Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 147: Cầm Tâm Sơ Thành




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Sáng sớm hôm sau, Tần Dịch đi tới nhà chính lúc trước, muốn tìm nữ tử kia chào từ biệt.

Lúc này, nhà chính không đóng cửa, Tần Dịch liếc thấy nữ tử kia tựa vào bên cửa sổ, tay nâng quyển sách, đang xem sách.

Ánh nắng sáng sớm chiếu vào trên người nàng, làm cho da thịt của nàng có chút vầng sáng nhu hòa, đôi mắt tĩnh mịch, khí chất lười biếng, trong tay một chén trà nóng, nhàn nhạt tản ra hơi nước, ung dung lan qua bên người nàng, tăng thêm ba phần cảm giác mông lung.

Tần Dịch cảm thấy bộ dạng đọc sách của bản thân nữ tử này cũng đã như thơ như họa.

Liếc mắt lại thấy Thanh Trà tiểu cô nương đầu sũng nước, ngồi bên cạnh sụt sịt vẽ tranh.

Tần Dịch nhìn bộ dạng ướt như chuột lột của nàng, có chút muốn cười, hỏi.

- Đây là thế nào?

Thanh Trà mũi sụt sịt nói.

- Sư phụ lại cầm ta pha trà...

Trong lúc nói chuyện, bàn tay trắng nõn của nữ tử kia nâng chén trà nhỏ, ung dung mà uống một ngụm, lại thả trở về, ánh mắt một khắc cũng không có rời đi quyển sách.

Trong lòng Tần Dịch chỉ còn một chuỗi dấu chấm lửng.

Hóa ra ngài điểm hóa một lá trà làm đồ đệ chỉ vì công dụng này?

- Cái kia...

Hắn rốt cuộc phá vỡ bầu không khí yên lặng đọc sách của nữ tử, mở miệng lên tiếng.

- Được cho ngủ lại, đặc biệt đến chào từ biệt.

Nữ tử quay đầu nhìn hắn một cái, mỉm cười, buông xuống quyển sách.

- Quyển " Kim Bình Mai " này chính là đồ vật ngươi để các nàng chép cho ta?

Nàng giống như cười mà không phải cười nói.

- Đây là đánh trả đối với việc ta dùng nữ sắc khảo nghiệm ngươi?

"A ha ha ha..."

Tần Dịch cười ha ha, lại rất nhanh nghiêm nghị nói.

- Sách này cũng không phải đơn giản như vậy.

- Ừm... Bút pháp lạnh lùng, tình đời lộ rõ, như vào trong tranh, theo một phố phường biết rõ diện mạo một quốc gia, tác phẩm rất xuất sắc.

Nữ tử trầm ngâm.

- Nhưng phong thổ, dường như không tương đồng với các nước ta biết, càng không có quan hệ gì với Nam Ly của ngươi.

- Đây không phải thứ ta biết, không phải ta viết đâu, chẳng qua chỉ ngẫu nhiên thấy được, ký tên Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh.

- Loại tác phẩm này một khi được xuất bản, tất có người truy phủng. Thế gian văn tác, chỉ cần hơi có danh tiếng, ta không có khả năng không biết.

Nữ tử thản nhiên nói.

- Cho nên cũng không cần nói loại lời vô vị như người khác sáng tác này, chính là ngươi viết đấy.

"..."

Đầu năm nay, nói thật cũng không ai tin?

Ánh mắt của nữ tử lại có vui vẻ.

- Ngó đốm thấy báo, những cách chơi trong sách, ngươi rất quen thuộc nhỉ... Ăn uống, chơi gái, đánh bạc chi đạo chẳng phải càng thích hợp ngươi hay sao? Đến Cầm Kỳ Thư Họa Sơn của ta làm gì?

- Ăn uống chơi gái đánh bạc không phải đạo của ta.

Tần Dịch chân thành nói.

- Ngược lại tiếng đàn xa xăm, họa ý bồng bềnh, Tiên gia ý cảnh đập vào mặt này, càng thích hợp ta hơn. Nếu như tiền bối không dùng họa hồn dụ dỗ ta, tại hạ ngược lại hy vọng ở chỗ này thêm vài ngày.

- Đợi một chút.

Nữ tử không vui nói.

- Tiền bối gì? Ta rất già sao?

Tần Dịch ngậm miệng không đáp.

Chút thủ đoạn này của mình nhìn không ra số tuổi thật sự của người ta, sau khi đạt đến tu vi nhất định, ngay cả cái gọi "Cốt linh" cũng không có cách nào nhìn, bởi vì đã sớm thoát thai hoán cốt, cũng không phải cốt ban đầu, còn nhìn cái linh gì.

Bất quá Logic bày ở đó, người luyện đến Huy Dương lão đại, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, ít nhất cũng là lão quái ngàn năm.

Nữ tử trừng hắn một hồi, chậm rãi nói.

