Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 138: Mộng Tựa Khinh Ảnh




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Thì ra Tần Dịch biến mất là đột nhiên biến thành con rắn, mượn nhờ thân hình đột ngột thay đổi để tránh thoát một kích, hắn áp dụng thuật biến hóa vào thực chiến.

Vô số oán linh lộ ra thần sắc thê lương, mắt thường có thể thấy được. Cương khí tuôn ra trên người Tần Dịch để oán linh tứ tán, lúc vung một bổng, đối phương đã nhanh nhạy bay về phía sau, rơi vào đỉnh một tòa Phật điện phía sau.

Tần Dịch đang muốn đuổi tới, nhất thời lại sửng sốt.

- Là... Ngươi?

Người trước mắt mặc áo đen giày đen, thân hình yểu điệu, diện mạo mỹ lệ, nhưng mà sắc mặt tái nhợt, mi tâm có ấn ký hỏa diễm màu đen.

Đúng là nữ tử trong động phủ xác ướp cổ.

- Là ta.

Nữ tử cười hì hì, dường như không thèm để ý đã từng bị hắn hố chết đi sống lại, tươi cười xinh đẹp đáng yêu.

- Ta còn tưởng rằng ngươi đang chờ ta đấy, vừa ý ta hả? Minh Hà sư tỷ sẽ thương tâm lắm...

Tần Dịch có chút im lặng.

Hắn lúc trước nghe hai hòa thượng nói chuyện nhắc về Vạn Tượng Sâm La Tông, từ này có chút mẫn cảm đối với hắn, cho nên có lưu tâm.

Theo ngữ khí của hòa thượng, Vạn Tượng Sâm La Tông và Đại Hoan Hỉ Tự này có lẽ có ăn ý nhất định, rất có thể là minh hữu, cho nên khi Kinh Trạch quấy rối đám người Tịnh Không, bọn hắn xem mặt mũi Vạn Tượng Sâm La tông nên không có làm gì.

Nếu như Vạn Tượng Sâm La Tông là minh hữu của bọn hắn, có khả năng sẽ nhận lời mời đến hỗ trợ. Nhất là mình đã đắc tội qua tông môn này, nói không chừng hình dáng bản thân mình đã lưu truyền khắp tông môn người ta rồi, khả năng ra tay cực lớn.

Tông môn này có thủ đoạn quỷ dị, Tần Dịch cũng không muốn bọn hắn thủy chung rình mò ở bên cạnh, chờ mình buông lỏng đánh lén. Không bằng giả heo ăn thịt hổ, giả bộ như lực lượng ngang nhau, dụ dỗ đối phương ra tay, vĩnh viễn tuyệt hậu họa.

Nhìn như tính toán rất nhiều, nhưng hắn không nghĩ đến đối phương chính là Ảnh Ma muội tử trước mắt.

Minh Hà phán đoán không chuẩn, nói muội tử này phải mất một năm nửa năm mới khôi phục, lúc này mới hơn hai tháng, người ta không phải đã êm đẹp đứng ở đây? Còn ứng tinh hà cảm thiên cơ, thành thành thật thật để ta ôm một không tốt...

Trong lòng mặc dù chuyển qua những ý niệm này, trong miệng vẫn trả lời.

- Từ biệt hai ba tháng, cô nương vẫn xinh đẹp như cũ.

"Hi..."

Nữ tử cười nói.

- Ta xinh đẹp hay Minh Hà đẹp hơn?

Thật ra, nữ tử này rất đẹp, ngũ quan dáng người cũng không kém Minh Hà, ấn ký trên trán càng thêm một phần mị lực yêu dị không giống người thường. Nhưng trên người nàng có một loại cảm giác quỷ khí dày đặc, tái nhợt u lãnh, mặc dù tươi cười xinh đẹp với ngươi, Tần Dịch vẫn nhìn ra được hung ác nàng giấu trong chỗ sâu.

Vậy xinh đẹp đến mấy cũng vô dụng, không phải mẫu người ta thích.

