Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
- Nhất niệm thanh linh, hồn thức chưa tan, như mộng như ảnh, tựa như quỷ, chính là âm thần.
Lưu Tô chậm rãi nói.
- Theo khái niệm đơn giản, âm thần chính là u linh không phải thật thể, nếu nhất định phải phân loại, ngay cả họa hồn của Cư Vân Tụ đều xem như âm thần, chẳng qua cấp bậc rất thấp. Ngươi tại Cầm Tâm chi cảnh, cũng đã có thể cảm nhận sơ bộ về công dụng của thần thức, ví dụ như linh giác, bói toán, không có cái nào không căn cứ vào trụ cột tinh thần, mà không phải chuyện pháp lực có thể hoàn thành.
Tần Dịch "Ừm" một tiếng.
- Ta đã cảm giác được linh giác của mình trở nên nhạy cảm, thật ra hôm nay cho dù ngươi không nói, ta cũng loáng thoáng cảm thấy có người ở không trung rình mò, chẳng qua chỉ không quá rõ ràng.
- Bởi vì ngươi còn chưa bắt đầu rèn luyện, đợi rèn luyện lên, thần thức cảm ứng, tất cả tình cảnh đều có thể rõ ràng rành mạch trong lòng, đã thay thế tác dụng của con mắt.
Lưu Tô nói.
- Đến Đằng Vân Cảnh, thần thức có thể phóng ra ngoài, bao phủ phạm vi trăm dặm, không chỗ nào không thấy; đến Huy Dương cảnh, thần thức ngưng kết, tựa như hữu hình, tản ra thì chiếu sáng ngàn dặm, ngưng tụ thì thành hồn linh, có thể ly thể ngắn ngủi, có thể xuống Cửu U, cho nên Huy Dương chi cảnh cũng là âm thần đại thành chi cảnh.
Tần Dịch nói.
- Nói cách khác, đóa hoa này có thể giúp ngươi âm thần đại thành, bay ra với tư cách một u linh?
Phản ứng đầu tiên trong đầu Tần Dịch đối với Lưu Tô hiện hình cũng không phải hình người, mà là biểu lộ QQ nào đó...
- Ta tạm thời không đạt được âm thần đại thành, nhưng hoa này có hiệu quả trợ giúp thần hồn ngưng kết, đã có thể giúp ta cố hình...
Lưu Tô nói.
- Trạng thái của ta không giống thông thường, ngươi không cần quản ta cảnh giới gì, dù sao chỉ cần ta có thể vững chắc, có thể ngắn ngủi ly khai cây bổng.
Tần Dịch rất phấn khởi.
- Phải làm như thế nào?
- Chúng ta lúc trước còn thừa nửa đóa Yêu Huyết Hắc Liên, lần này dùng hết, tăng thêm Cố Hồn Hoa, trong đống hạt giống kia vừa vặn có một loại Hỏa Lân Thảo, là tài liệu phụ rất thích hợp, cộng lại đã đủ để luyện chế Ngưng Hồn Đan.
Lưu Tô rất thận trọng nói.
- Ngươi không thể để cho người khác biết rõ việc này, nếu không để cho người ta phát hiện ngươi đang luyện Ngưng Hồn đan, sẽ sinh nghi hoặc. Bởi vì, ngay cả Đằng Vân hậu kỳ đều có nhu cầu cực lớn với loại đan này, một Cầm Tâm sơ kỳ như ngươi luyện chế cái này rất không hợp lý.
- Nói cách khác, ta phải tự mình trồng hạt giống kia ra, không thể đi ra ngoài mua thứ có sẵn?
- Không sai... Không chỉ có thế, ngươi còn cần tăng cường tu vi, nếu không tu hành của ngươi còn chưa đủ luyện. Tóm lại không yêu cầu người khác trợ giúp, cũng không thể khiến cho người khác sinh ra bất kỳ nghi hoặc gì.
Lưu Tô nghiêm túc nói.
- Tần Dịch, lòng người khó lường, loại tông môn mới này, cho dù Cư Vân Tụ, ngươi cũng không thể dễ dàng tín nhiệm.
- Đã hiểu.
- Tốt rồi, cũng không cần khẩn trương, chỉ là ta có chút vô cùng mong đợi đối với đan này.
Lưu Tô lại trở nên nhẹ nhõm, cười nói.
