Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 109: Luyện Thi




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Trở lại tửu quán nhỏ, chưởng quầy béo đã ở bên trong hâm rượu chờ.

Tần Dịch cũng không khách khí, trực tiếp ngồi đối diện nói.

- Hiện tại đến lúc ngươi mời ta rồi.

Chưởng quầy béo cảnh giác mà che bầu rượu.

- Ta đã giải nghi hoặc cho ngươi, chẳng lẽ không phải nên là ngươi lại mời ta thêm một ít?

Tần Dịch "Cắt" một tiếng.

- Rõ ràng ngươi có việc cầu ta hỗ trợ, ta không tìm ngươi lấy tiền cũng đã không tệ rồi.

Chưởng quầy béo dò xét hắn một chút, không cam lòng mà xách bầu rượu rót một chén cho hắn.

- Đợi gần nửa năm, ngay cả quốc vương người ta cũng đã đổi ba đời, vẫn chỉ chờ được một tên gà mờ Phượng Sơ tầng thứ tư... Thế mà còn mặt dày bảo ta cầu ngươi hỗ trợ...

- Có chuyện nói chuyện, có thể đừng đề cập đến chuyện đổi quốc vương kia được không?

Tần Dịch thiếu chút nữa đã hắt rượu vào mặt hắn.

- Lại nói Phượng Sơ tầng thứ tư cực kỳ cải bắp à? Vậy ta đi đây! Một thị trấn rách nát, giếng nước rách nát thật sự cho rằng ta thích quản?

- Đừng đừng đừng... Tốt xấu gì cũng có người giúp đỡ.

Chưởng quầy béo cười làm lành gắp khối thịt cho hắn.

Tần Dịch ngoài miệng mất hứng, trong lòng thở dài một hơi. Có lẽ do thuộc tính tu tiên quá mãnh liệt, tăng thêm dáng người gầy yếu, để người khác sẽ bị cấp độ tu tiên của hắn mê hoặc.

Trên thực tế, thời gian Tần Dịch tu tiên rất ngắn, thời gian tập võ rất dài, tính cả thời gian chủ nhân trước của thân thể tập võ, mười năm có thừa. Trong cấu thành chiến lực của hắn, Tiên Đạo Phượng Sơ tầng thứ tư chẳng qua là phụ trợ, chiến lực chân chính của hắn thật ra ở chỗ Võ Đạo Tiên Thiên, như thế mới phù hợp để hắn dùng Lang Nha bổng phát huy thực lực.

Trên thực tế, năng lực thực chiến của Tiên Đạo sơ kỳ vốn không nhất định vượt Võ Đạo, Đông Hoa Tử có tu vi Phượng Sơ tầng thứ bảy không phải đối thủ của Lý Thanh Lân, một Võ Giả đỉnh cấp kinh nghiệm phong phú sẽ không thua Tu Tiên Giả Phượng Sơ viên mãn. Chỉ khi Tu Tiên Giả đạt đến cấp độ Cầm Tâm, liên quan đến "Tu tâm", "Đạo thai", tiếp xúc với một ít pháp tắc tương đối huyền ảo, khi đó mới xem như có thể đè Võ Giả phàm nhân xuống đất đánh đòn.

Võ Đạo của Tần Dịch mặc dù còn chưa đến đỉnh, nhưng phối hợp với Lang Nha bổng sắc bén, có thể so sánh với Tu Tiên Giả Phượng Sơ tầng thứ tám, thứ chín. Mà hắn lại biết đạo pháp, ưu thế lớn hơn so với Võ Giả bình thường, chiến lực thực tế nên tính là Cầm Tâm sơ kỳ, không sai biệt lắm cùng yêu quái Hóa Hình bình thường.

Lúc trên núi hoang của vu sư có thể một mình tiêu diệt Lang Yêu ba mắt Hóa Hình Kỳ, đây là chứng cứ rõ ràng, mà bây giờ còn tiến bộ hơn khi đó không ít.

Hơn nữa hiện tại, hồn lực Lưu Tô đã khôi phục đến trình độ nhất định, có thể hỗ trợ rất nhiều. Nếu người khác chỉ coi hắn là một tu sĩ cấp thấp Phượng Sơ tầng thứ tư mà đối đãi, chỉ sợ sẽ ngã rất khó coi.

- Chưởng quầy đã muốn ta giúp đỡ, tốt xấu gì cũng nên nói ra tính danh?

Chưởng quầy béo kỳ quái nhìn hắn.

- Vì sao ta luôn cảm thấy ngươi thật sự rất chờ mong nghe thấy ta họ Pi?

"Ách..."

- Ngươi có thể gọi ta là Hàn Môn.

Chưởng quầy nói.

- Chính là hàn môn đối lập với cao môn sĩ tộc.

- ... Ta cảm thấy ngươi đã lầm cái gì, lúc nào mà lão bản tiểu tửu quán trong thị trấn tự xưng là hàn môn rồi? Không đạt tới cấp huyện bá cũng không biết xấu hổ nói mình là hàn môn?

