chế ở bên người.

Lưu Tô cười hắc hắc.

- Tu tiên cùng ta đi.

Tần Dịch khinh bỉ.

- Ta xem ngươi hơn phân nửa không biết.

Lang Nha bổng đột nhiên nhảy dựng lên.

- Ai nói ta không biết!

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

... ...

Lý Thanh Lân đang ở trong mật thất thương nghị cùng thân tín làm sao ứng đối vấn đề thời cuộc biến hóa, an bài thỏa đáng từng chuyện từng chuyện, bóng đêm càng sâu.

Đám thân tín cáo từ rời đi, Lý Thanh Lân thở dài một hơi, ngồi một mình trong mật thất nhìn ánh sáng của Dạ Minh Châu, thật lâu cũng không có di chuyển.

Trong góc ánh sáng Dạ Minh Châu chiếu không tới bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ.

- Hai ngày nay, có một thần thức rất mạnh thủy chung bao phủ gần đây, ta ngay cả đi ra ngoài cũng không dám.

Giọng nữ nghe có chút non nớt cũng lạnh như băng, nếu như bị Tần Dịch nghe thấy chỉ sợ sẽ trực tiếp nhảy dựng lên.

Không thể nghi ngờ, đây là yêu Minh Hà đang bắt!

Lý Thanh Lân nhịn không được bật cười.

- Trách không được tại sao ngươi còn chưa đi, đã nói giúp ta làm xong chuyến này liền rời đi.

- Ngươi còn có tâm tư cười?

Giọng nữ lạnh lùng nói.

- Có biết điều này có nghĩa gì không, ta đã bại lộ, có tu sĩ từ bên ngoài đến đang nhìn chằm chằm vào ta từ trong bóng tối.

Nụ cười Lý Thanh Lân như trước.

- Ngươi đã nói, chuyện không thành ngươi sẽ tự vẫn trả ơn, sẽ không để cho ta có bất cứ phiền phức gì. Hy vọng cái gọi linh hồn huyết thệ của ngươi đáng tin cậy hơn một chút so với nhân loại.

Trong bóng tối trầm mặc rất lâu, mới thấp giọng thở dài.

- Hiệu lực của huyết thệ rất mạnh, ngươi không cần lo lắng... Ngươi mời một phương sĩ về đây?

Lý Thanh Lân hỏi lại.

- Ngươi hy vọng hắn có thể giúp ngươi vượt qua cửa ải này?

- Con sâu cái kiến còn tham sống, huống chi ta? Ta... Ta đương nhiên không muốn chết.

Lý Thanh Lân suy nghĩ một hồi, thở dài.

- Nếu như đối phương không vào phủ, vậy ngươi trước tiên ở lại đây, chờ ngày mai ta nói chuyện cùng Tần Dịch lại tính tiếp...

- Ngươi...

Giọng nữ có chút kinh ngạc.

- Ngươi còn nguyện ý giúp ta? Điều này có thể sẽ khiến cho ngươi lâm vào phiền toái, càng có khả năng khiến cho Tần Dịch kia sinh ra hoài nghi đối với ngươi.

Ai cũng biết phương án giải quyết tốt nhất chính là thực hiện lời thề, tự vẫn xong việc. Đừng nói tu sĩ phía ngoài, mặc cho ai cũng sẽ không biết nơi đây đã từng có một yêu quái, một tia manh mối cuối cùng của án thái tử triệt để bị chôn vùi.

Hình như nữ tử thật không thể tưởng được Lý Thanh Lân sẽ lựa chọn giúp nàng, cái này hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của nàng đối với Lý Thanh Lân.

Lý Thanh Lân cũng không cần nàng cân nhắc, lẩm bẩm.

- Vấn đề này à... Dù sao, ta nuôi yêu quái không phải chuyện quá khó lý giải, Tần Dịch cũng không giống một kẻ toàn cơ bắp gặp yêu liền giết, ai không có việc gì sẽ kéo án thái tử và ngươi cùng một chỗ? Giúp yêu quái ta nuôi dưỡng trong phủ một chút, vẫn có thể nói được a?

- Đúng. Chỉ sợ sẽ sinh ra biến cố...

- Được rồi.

Lý Thanh Lân khoát tay.

- Ngươi nói ta giúp ngươi, ta làm sao không muốn mượn cơ hội này mở mang kiến thức tu sĩ trong miệng ngươi một chút? Dù sao Tần Dịch không có tu hành gì, nếu như phương thuật của hắn không đủ dùng, nói không chừng tu sĩ từ bên ngoài đến trong miệng ngươi trở thành lựa chọn cuối cùng của ta, người kia chưa chắc là người của Đông Hoa Tử.

Giọng nữ lại lần nữa trầm mặc.

Tu sĩ từ bên ngoài đến, có nghĩa không có liên quan cùng thế lực bản thổ, đúng là đối tượng mà Lý Thanh Lân có thể cuâ kéo, cái giá phải trả có lẽ chỉ là đầu của nàng mà thôi.

- Người như ngươi... Không sợ mưu tính đi bên vách đá này nhieuf, cuối cùng có thời điểm trượt chân?

- Mưu sự tại nhân.

Lý Thanh Lân thản nhiên nói.

- Ít nhất trước mắt, hết thảy vẫn thuận lợi.

Giọng nữ hờ hững nói.

- Tính toán địch, tính toán ta cũng thôi đi. Ngươi mượn cớ tìm tiên cùng Chiêu Dương công chúa, vừa mời phương sĩ trở về, lại mượn cơ hội kiến tạo chứng cứ không có quan hệ với án thái tử. Hết thảy đều dựa tiến hành theo kế hoạch của ngươi, chỉ có Chiêu Dương công chúa cao hứng bừng bừng cùng ca ca đi tìm tiên bị lợi dụng, trong lòng ngươi cũng không xấu hổ sao?

Lý Thanh Lân trầm ngâm, giống như lẩm bẩm.

- Thanh Quân là con khỉ sặc sỡ trên con đường tìm tiên, còn có chân thật thuần túy. Nàng chung quy sẽ lớn lên, chỉ không biết cơ hội là gì.

- Con khỉ?

- Đúng vậy, con khỉ, mà ta là con khỉ đang đánh cược cùng Như Lai, đang phấn khởi tranh giành. Nếu như ta không có chút thủ đoạn, vẫn ngây thơ như Thanh Quân. Vậy chung quy, kết cục sẽ chạy không thoát Ngũ Chỉ Sơn.

Thần sắc Lý Thanh Lân lại lần nữa trở nên bình thản.

- Ta hiện tại như đi trên lớp băng mỏng, lấy đâu ra tâm lực chiếu cố tâm tình của tất cả mọi người?