- Sự thật là, hạt giống cần thời gian trồng, ngươi cũng cần thời gian tăng lên, hiện tại không có cách nào luyện đan này, biết rõ có chuyện như vậy là được.
Tần Dịch cười nói.
- Dù sao thì ngươi cũng nghẹn quá lâu rồi, muốn đi ra thông khí, ta sẽ tận lực giúp ngươi.
Lưu Tô hừ hừ hai tiếng.
- Ngươi không phải muốn xem bộ dạng của ta?
- Ta đã xem qua bộ dạng của ngươi, có gì đáng xem?
Lưu Tô ngạc nhiên nói.
- Ngươi xem qua lúc nào?
- Thời diểm ta vừa xuyên tới, ngươi muốn ăn ta, khuôn mặt ác ma xấu như quỷ kia, ta đã thấy...
Tần Dịch khinh bỉ.
- Nói ngươi có thể làm một u linh yếu ót là cho ngươi mặt mũi, thật sự cho rằng ngươi rất dễ thương.
Lưu Tô trầm mặc một chút mới cười lạnh.
- ... Tốt, Tần chân nhân quả nhiên có mắt thần như điện.
Tần Dịch còn không có cảm giác được khí tức nguy hiểm, lẩm bẩm.
- Vậy trước mắt, chuyện đầu tiên là đi trồng trọt, lúc trước đã xem qua, sau động phủ là một mảnh dược viên cực lớn, còn có linh tuyền nữa.
Lưu Tô bất động thanh sắc.
- Ừm, đi đi.
Tần Dịch chạy tới phía sau động phủ, rất nhanh đã nhìn thấy một đồng cỏ lộ thiên, ánh nắng cùng mưa móc vẩy thẳng xuống, có thanh tuyền chảy xuôi mà qua, nước chảy róc rách. Trên đồng cỏ còn có hoa nhỏ không biết tên, hương thơm xông vào mũi. Ở trung tâm đồng cỏ khai phá một khối đất gieo trồng, lúc này không có trồng đồ vật gì, đất đen đã được xới tốt, linh khí điểm điểm tinh tinh mà phiêu đãng trong đất, nhìn qua rất có linh tính.
Không nói cái khác, chỉ nói hậu viện nhà mình có một khối địa phương như vậy đều có thể làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Tần Dịch mang tâm tình rất tốt phóng qua, ý định trước tiên lăn vài vòng trên đồng cỏ lại nói tiếp.
"Phanh" một tiếng, cả người Tần Dịch bày ra hình chữ Đại đâm vào một màn trời nhìn không thấy, bất động một lát mới từ từ trượt xuống mặt đất.
"Oa ha ha ha..."
Lang Nha bổng đứng bên cạnh, cười cực kỳ đắc ý.
- Tần chân nhân có mắt thần như điện, vì sao nhìn không ra đây chỉ là một bức họa?
Tần Dịch bi kịch mà bụm lấy cái mũi, nước mắt thiếu chút nữa trào ra.
- Cái này... Cái này… Con mẹ nó… Chỉ là một bức họa?
Trời xanh mây trắng, thanh tuyền chảy xuôi, chim hót hoa nở, đồng cỏ màu mỡ, ngay cả không khí tươi mát đều ngửi thấy được, dường như còn có ẩm ướt đập vào mặt, thấy thế nào đều là cảnh thật, lại chỉ là một bức họa!
- Cái này có gì kỳ lạ, ngay cả Thanh Trà vẽ hoa sơn trà đều có hương, nơi đây là động phủ Huy Dương, ngươi cho rằng không bằng Thanh Trà?
Lưu Tô cười có chút hả hê.
- Cũng may động phủ đã nhận ngươi làm chủ nhân, các loại ám toán sẽ không nhằm vào ngươi, nếu không lần này cũng không phải đụng tường, mà là thôn phệ.
- Thôn phệ...
- Đúng vậy, vĩnh viễn ở trong họa, không ra được.
Tần Dịch chấn kinh, quên luôn đau nhức.
- Họa đạo này, không phải vô dụng như trong tưởng tượng.
- Đương nhiên, ai nói với ngươi vô dụng?
Ngữ khí Lưu Tô cũng trở nên có chút than thở.
- Không phải trận pháp, hơn hẳn trận pháp, rất lợi hại đấy. Kể cả đổ khế lúc trước thế mà có một tia quy tắc chi lực, những đạo mới cận cổ này rất thú vị.
