Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 125: Cửa




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Hai người yên tĩnh một hồi, Minh Hà quay đầu đi.

Lúc không còn địch nhân, đây chính là địa phương yên tĩnh cô nam quả nữ không người quấy rầy.

Lại ở một mình với Tần Dịch, tâm tình Minh Hà có chút quái dị.

Cõng cũng cõng qua, ôm cũng ôm qua, đè cũng đè qua... Cái kia đều xem như bị động, còn có thể nói không có quan hệ gì với mình mình.

Nhưng vừa rồi đóng kịch chính là mình chủ động hợp tác, mình chủ động nằm, chủ động nhìn hắn chậm rãi đè xuống người mình. Một khắc đó, cảm giác quả thật là...

Lúc hắn làm bộ hôn môi, mình né tránh hoàn toàn là phản ứng tự nhiên, cũng không muốn diễn...

Loại cảm giác này thật khiến cho toàn thân người ta nóng lên, lúc lại nhìn Tần Dịch, Minh Hà lại cảm thấy không muốn nhìn thẳng.

Minh Hà thật không biết mình rốt cuộc làm sao diễn được màn kịch này, chắc hẳn Tần Dịch nói không sai, diễn kém đến nỗi làm cho người ta tức lộn ruột, có thể lừa gạt người thật sự bởi vì người khác căn bản không nghĩ tới Minh Hà nàng có thể như vậy.

Chính nàng đều không nghĩ tới, người này cũng không phải Minh Hà.

Nàng cũng từng hoài nghi, có lẽ Tần Dịch cố ý lựa chọn loại phương thức này, cũng chưa hẳn xuất phát từ tâm lý ăn đậu hũ, mà rất có thể xuất phát từ ác thú vị nào đó, nhưng không có cách nào tranh luận cùng hắn vấn đề này.

Tranh cái gì, luận cái gì đây? Nói ngươi cố ý muốn đè ta?

Lúc này, Tần Dịch suy nghĩ một hồi, mở miệng.

- Cô nói địa mạch này phải mất một tháng mới khôi phục, là phán đoán thông thường, là thời gian bình phục tự nhiên. Ta thông qua tinh hạch xem xét mạch tượng, thật ra chỉ cần lần nữa an táng tiền bối một trở về, địa mạch có thể quay về, có lẽ không đến mấy canh giờ có thể khôi phục. Đến lúc đó nơi đây sẽ là một động thiên phúc địa rất tốt, linh khí cực tốt, ta định ở chỗ này tu hành một đoạn thời gian... Cô thì sao?

Minh Hà vô ý thức nói.

- Đã có linh khí, bần đạo đương nhiên cũng ở đây dưỡng thương.

Tần Dịch quay đầu nhìn nàng một cái.

Bầu không khí bỗng nhiên lại yên tĩnh.

Minh Hà cảm giác có phải bởi vì mình bị thương nặng dẫn đến đầu óc xảy ra vấn đề hay không, rõ ràng lúc trước ở trong viện của hắn nói, trời quang trăng sáng, trong đầu không nên nghĩ về việc nam nữ khác biệt, lúc này cũng chỉ ở cùng nhau tu luyện trong động phủ mà thôi, chẳng phải càng thêm trời quang trăng sáng?

Làm sao lại bị hắn nhìn thoáng qua một cái thì không hiểu sao trong lòng bốc lên một loại cảm giác ngượng ngùng, nghĩ tới loại từ ngữ như "Song túc song phi" này?

Tần Dịch bỗng nhiên nở nụ cười.

- Vậy cô trước hết nghỉ ngơi, ta an táng tiền bối cho tốt.

Bố trí này mặc dù không đả thương địch thủ, nhưng bản thân bố cục rất nghiêm cẩn, bố cục động phủ hoàn toàn ăn khớp với quy tắc Thiên Đạo. Quan tài cùng thi thể đặt chính giữa Âm Dương Ngư, bản thân chính là một hạch tâm nhãn, khiến cho địa mạch lưu chuyển, linh khí sinh sôi. Âm Thi rời quan tài liền dẫn đến địa mạch hỗn loạn, thi uế ngút trời, linh khí nghịch chuyển, khiến cho pháp lực mất đi hiệu dụng.

Minh Hà yên tĩnh mà đứng một bên nhìn Tần Dịch gõ gõ sửa lại quan tài, có chút tò mò.

- Ngươi còn biết làm mộc?

- Không tính là biết, lúc ấy ở trong thôn, dùng không quen rất nhiều dụng cụ, cho nên học một vài thứ, tự mình sửa.

Tần Dịch khép một mảnh gỗ lại, cười nói.

- Gỗ của quan tài này rất lợi hại, bản thân không bị phân hủy, địa phương kết nối chẳng qua bị phá, một lần nữa lắp lại là được.

Minh Hà nói.

- Đây là Kim Liệt Ti Nam, vô cùng cứng rắn, dung nạp linh khí cực tốt, có uy kim duệ phong liệt, là tài liệu phi kiếm thượng đẳng, giá trị liên thành.

Nói xong quan sát thần sắc của Tần Dịch, nhìn phản ứng của hắn.

Tần Dịch không có chút phản ứng, cung kính mà đặt xác ướp cổ vào, khép nắp quan tài lại. Tiếp theo chắp tay thi lễ.

- Tiền bối nghỉ ngơi.

Minh Hà cũng sánh vai đứng bên cạnh hắn khom mình hành lễ.

Tần Dịch lại nhìn nàng một cái.

Minh Hà quay đầu đi không nói lời nào.