Đương nhiên miệng sẽ không nói như vậy, chỉ nói.

- Xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ.

Nữ tử khẽ cười nói.

- Vậy người ta vẫn thua rồi, Tần công tử đè Minh Hà dưới thân thể gặm đấy, theo lý thuyết vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm. Nếu thật sự mỗi người mỗi vẻ, công tử nên càng thích người ta một chút mới đúng...

Đám người Tịnh Không phía dưới nghe đến ngây người.

Bọn hắn cũng không phải người phàm tục không biết Minh Hà là ai, bọn hắn là ngoại môn của Đại Hoan Hỉ Tự, vô cùng mẫn cảm đối với sự tình bát quái của nam nữ, đã sớm nghe các sư huynh nội môn nói, nếu có thể cùng qua một đêm với Minh Hà, từ nay về sau không trường sinh cũng nguyện.

Đương nhiên, Đại Hoan Hỉ Tự cũng không dám tùy tiện đắc tội Thiên Khu Thần Khuyết, cũng không có ai dám thật sự đi chọc Minh Hà, cho dù dám, cũng chưa chắc biết rõ hành tung của Minh Hà.

Có người hiểu chuyện sắp xếp Tuyệt Sắc Tiên Tử Bảng, mặc dù thẩm mỹ mọi người khác nhau, cộng thêm đại đa số người cũng vô duyên gặp được diện mạo của người thật, dẫn đến phải mò mẫm sắp xếp bảng, chưa từng có kết luận. Nhưng bất luận phiên bản nào, Minh Hà đều đứng trong Top 3, còn đệ nhất trong rất nhiều phiên bản.

Mà hiện tại nghe thấy cái gì, nam nhân này đè Minh Hà dưới thân mà gặm?

Rất nhanh, chút sợ hãi trong mắt của đám người Tịnh Không đã đổi thành ánh lửa phẫn nộ cùng đố kỵ.

Tần Dịch cũng không biết những người này đang suy nghĩ gì, vẫn như cũ đang tranh luận cùng nữ tử kia.

- Phải phải, thật ra ta nên càng thích cô nương thêm một chút, nhưng ta ngay cả tên cô nương cũng không biết, ưa thích này cũng quá giả dối, không thật nha.

- Tên của ta à... Ta gọi Mạnh Khinh Ảnh.

Nữ tử cười hì hì, lời nói lại lơ đãng mà trở nên băng hàn.

- Dưới cửu tuyền, không nên quên.

Trên tường viện dưới chân chẳng biết lúc nào đã xuất hiện vô số U Ảnh, tường ngói lưu ly dưới ánh mặt trời chiếu ra cái bóng, cũng có bóng râm cây đào ở xung quanh chùa, còn có bóng dây leo bên tường, toàn bộ rời mặt đất mà lên, hình thành quỷ trảo chộp về phía Tần Dịch.

Một trận tập kích do bóng khởi xướng, lặng yên không một tiếng động. Một cái tên khuê tú cho người ta cảm giác rất có tố chất văn hóa, làm việc lại âm lãnh ngoan lệ.

Nhưng ngay tại thời điểm nàng tự báo tên, Tần Dịch dường như cũng có cảm ứng, bay lên trời.

Cương khí không kiêng nể gì bộc phát, cả mảng tường viện nghiêng sập như đậu hũ tan thành bụi phấn ở trên không trung. Những cái bóng kia không có chỗ dựa vẫn không có tản đi, vẫn ở trên không trung kêu to mà đến.

Mà Tần Dịch tùy ý để bóng đuổi theo phía sau, mình tung người lướt qua khoảng cách mấy trượng, Lang Nha bổng mạnh mẽ gõ tới Mạnh Khinh Ảnh.

Mạnh Khinh Ảnh mỉm cười, trên tay đã nhiều hơn một con thoi nhỏ màu đen.

Thoi đen xoay tròn, vạn sợi tơ đen phóng ra từ trong con thoi.

