Tiên Tử Xin Tự Trọng Ta Có Gia Đình

Chương 51: C51: Thương ương ương gặp nguy




Cố An đưa tay chỉ vào trán mình:

- Ta lúc ấy rõ ràng đã sắp chết, nhưng đột nhiên rất nóng, sau đó hình như ta đột phá.

Vị Ương vuốt cằm mình, khẽ gật đầu:

- Là đột phá, từ Trúc Cơ sơ kỳ đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ.

- Vậy sư tôn, trán ta có phải thật sự có thứ gì đó không?

- Ngươi lại đây.

Vị Ương vẫy tay với Cố An, Cố An đi về phía trước, mình còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo đã dán lên trán mình.

Tay Vị Ương rất nhỏ, rất mềm, Cố An rất khó liên hệ bàn tay nhỏ bé non nớt này với vị Vị Ương giết người không chớp mắt kia.

Qua một hồi lâu Vị Ương mới buông tay ra:

- Không có gì.

- Vậy sức mạnh của ta từ đâu tới?

Cố An hỏi ngược lại.

- Vậy phải hỏi chính ngươi.

Vị Ương cười lạnh nói:

- Có lẽ bên cạnh ngươi có một số cao thủ ẩn giấu, trong lúc ngươi sắp chết kéo ngươi một phen.

Cố An nghĩ nghĩ, trong số những người mình quen biết có thể có loại thực lực này, chẳng lẽ là Doanh Tử?

Trước đó Doanh Tử cũng từng nói, mình là chỗ dựa lớn nhất của Cố An, để Cố An không cần sợ hãi.

Chẳng lẽ lúc trước mình cùng Doanh Tử tiếp xúc thời gian dài như vậy, Doanh Tử ở trên người mình lưu lại bảo vật gì?


Nhìn Cố An mi tâm càng nhăn càng chặt, Vị Ương vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng không khỏi dâng lên một tia lửa giận.

Quý Bạch Thường có người giúp đỡ, người nọ không ngoài sở liệu chỉ có thể là nương tử của hắn.

Trước đó không lâu hắn còn nói nương tử của mình là một người bình thường, nguyên lai cũng là đang lừa gạt mình, một nữ tử có thể đem Liên Hoa Lệnh vỡ nát tu bổ tốt có thể là người bình thường?

Liên Hoa Lệnh là sư tôn mình truyền xuống, cũng chính là tổ sư gia của Quý Bạch Thường.

Liên Hoa Lệnh này tác dụng rất lớn, đặt ở trên tu sĩ nhỏ yếu có thể phụ trợ tu luyện, để cho tốc độ tu luyện sau này nhanh chóng tăng lên, nguy cơ sinh tử còn có thể cứu trợ Quý Bạch Thường một mạng, ở toàn bộ Tam Thanh Sơn có thể tu bổ Liên Hoa Lệnh ngoại trừ mình cũng chỉ có vị tông chủ kia.

Vị Ương tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng cũng không nói ra miệng, bất quá suy đoán về thân thế của Quý Bạch Thường cũng có tiến triển.

Quý Bạch Thường hẳn cũng là một gia đình giàu có, bất quá có thể là ở rể, trong nhà vô luận là nương tử hay là những người khác ai cũng có thực lực mạnh hơn Quý Bạch Thường, hắn ở nhà nhất định là loại không ngẩng đầu lên được, cho nên mới đến núi Tam Thanh tu tiên.

Còn có, Quý Bạch Thường tám phần là chiếm được một ít bảo vật, mới có thể lấy linh thể trạng thái đi tới Tam Thanh sơn.

Một tên lừa đảo!

Vị Ương càng chắc chắn mình đoán đúng, nhưng Cố An cũng không biết suy nghĩ trong lòng nàng, nếu không cao thấp còn phải nói nàng hai cái.

Âm thầm gật đầu trong lòng, Vị Ương thầm nghĩ:

- Bổn cung không hổ là thiên tài, đoán chuẩn

- Sư tôn, ta muốn học thứ gì đó mới?

- Hửm?

Vị Ương nghi hoặc nói:

- Thứ gì đó mới? Ngự kiếm của ta ngươi đã học được sao? Quý Bạch Thường, ngươi không nên mơ mộng xa vời, ta kiến nghị trước tiên đem ngự kiếm học giỏi rồi mới đi tu tập công pháp khác.

Cố An dùng hành động thực tế chứng minh bản thân, đưa tay chỉ về phía Vị Ương.

Mái tóc dài của Cố An trong nháy mắt bay phấp phới, một cây trâm đâm thẳng vào trái tim Vị Ương.

Đầu ngón tay Vị Ương điểm một cái, cây trâm dừng lại trên không trung, đồng thời vỗ ngược một chưởng, cây trâm vốn nhọn hướng Vị Ương xoay tròn một vòng trên không trung, đối mặt Cố An bay đi.

Đại Vũ Dư Chưởng.

Một chưởng đánh ra, đem trâm rơi xuống đất, tay áo Cố An cũng theo gió phiêu đãng lên, trong tay áo cất giấu ngân châm.