- Dòng dõi đối lập nhau.

Chưởng quầy ung dung nói.

- Đối với thị trấn này, như Thanh Hư Quan và Vương viên ngoại thì được xem như cao môn, ta tốt hơn hương dân bình thường một chút, miễn cưỡng xem như hàn môn.

- Cũng có chút đạo lý.

- Đối lập với tu sĩ có danh môn truyền thừa, dã lộ như ta xem như hàn môn.

Chưởng quầy tiếp tục nói.

- Đối lập với nhân gian chính đạo, một yêu quái như ta ẩn cư lăn lộn ở chỗ này, xem như hàn môn. Đối lập với thế chân vạc ở Yêu Thành, một vị khách vãng lai lưu lạc bên ngoài như ta xem như hàn môn. Bất kể so sánh thế nào, đều so chưa đủ, không phải hàn môn vậy là gì?

Trong lòng Tần Dịch khẽ động, nhìn khuôn mặt béo của hắn, không nói lời nào.

- Ngươi đều hỏi ta sinh heo con hay sinh chuột con rồi, chắc hẳn đã nghì ngờ về lai lịch của ta. Yêu quái là yêu quái, nếu như sinh nghi, cố giấu ngươi cũng không có ý nghĩa...

Hàn Môn uống một ngụm rượu, cười nói.

- Như thế nào, muốn trảm yêu trừ ma? Ngươi đánh không lại ta đâu, ta là đại yêu Hóa Hình viên mãn, một đại yêu chân chính đấy.

- Dạ dạ, đại yêu Hóa Hình Kỳ đều là tồn tại vừa khủng bố vừa uy nghiêm, còn đặc biệt hung dữ.

- Vì sao ta cảm thấy ngươi đang cười?

- Không có không có.

Tần Dịch cười nói.

- Ta nói này, ngươi đã cảm thấy yêu quái ẩn cư lăn lộn vào nhân thế bất tiện, hơn nữa ngươi cũng biết có Yêu Thành, vậy tại sao không đi Yêu Thành cư trú? Chỗ đó càng thích hợp ngươi.

- Yêu Thành...

Thịt mỡ trên mặt Hàn Môn run lên một cái, phảng phất như nhớ tới chuyện cực kỳ sợ hãi.

- Ta đã từng đi qua, Quắc Quốc ăn lông ở lỗ, Hiêu Quốc còn ở trên cây, ra dáng một chút là Bạch Quốc... Quốc vương kia là một con Thừa Hoàng, lão tử nhìn thấy lại là Thao Thiết! Vừa nhìn thấy ta, câu nói đầu tiên là con chuột điện này thoạt nhìn ăn rất ngon!

Tần Dịch: "..."

Hàn Môn thở dài một hơi.

- Yêu Thành cũng không phải thích hợp với tất cả yêu quái, yêu vẫn có thú tính rất mạnh, yêu ăn thịt và yêu ăn cỏ, cùng với cỏ cây sinh linh là một chuỗi thực vật. Nếu như ngươi đi qua yêu thành cũng biết, rất ít thấy thỏ yêu dê yêu các loại, địa vị của bọn hắn ở Yêu Thành không cao hơn bao nhiêu so với nhân loại, trừ phi có cao tầng bảo kê. Đương nhiên rồi, gà mờ như ngươi không thể nào đi qua Yêu Thành đâu...

- Yêu ăn cỏ...

Tần Dịch ngẩn người, hắn ngược lại không có chú ý điểm này, hôm nay hồi tưởng giống như chưa thấy qua thỏ yêu, dê yêu gì đó.

- Thừa Hoàng theo lý là ăn cỏ đấy, thích nhất ăn các loại trái cây...

Hàn Môn cực kỳ đau trứng.

- Nàng cũng không ăn thịt người, tại sao lại muốn ăn ta? Ta thoạt nhìn qua ăn ngon như vậy sao?

- Thừa Hoàng không ăn người!

Trên mặt Tần Dịch không lộ vẻ gì, đáy lòng lại bỗng nhiên cuồn cuộn.

Lúc trước Ưng Lệ nói như thế nào nhỉ?

Đúng rồi, Ưng Lệ thật ra cũng không nói rõ Thừa Hoàng ăn thịt người, chẳng qua chỉ ám chỉ mình suy nghĩ về phương hướng này. Không có nguyên nhân khác, thật ra chỉ để cho nhân loại như mình có thật nhiều ngăn cách với đại vương nhà hắn, đừng đi cùng một chỗ.

Thế nhưng, Trình Trình thật sự cần Ưng Lệ hắn cản trở?

Vẽ vời cho thêm chuyện.

Tần Dịch ngầm thở dài.

Hàn Môn đương nhiên không biết trong lòng Tần Dịch nghĩ qua bao nhiêu thứ, giận dữ nói.

- Vẫn trở lại nhân gian tốt nhất, mở một tửu quán nhỏ, nghe nhạc đi ngủ, xem tiểu hài tử chơi pháo —— cái gì cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ.