- Ta họ Cư, Cư Vân Tụ.

Ở (Cư) giữa mây núi (Vân Tụ)... Rất thích hợp với nàng. Trên người nàng thật sự nhìn không thấy nhân gian khói lửa, chỉ có tài trí cùng tình thơ ý họa, còn có một loại... Đậu bỉ kỳ quái?

Tần Dịch chắp tay nói.

- Tốt, Cư tiền bối.

Cư Vân Tụ giận dữ.

- Ta cho ngươi biết tên vì để cho ngươi biết họ để gọi tiền bối sao?

Tần Dịch rất bất đắc dĩ.

- Chung quy không thể gọi cô là Vân Tụ chứ?

Cư Vân Tụ thản nhiên nói.

- Có gì không được? Danh tự không phải dùng để gọi hay sao?

Tần Dịch ngạc nhiên.

Cư Vân Tụ trầm ngâm một lát, lại hỏi.

- Ta thấy ngươi lúc xem Thanh Trà vẽ tranh cùng với đêm qua chạm đến cung nữ đồ, là quan sát qua bút pháp cùng dụng cụ, đây là góc độ quan sát của người học qua họa, không phải thường dân.

- Đúng.

Tần Dịch có chút xấu hổ.

- Chỉ học qua một ít...

Cơ bản có thể nói, nếu như dứt bỏ cách vẽ kiểu mới như phác họa, chỉ luận trình độ hội họa, chính hắn - một người học đại học căn bản không cùng một cấp bậc cùng người ta - lão đại Tiên đạo chuyên vào đạo này, ngay cả Thanh Trà cũng không sánh bằng, hắn thậm chí cũng không quá có mặt mũi nói mình học qua họa. Hơn nữa, tình yêu của mình đối với họa cũng tương đối thấp, nói là người trong đạo này cũng quá miễn cưỡng.

Cư Vân Tụ lại nói.

- Ngươi biết viết câu chuyện tạp thư... Đừng nói không phải ngươi viết. Thư trong cầm kỳ thư họa, cũng không đơn chỉ thư pháp, mà là tác phẩm, trong tác phẩm bao hàm thi từ ca phú, cũng bao gồm câu chuyện kinh sử.

Tần Dịch đành phải nói.

- Tiền... Ah, Vân Tụ tỷ tỷ muốn nói cái gì?

Cư Vân Tụ quay đầu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nhìn rất lâu rất lâu, giống như đang suy tư điều gì đó. Qua một hồi mới thấp giọng nói.

- Cầm Kỳ Thư Họa Sơn đã không còn ai rồi.

"Ách?"

- Chỉ còn Kỳ si sư thúc giữ thể diện cho Kỳ, động một tí sẽ kéo người khác đánh cờ. Mà Cầm, Thư, Họa... Chỉ còn một mình ta.

Thanh Trà giơ bàn tay nhỏ bé lên.

- Sư phụ, còn có ta nữa.

- Một lá trà, tự mình ngâm vào trong nước đi, không có phần cho ngươi nói xen vào.

Thanh Trà đầy nước mắt chạy mất.

Cư Vân Tụ quay đầu nhìn Tần Dịch.

- Ta biết ngươi đến cầu đạo, hoặc có ý bái sư. Ta là chủ ngọn núi này, cũng là tông chủ Cầm Kỳ Thư Họa tông trong Vạn Đạo Tiên Cung. Tần Dịch, ngươi có muốn nhập sơn môn của ta không?

- Bái sư?"

Tần Dịch lắc đầu.

- Không bái.

Cư Vân Tụ nói.

- Ta biết rõ ngươi cũng không phải đi Thư Họa chi đạo, mà là Tiên đạo truyền thống. Hy vọng ngươi có thể nhập môn bởi vì ngươi tốt xấu gì cũng có liên quan cùng đạo này, cũng có hứng thú nhất định, vậy có thể lưu lại truyền thừa. Vạn nhất tương lai ta xảy ra chuyện, cũng có người có thể truyền lại đạo này, mà không phải ép ngươi thật sự chuyển hướng chuyên tâm nghiên cứu đạo này. Ngươi có thể lý giải thành hộ pháp hoặc khách khanh, không bị môn quy câu thúc, lại hưởng tôn vinh, tất cả bí địa cởi mở đối với ngươi, muốn đột phá Cầm Tâm là chuyện dễ như trở bàn tay, ý của ngươi như thế nào?

Tần Dịch do dự một chút, vẫn kiên trì nói.

- Ta không bái sư.

"Hả?"

Cư Vân Tụ ngạc nhiên.

- Tiên Hạc truyền âm, ngươi là Tán Tu. Chẳng lẽ ngươi đã có sư thừa, đang lừa gạt nó?

Tần Dịch chân thành nói.