Thật sự gặp quỷ rồi, vì sao ta có chút liên tưởng kỳ quái đến từng cử động, ngay cả hành lễ đều sẽ nghĩ tới bái đường?

Thật ra Lưu Tô cảm thấy điểm càng thú vị của hai người này ở chỗ, bọn hắn ở đây lâu như vậy, cả hai đều không có nghĩ tới việc mở hộp ra nhìn xem bảo vật đến cùng là gì. Mặc dù bản thân Lưu Tô sớm đã vượt qua giai đoạn được bảo liền không thể chờ đợi mà mở ra xem, nhưng hai người này đều là người trẻ tuổi, rốt cuộc trời sinh không tham không vọng, hay tròn đầu bị chuyện khác chiếm cứ?

Quan tài khép lại, quả nhiên Minh Hà rất nhanh cảm giác được khí tức thi uế bắt đầu biến mất, pháp lực của nàng đã có chút dấu hiệu khôi phục. Nàng thầm thở dài một hơi. Tu vi là chỗ dựa lớn nhất của nàng, trụ cột dùng thị giác bầu trời nhìn phàm nhân, chỉ cần khôi phục pháp lực, có lẽ sẽ khôi phục được bình tĩnh, sẽ không còn suy nghĩ lung tung chợt trên chợt dưới.

Nàng rốt cuộc phát ra ngữ khí lạnh nhạt, hành đạo lễ đối với Tần Dịch.

- Ám đạo dưới Âm Dương Ngư sẽ thông đến đầm nước trong núi, bần đạo ở đó tĩnh tọa. Đạo hữu có việc gọi ta.

- Ai, đợi đợi…

Tần Dịch gọi nàng lại.

- Cô không xem vật tiền bối lưu lại à? Hắn đã nói cho chúng ta đấy, lấy nó không tính bất kính.

Minh Hà mỉm cười.

- Pháp bảo của tu sĩ Huy Dương, có lẽ có ích đối với đạo hữu, mà bần đạo không thiếu.

Nói xong mở ám đạo, bồng bềnh mà xuống.

Được, Thiên Khu Thần Khuyết cô ngưu bức, có lẽ sư phụ cô cũng không chỉ là cường giả Huy Dương, xác thực không quan tâm. Tần Dịch nhìn bóng lưng mỹ hảo của nàng biến mất, trong lòng không thể ức chế mà nhớ tới tình cảnh nàng xuống ám đạo lần trước —— đó là bị mình đè lăn xuống.

Quả nhiên, có thể lý giải ác ý thú vị của Lưu Tô rồi, cảm giác tương phản khi nhìn thấy tiên tử rơi xuống phàm trần kia, tư vị thật đặc biệt a.

Lưu Tô giật dây.

- Linh khí chưa khôi phục, còn có cơ hội, tiếp tục đi.

- Đi đi đi. Chúng ta cùng nhau xem bảo bối.

- Ta thường xuyên xem vật kia của ngươi, bảo bối cái rắm gì.

"?"

"..."

- Cây gậy dâm tà.

Tần Dịch tức giận mà ngồi xuống, thò tay lấy hai cái hộp, mở một cái trong đó ra.

Có ánh sáng nhu hòa nổi lên, thoải mái ôn hòa, trong quang mang, một ngọc thạch lẳng lặng nằm trong hộp.

Ngọc thạch cũng bất quy tắc, như một phần nhỏ nứt ra từ một khối ngọc thạch lớn, chỉ lớn chừng ngón cái, nhìn rất bình thường. Nhưng Tần Dịch vừa thấy đã giật mình.

Huyết mạch trong cơ thể giống như đang tuôn trào, trong lòng giống như có cái gì đó muốn nhảy ra, có liên hệ viễn cổ nào đó đang triệu hoán...

Giống như loạn thạch trận trên đỉnh Tiên Tích Sơn, mà ngọc thạch này cho cảm giác còn mãnh liệt hơn khi đó!

Tiếng hô to của Lưu Tô thiếu chút nữa chấn hư mất thức hải của Tần Dịch.

- Cửa! Cửa! Thứ này thật sự tản mát bên ngoài! Hắn chỉ là một tu sĩ Huy Dương, nơi nào được thứ này!

Tần Dịch im lặng mà nhìn Lang Nha bổng.

Lưu Tô hấp tấp nói.

- Tần Dịch, ngươi nhất định phải giấu kỹ thứ này, đừng nói Minh Hà, cho dù cha mẹ của ngươi, vợ của ngươi, con của ngươi cũng không thể để cho bọn họ biết rõ!

- Đây là cái gì?

- Đây chính là nguyên nhân lớn nhất vì sao ta ở trong cây gậy chết tiệt này!

Tần Dịch trừng lớn hai mắt.

- Nhanh đóng hộp, cái hộp này khẳng định có hiệu quả che giấu, không thể để cho bất kỳ kẻ nào tính được ngươi có thứ này. Sau này, cả hộp cũng giấu trong giới chỉ, không có việc gì không nên lấy ra!

Tần Dịch yên lặng đóng hộp, trực tiếp thu vào trong giới chỉ.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lưu Tô khẩn trương đến mức gần như nói năng lộn xộn... Hơn nữa đây là... Nguyên nhân nó chết?

Bởi vì cùng người tranh đoạt cái này?

Cửa... Nếu như là một cánh cửa, mảnh vỡ lớn cỡ ngón cái này tối đa chỉ là một khối hoa văn trong đó. Thế giới này còn có quá nhiều bí mật, mình tiếp xúc đến thì chưa đến một góc của băng sơn.

Nhưng cũng may, đã bắt đầu nhìn thấy.