- Vậy ngươi nên tìm một địa phương không có người tu đạo ẩn cư, chạy đến bên cạnh tiên sơn là chuyện gì?

Hàn Môn trừng mắt mắt nhỏ.

- Ta Khải Linh ở đây, Hóa Hình ở đây, mấy trăm năm trước Thanh Hư Quan chưa có ta đã có, ta mới tới trước!

Chính đề đã đến. Tần Dịch chậm rãi nói.

- Cho nên ngươi đang thủ hộ hương dân? Một con yêu quái?

- Ăn ngay nói thật, loại chuyện ngu xuẩn như thủ hộ hương dân, ai thích làm thì làm.

Hàn Môn thản nhiên nói.

- Nhưng ta không thể để cho một vài kẻ ngu xuẩn vì tư lợi mà hủy chỗ này, đến thời điểm hạn địa ngàn dặm không có một ngọn cỏ, ta nên đi nơi nào?

Tần Dịch nói.

- Xin rửa tai lắng nghe.

- Thanh Hư gì đó, thọ mệnh đã sớm hết. Hiện tại mặt ngoài nhìn hắn còn 'Sống', chẳng qua là hắn luyện mình thành cương thi, ý đồ mượn điều này vĩnh sinh.

Hàn Môn nói.

- Thi giấu trong Thổ, cực khắc Thủy, là điềm báo đại hạn, chắc hẳn ngươi cũng biết Hạn Bạt chính là đạo lý này. Thật sự bị luyện thành thi thuật, không nói đất cằn ngàn dặm, tối thiểu mạch sống của thị trấn này sẽ bị đoạn tuyệt.

Tần Dịch khẽ vuốt cằm, hỏi.

- Ngươi đánh không lại hắn?

Hàn Môn hào hùng nói.

- Ta không biết hắn mạnh cỡ nào, chưa thử qua!

Tần Dịch: "? ?"

- Cái gì cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ, người có thể luyện thi, có trời mới biết là tu hành gì, vạn nhất liếc mắt từ xa đã giết chết ta thì sao?

Hàn Môn lẽ thẳng khí hùng nói.

- Dù sao thì chính đạo bất dung thuật luyện thi, ta dẫn người khác tới đối phó hắn chẳng phải được rồi sao?

- ... Rất có đạo lý.

Tần Dịch dở khóc dở cười.

- Cho nên ngươi cố ý làm cho trong nhà Vương viên ngoại mất nước, bọn họ quen biết rộng, sẽ treo bảng ra bên ngoài, nói không chừng có thể đưa đến tu sĩ đạo hạnh cao chân chính phát hiện vấn đề, đến đây can thiệp?

- Không sai, ba năm trước đã khô qua một lần, không thành công.

Hàn Môn nói.

- Nhưng hôm nay luyện thi càng sâu, hạn ý càng đậm, tướng địa mạch đã nổi lên ở chân trời. Ta lại gây một ít quấy nhiễu, chớ nói chút tu hành kia của Thanh Hòa đạo nhân, cho dù mạnh gấp mấy lần cũng không cách nào một lần nữa dẫn nước vào giếng. Hạn này của Vương gia đã báo đến quận, có thể để một ít người chú ý... Thật không nghĩ đến giày vò lâu như vậy, đến lại là một gà mờ Phượng Sơ tầng thứ tư...

Tần Dịch chắp tay.

- Cáo từ, ngươi tiếp tục chờ đợi tu vo đạo hạnh cao chân chính là được.

- Đợi đợi đợi đợi.

Hàn Môn kéo ống tay áo của hắn, cười làm lành.

- Ngươi cũng nhìn thấy đấy, người của Thanh Hư Quan đã nổi lên sát tâm, nếu như người của Vương gia 'Tật bệnh mà chết', chuyện đoạn thủy sẽ không còn ai hỏi đến. Vạn nhất đợi Thanh Hư luyện thi mà thành thì thật sự xong rồi. Chỉ cần ta và ngươi hợp tác, nói không chừng vẫn có cơ hội...

- Liên quan gì đến ta.

Tần Dịch phất tay áo mà đi.

- Mạng nhỏ của ngươi quan trọng, mạng nhỏ của ta không quan trọng? Cáo từ.

- Hỏa có thể sinh Thổ, địa mạch luyện thi tất có Âm Hỏa.

Hàn Môn ở sau lưng nói.

- Ta thấy minh đường ngươi thịnh vượng, mắt như phát quang, dường như luyện thuật pháp hỏa hệ, không có hứng thú đối với hỏa chủng sao?

Bước chân Tần Dịch không ngừng, khoát tay áo, trực tiếp ra khỏi cửa, đi xa.

Hàn Môn ngạc nhiên nhìn bóng lưng của hắn, thấp giọng tự nói.

- Nhìn lầm rồi hả? Đây không phải một thiếu hiệp nhiệt huyết xuất sơn, kích tình bành trướng đại biểu chính nghĩa thay trời hành đạo? Vì sao còn nhát gan hơn cả lão tử!