Thấy đám côn trùng không dám tiến lên sau khi ngửi mùi Ngọc Lộ, Hoà Thuận cảm thấy nhẹ nhõm, nàng chậm rãi tiếp tục đi về phía trước.
Tuy rằng vẫn nghe được tiếng côn trùng xào xạc xung quanh nhưng chỉ cần không tới gần sẽ không gặp nguy hiểm.
Đi hơn nửa canh giờ, sau khi rẽ sang một góc khác, phía trước xuất hiện một ánh sáng rực rỡ.
Những con côn trùng xung quanh cũng biến mất trong vô thức.
Hoà Thuận ra khỏi lối đi, một làn sóng nhiệt đột nhiên ập vào mặt nàng, khi nàng định thần lại thì thấy bên ngoài lối đi có một cái động lớn.
Hang động này vẫn chưa qua xử lý, phần trên hang động vẫn còn rất nguyên sơ, được bao phủ bởi nhiều nhũ đá nhọn.
Nơi nàng đang đứng là một cái bục, phía trước vài bước là một hố chứa đầy dung nham, sâu ba thước.
Hơi nóng không ngừng toả ra khắp nơi.
Đối diện là một cái đài khác, phía sau là một tường đá khắc một ít bích họa.
Đối diện với hố dung nham rộng sáu bảy thước ở giữa lại không có cầu hay đường gì, Hoà Thuận thắc mắc không biết có thể trực tiếp bay qua hay không.
Hoà Thuận vừa quay đầu lại thì thấy có thêm sáu lối đi giống như lối nàng bước ra ban nãy.
Bên cạnh có một lão tu sĩ dựa vào vách đá đang nhập định, y phục lão tả tơi, râu tóc rụng mất một nửa, thoạt nhìn giống như bị thứ gì thiêu đốt.
Mà Tiểu Hắc cũng kịp nói với nàng lão ta đã ở Kim Đan Hậu Kỳ, Hoà Thuận cũng không dám tiến lên nói chuyện, chỉ đứng sang một bên suy nghĩ làm sao để đi qua phía đối diện.
Hoà Thuận khoa chân mùa tay một hồi, nếu dùng cánh, nàng vẫn có thể bay qua khoảng cách sáu hoặc bảy thước.
Nhưng khi nhìn đến tu sĩ Kim Đan bị cạo sạch trụi tóc kia, trong lòng nàng bỗng cảm thấy khác thường.
Ngay khi nàng định bay lên, Tiểu Hắc lên tiếng nói rằng cấm chế bay đã không còn, nghĩa là chỉ cần các tu sĩ Trúc Cơ trở lên có thể dễ dàng bay sang phía đối diện.
Nhưng kì lạ ở chỗ, nếu vậy sao vị tu sĩ Kim Đan kia vẫn còn ngồi chỗ này tọa thiền, mặc dù có thể lão ta bị thương.
Nhưng phần lớn mọi người sẽ bay đi trước, tránh xa thông đạo không biết ai sẽ xông ra này rồi mới nhập định sau chứ?
Còn lão lại dị thường ở chỗ này, tình trạng thân thể giống như bị thiêu, chẳng lẽ không thể bay qua, hoặc là bị thứ gì đó ép trở về.
Hoà Thuận đang nhìn chằm chằm vào lão, trong lòng thì thầm với Tiểu Hắc thì đột nhiên lão ta mở trừng mắt nhìn nàng.
Thấy vậy Hoà Thuận vội vàng ôm quyền, cung kính nói: "Làm phiền tiên sư, tiểu nữ Lâm Hoà Thuận, không biết tiền bối tự xưng là gì?"
Lão nhìn Hoà Thuận từ trên xuống dưới, thái độ không chút khách sáo mà hỏi: "Tiểu oa nhi thối, ngươi tới đây làm gì? Xem ra cũng có chút bản lĩnh.
Ta là Lý Mặc Phong, tán tu đến từ Nguyệt Ảnh sơn.
Ngươi mau trở về đi, đây không phải chỗ để ngươi chơi đùa đâu."
Thấy Lý Mặc Phong không phải kiểu
trịch thượng như những tu sĩ khác, Hoà Thuận mỉm cười trả lời: "Cảm ơn sự quan tâm của ngươi, tiên sư Lý Mặc Phong.