Đó cũng không phải tơ thật, là u, là ảnh, là Cửu U chi ngục khốn đốn. Phảng phất như một tấm lưới, trói Tần Dịch ở bên trong.

Mà sau lưng, tiếng Phật hiệu vang lên, mấy đạo Phật quang rõ ràng hợp lại làm một, dùng uy lực gấp mấy lần trước đây ấn tới sau lưng Tần Dịch.

Tần Dịch hít một hơi thật sâu, quanh người bỗng nhiên nổi lên một đạo quang mang nhu hòa, U Ảnh lao tù ngàn sợi vạn đạo cùng Phật quang mạnh mẽ đuổi tới từ sau lưng vậy mà đều bị đạo quang mang ngăn cách bên ngoài, một tấc đều không đến gần được thân thể của hắn.

Mà cùng lúc đó, Lang Nha bổng bổ một cái trên hư không.

Một đạo cương khí cuồng mãnh tuyệt luân xé trời mà ra oanh đến Mạnh Khinh Ảnh cách đó mấy trượng.

Đồng tử Mạnh Khinh Ảnh hơi co rụt, lắc mình không thấy, khi xuất hiện lại đã đến dưới bóng hoa đào rất xa.

Ảnh độn.

- Chân khí hóa cương... Vốn thấy ngươi cương khí tràn lan chỉ cho rằng mới chạm đến ngưỡng cửa, không ngờ đã là VÕ tu Dịch Cân Cảnh chân chính, cương khí ngưng kết rồi.

Thần sắc Mạnh Khinh Ảnh rất ngưng trọng.

Võ tu Dịch Cân Kỳ, cảnh giới ngang bằng với Cầm Tâm Cảnh của nàng, mặc dù tiểu cảnh giới của nàng cao hơn mấy cấp, nhưng Võ Tu thực chiến mạnh hơn Đạo Tu một chút, Tần Dịch còn có đạo pháp phụ trợ, trên người nhìn như còn có pháp bảo rất mạnh... Nhu quang kia không biết là vật gì, một kích của Đằng Vân cảnh cũng chưa chắc công phá được phòng hộ.

Cái này thì phiền toái, đối thủ hai ba tháng trước còn bị một Ảnh Khôi của mình đánh bại, cần dùng kế mới có thể đánh lui mình, như thế nào bỗng nhiên trở nên mạnh như vậy? Loại năng lực tổng hợp này, tùy tiện đặt ở đại tông môn nào đều là hạt giống hạch tâm, nhưng nhìn qua cốt linh của hắn cũng chỉ mới 17 tuổi thôi.

Tần Dịch không trả lời nàng, trong lúc nàng nói chuyện, dưới chân ngừng một chút, như đạn pháo bay ra khỏi nòng, Lang Nha bổng mang theo cương liệt cuồng mãnh nhắm thẳng vào đầu Mạnh Khinh Ảnh, gào thét mà xuống.

Hắn thật sự không dám có bất kỳ khinh địch nào.

Cho dù sau lưng các hòa thượng đang liên tục công kích, hắn cũng chỉ xuất cương khí cường hành chống cự, tình nguyện chịu chút chấn thương cũng không dám tốn thời gian né tránh, bởi vì hắn sợ một khi mở ra khoảng cách sẽ bị ảnh thuật quỷ dị của nữ nhân này đùa chơi chết.

Mạnh Khinh Ảnh nhanh chóng tế ra con thoi, Cửu U chi khí lượn vòng dựng lên, khó khăn chống đỡ được cương khí do Tần Dịch bộc phát. Hai người tách ra nửa bước, Mạnh Khinh Ảnh dở khóc dở cười nói.

- Những hòa thượng kia đuổi theo sau lưng ngươi không để yên, ngươi lại không thèm để ý, ra sức khi dễ ta làm gì?

Tần Dịch rất chân thành mà trả lời.

- Đoàn chiến có thể thua, Ảnh Ma nhất định phải chết.