- Ta là ngẫu nhiên được truyền thừa, ngay cả sư phụ lớn lên dạng gì cũng không biết, nhưng trong lòng ta, nó chính là sư của ta. Bất luận quý môn có bao nhiêu ưu điểm, có thể cho ta bao nhiêu chỗ tốt, ta cũng sẽ không gọi người khác là sư phụ. Có lẽ nó không thèm để ý, nhưng ta để ý.

Thời điểm nói ra lời này, nê hoàn của hắn bỗng nhiên nhảy lên một cái.

Những ngày này một mực cảm ngộ Cầm Tâm sắp phá nhưng chưa phá, khổ tìm cơ hội bốn phía, vậy mà bởi vì một câu nói thế mà dường như muốn đột phá.

Lưu Tô im lặng nhìn xem, khẽ thở dài.

Cũng không phải bởi vì một câu nói.

Cầm Tâm chính là minh tâm, chính là nghiệm chứng đạo của mình. Tần Dịch vốn có đạo, chỉ cần thực tiễn, mà không phải mê mang tìm kiếm. Vốn trên đường đến Vạn Đạo Tiên Cung, Tần Dịch cũng đã sắp đột phá, không phải lúc này mới đến.

Bất luận lúc trước hành hiệp ở chùa, nổi giận chém dâm tăng, hỏa thiêu chùa; hay ngày hôm qua cự tuyệt không nhập môn đối với ăn uống chơi gái đánh bạc; hay nhã nhặn từ chối đối với họa hồn tương dụ đêm qua... Đây đều là quá trình thực tiễn, từng bước một, tích cát thành tháp.

Kể cả phần kiên trì không bái sư hôm nay cũng thuộc thực tiễn của Tần Dịch, đều là một bộ phận hiệp tâm của hắn, giá trị quan cơ bản của người nam nhân này.

Mặc dù theo nó thì đây là điều ngu ngốc muốn chết.

Thế nhưng... Không thể không thừa nhận, rất cao hứng đấy.

Nó nhẹ giọng thở dài.

- Nhập môn a, Tần Dịch, tích lũy mà một đại tông môn có thể cho ngươi, có ích hơn nhiều so với mang theo ta vân du tứ xứ.

Tần Dịch không nói lời nào, hắn đang yên lặng cảm thụ quá trình sương mù hóa thành giọt nước trong cơ thể.

Cư Vân Tụ tựa vào ghế mềm, bàn tay nhỏ nhắn chống má phấn, có chút hào hứng mà nhìn Tần Dịch đột phá Cầm Tâm.

Một kẻ Tán Tu, chút tuổi như vậy, tu hành ổn định như thế... Cái này cũng liền thôi, rõ ràng thật sự có thể tự mình vấn đạo bốn phía liền đột phá Cầm Tâm, đây chính là chuyện cực kỳ khó được dù ở trong đại tông đỉnh cấp, đừng nói Tán Tu.

Cho nên hôm qua Tiên Hạc truyền âm, thiếu niên này rất có thể là một thiên tài, hy vọng tận lực lưu lại hắn trong môn.

Vốn nàng không có hứng thú gì, bởi vì mặt ngoài Tần Dịch nhìn thanh tú, trong sách ghi lại cũng phiêu dật, kết quả thực chất lại là một "Vũ phu thô bỉ", không hợp thẩm mỹ của nàng. Nhưng dưới khảo nghiệm lại làm cho người ta rất hài lòng.

Tình yêu đối với cảnh đẹp kia là linh hồn của Họa đạo.

Mà kháng cự đối với họa hồn dụ hoặc, nghiệm chứng nhân phẩm chỉ là một điểm. Điểm mấu chốt nhất là, Họa giả chi đạo, ngươi căn bản không thể ôm lấy ý niệm vẽ vật gì ra hưởng dụng, thật sự có loại ý niệm này thì căn bản không có khả năng đắc đạo này.

Tần Dịch hoàn mỹ mà thông qua được khảo nghiệm.

Sau đó thì sao, rõ ràng còn có quà tặng...

"Kim Bình Mai"... Một câu chuyện thú vị.

Dứt bỏ tình sắc bên trong, tình đời hỗn loạn lập luận sắc sảo kia nếu nó đến việc hành văn thì đã nhập đạo rồi.

Một "Vũ phu thô bỉ" ngoài ý muốn lại vô cùng phù hợp với nhu cầu môn này của nàng.

Còn là một thiên tài có thể tự tiến vào Cầm Tâm... Đáng tiếc hắn không có tâm vào đạo này.

Theo Cầm Tâm Tần Dịch dần dần ngưng thực, Cư Vân Tụ bỗng nhiên mở miệng.

- Nếu như không cần ngươi bái sư, chỉ dùng thân phận sư tỷ sư đệ tương xứng với ta thì sao? Sư phụ ta sớm đã chết, không ai cần ngươi dập đầu.

Tần Dịch có chút sững sờ, cái này giống như... Rất khó cự tuyệt nha...