Vị Ương hừ lạnh một tiếng:

- Tiểu hài tử quá gia.

Tay nhỏ vung lên, ngân châm lay động hai cái gãy thành hai đoạn:

- Đều là chiêu thức mấy chục năm trước của bổn cung, bất quá ngươi cũng coi như ngộ đạo.

Vị Ương giải thích:

- Ngự kiếm chỉ là môn công pháp cấp thấp, càng bất ngờ lại càng có thể đạt tới kỳ hiệu, bất quá bổn cung năm đó đặc biệt tìm người làm ám khí, ngươi ở điểm này vẫn không bằng bổn cung.

Nàng có chút đắc ý.

Sự kiêu ngạo thuộc về sư tôn không kìm được phát tán ra ngoài.

- Nếu không ngươi tới núi Tam Thanh, ta tặng ngươi một ít ám khí?


- Sư tôn, hiện tại diện cơ còn quá sớm a.

Vị Ương nghe không hiểu những từ ngữ internet này, nghi hoặc hỏi:

- Cái gì diện cơ?

- Không có gì, sư tôn vẫn là tranh thủ thời gian dạy ta chút công pháp đi, bằng không sớm muộn sẽ chết ở bên ngoài.

Thấy Cố An không có hứng thú, Vị Ương cũng không nói nhiều nữa.

- Coi như ngươi vượt qua kiểm tra, kỳ thật ta cũng biết một môn công pháp, dùng để đối phó hồn phách hiệu quả rất tốt.

Vị Ương vươn tay, một cây roi ở lòng bàn tay dần dần thành hình.

- Công pháp này ta gọi là Linh Tiên, xem như tự công pháp mình ngộ ra, ở trong núi Tam Thanh cũng có thể chống đỡ được công pháp thượng đẳng.

- Ừ, công pháp thượng đẳng.

Cố An nhìn thanh đồng cấp sau linh tiên không nói tiếp.

- Lúc trước nghĩ ra phần công pháp này đã tốn không ít tâm huyết, dù sao cũng là công pháp thượng đẳng của Tam Thanh Sơn.

Đừng nói đến công pháp thượng đẳng nữa.

- Kính xin sư tôn chỉ giáo!

Cố An cúi đầu ôm quyền.

Đối với Vị Ương, ở chung một thời gian dài, Cố An cũng hiểu nàng là người như thế nào.

Tuy rằng Vị Ương mặt ngoài lạnh như băng không thích mặt cười, nhưng nội tâm rốt cuộc vẫn là nữ sinh, thậm chí còn có một chút kiêu ngạo.

Cố An phần lớn thời gian cũng sẽ theo ý Vị Ương khoe khoang cho nàng một trận, thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của Vị Ương, những thứ này ở trước mặt công pháp chơi gái cũng không tính là gì.

- Quý Bạch Thường, ngươi xác định muốn học Linh Tiên? Ta nói trước, trình độ tu tập Linh Tiên này cũng không đơn giản, so với ngự kiếm khó hơn rất nhiều.

Cố An gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.

Nhanh chóng học xong kỹ năng cấp Thanh Đồng này, sau đó đi học một kỹ năng khác.

Vị Ương vung tay, linh tiên quất lên người Cố An.

Tê..


Cố An hít một hơi khí lạnh, liên tục lui về phía sau vài bước.

Roi quất trên người rất đau, nhưng loại đau đớn này cũng không phải đau đớn thân thể, mà là đau đớn đến từ hồn phách.

- Đánh thẳng hồn phách công kích, chỉ có thể đối linh hồn nhỏ yếu người sử dụng, nếu là ngươi không cẩn thận gặp phải giả heo ăn thịt hổ..

Vị Ương cười cười, chờ đợi Cố An hỏi.

- Sẽ thế nào?

Cố An thỏa mãn tâm tư nhỏ bé của Vị Ương.

- Linh tiên cắn trả, một roi kia sẽ đánh vào người mình, cho nên chiêu này không thể dễ dàng sử dụng, trước khi chưa hiểu rõ bí mật trên người đối phương nhất định không thể dùng, bất quá đối với mẫu thân ngươi không có việc gì, hồn phách của nàng rất không trọn vẹn, cho dù đánh chết nàng cũng là chuyện tốt, đỡ cho nàng sống không bằng chết mỗi ngày bị người luyện hồn.

Ngữ khí Vị Ương hời hợt, không thèm để ý tâm tình Cố An chút nào.

- Đến đây đi, ta dạy ngươi từ đầu.

Vị Ương đứng lên.

* * *

Trở lại thế giới thực.

Không thể không nói, vẫn có chút khó khăn, nhưng cũng may độ khó không cao, một buổi tối thời gian cũng đã đạt tới một phần năm tiến độ.

Cố An ăn thức ăn Tô Mị Nhi đưa tới sau đó lại bị khóa ở trong cửa.

Vừa vặn. Cố An cũng không giận, bắt đầu đợt tu hành thứ hai của mình.

[ xác nhận lựa chọn đối tượng: Thương Ương Ương? ]

[ đối phương đang ở vào nguy cơ, xin xác nhận có hay không đi tới?