Tần Dịch u oán mà nhìn nó.
Tên này rõ ràng đã nhìn ra, cố ý không nhắc nhở mình, chờ mình đụng tường. Không phải chỉ vì nói nó xấu ư, quỷ hẹp hòi, đầu năm nay không cho người nói thật...
Lang Nha bổng không để ý đến hắn, nhảy nhảy mà đến một góc "Cảnh thật", cuối cùng lại nhảy một cái, chuôi bổng đứng trên một "Tảng đá tròn".
"Màn trời" chậm rãi tách ra.
Như trời bị nứt ra.
Mà sau khi nứt ra, phía sau lại là tình cảnh hoàn toàn giống như đúc trong bức họa, ngay cả tảng đá Lưu Tô đứng cũng nối liền không có kẽ hở. Ngươi căn bản không phân biệt được lúc trước lại là giả, căn bản không có khác biệt.
Tần Dịch xem trợn mắt há hốc mồm, trước đây thủy chung cảm thấy "Họa chi đạo" không có tác dụng gì, rất hư phiêu, lần đầu tiên lộ ra một góc của băng sơn trước mặt hắn.
Thật sự họa đến trình độ này, chết có gì tiếc?
- Đây là cạm bẫy phòng ngừa vạn nhất có người tấn công động phủ, hoặc bị trộm.
Lưu Tô nhảy xuống đá tròn, cười nói.
- Tần Dịch ngươi biết không, hành trình Vạn Đạo Tiên Cung này, có lẽ ngươi cảm thấy không có trợ giúp quá lớn, nhưng đối với ta mà nói, thật sự rất tăng kiến thức, thậm chí rất ưa thích.
- Ưa thích?
- Đúng vậy, không câu nệ luật cũ, làm chuyện mình thích mà thành đạo, bất luận thế nhân có bao nhiêu phỉ báng cùng không quản, cái này không đáng giá để ta ưa thích sao?
Lưu Tô cười nói.
- Hơn nữa thế gian vạn pháp, từ đó suy ra, chỉ cần ngươi có hứng thú với những tiểu đạo này, có thể học tập rộng khắp, tự thành một trường phái riêng. Xem hết thế gian thiên vạn đạo, đây cũng là tu hành.
Tần Dịch có chút hiểu được.
Lúc trước cảm thấy mình đã có "Pháp", hơn nữa "Pháp" của Lưu Tô có cấp bậc rất cao, có lẽ mình căn bản không cần đến Vạn Đạo Tiên Cung học tập bất kỳ vật gì, cho nên thủy chung không có nửa điểm cảm giác tham dự. Chẳng qua chỉ cảm thấy mình cần "Tài" cùng "Địa", vừa vặn Cư Vân Tụ cũng cần hắn làm ít chuyện, tính chất của việc cái và đi vào xí nghiệp kiếm tiền lương không sai biệt lắm, mà không phải bái nhập tông môn.
Nếu dựa theo thuyết pháp này của Lưu Tô, mình có thể học từ bên trong, từ đó suy ra, học tập rộng khắp, cũng là tu hành.
Lưu Tô thở dài.
- Ta rất muốn nhận thức cung chủ của cung này một chút. Bất quá bây giờ tốt nhất không gặp, bởi vì ta sợ sự hiện hữu của ta cùng với chất liệu của Lang Nha bổng có khả năng không thể lừa được cao nhân bậc này, tăng thêm rắc rối.
Tần Dịch hoàn hồn, cười nói.
- Vậy chúng ta trước hết tu hành, đến thời điểm có thể gặp lại gặp.
Một bên nói một bên đi tới dược viên, rắc xuống hạt giống đầu tiên.
Lưu Tô nhìn thần sắc của hắn đã trở nên chăm chú mà lại điềm tĩnh, cười đùa và đụng tường lúc trước sớm đã biến mất.
Trồng trọt chính là trồng trọt, chăm chú mà lại khoan thai.
Vẽ tranh là tu hành, trồng trọt đương nhiên cũng là tu hành, tu hành cũng không phải chỉ ngồi tĩnh tu, nếu không tu hành của Cư Vân Tụ từ đâu mà đến?
Lời của mình vừa rồi, Tần Dịch đã hoàn toàn nghe lọt, hắn vốn chính là một thiên tài.