Nhưng ta cũng là tới tìm bảo vật, bảo vật chưa thấy sao có thể về.
Xin hỏi tiên sư, có phải dung nham này có chút cổ quái không?"
Lý Mặc Phong không sợ nữ tử phàm tục này mưu hại mình, tự giễu cười nói: "Không cẩn thận, suýt chút nữa..."
Hoà Thuận vẫn đang chờ lão ta nói tiếp, đột nhiên thấy Lý Mặc Phong ngừng lại nhìn về phía lối ra.
Nàng vội lắng nghe cẩn thận, có tiếng ai đó đang chạy trong thông đạo.
Một lúc sau, có ba tu sĩ Trúc Cơ hoảng sợ lao ra khỏi thông đạo, liều mạng đánh bay đám sâu bọ đang bò trên người.
Cả ba người đều bị sâu bọ cắn, sắc mặt tím tái, xem ra đều bị trúng độc.
Sau khi uống đan dược, bọn họ mới phát hiện còn có hai người đứng ở đây, Lý Mặc Phong là tu sĩ Kim Đan, ba người đương nhiên không dám khiêu khích.
Nhưng Lâm Hoà Thuận lại khác, ánh mắt bọn họ đều dán chặt vào nàng, họ phát hiện Hoà Thuận không có chút tu vi hay linh lực gì thì cả ba đều thầm kinh ngạc.
Một người trong số đó hung ác hỏi: "Người bình thường khi nào có thể vào cung điện dưới lòng đất? Ngươi làm sao vào được?"
Hoà Thuận liếc nhìn khuôn mặt đầy vết sưng tím của hắn ta, lạnh giọng khinh thường nói: "Không phải việc của ngươi."
"Cái gì!" Ba người bọn họ từ khi tu hành, hễ phàm nhân nhìn thấy thì luôn luôn kính nể, mấy chục năm qua cũng không có đối đãi bất công gì.
Nhưng hôm nay trong cơn tức giận, người nam nhân mặt tím vung tay định triệu hồi quả cầu lửa thiêu chết Hoà Thuận.
Khua tay hồi lâu, hắn mới phát hiện linh lực đã dùng hết, hiện tại ngay cả một câu chú nhỏ cũng không thể phóng ra.
Hòa Thuận nhìn hắn khoa tay múa chân nửa ngày cũng không ném được ra thứ gì, cũng rất coi thường nói một câu.
"Hừ, gặp phải độc trùng linh lực liền dùng hết, thực sự là đồ bỏ đi.
Các ngươi như vậy còn muốn tiến vào địa cung, đúng là mơ tưởng hão huyền."
"Ngươi!!! Ta cho dù không có linh lực cũng có thể chém chết ngươi." Ba người nghe vậy lập tức nổi giận, thấy Lý Mặc Phong tựa hồ không quan tâm, một người cầm trường kiếm xông tới.
Hoà Thuận không quan tâ m đến loại tính cách trẻ con này, nàng nghiêng người né trường kiếm, bí mật kích hoạt Giày Mây, một cước đá bay nam nhân có khuôn mặt tím tái bay về phía bục đối diện.
Nếu còn linh lực, Hoà Thuận sẽ không dám liều lĩnh như vậy.
Nhưng trong mắt Hoà Thuận thì đám tu sĩ Trúc Cơ mất đi linh lực không khác gì ma thú cấp thấp da thô thịt dày.
Chỉ với một chút sức lực đã dễ dàng đá bay đi.
Người bạn đồng hành của mặt tím đang định tọa thiền tại chỗ để khôi phục linh lực thì đã thấy bạn mình bị Hoà Thuận đá bay đi.
Hai người sửng sốt trong chốc lát, chưa kịp định thần lại thấy Hoà Thuận trượt tới trước mặt họ, dùng tốc độ cực nhanh giơ chân lên đá họ một cách hung hãn.
Giày Mây không chỉ có khả năng lướt đi nhanh chóng mà còn có sức nổ mạnh, nếu không Hoà Thuận sẽ không thể nhảy cao ba bốn thước trong một lần như vậy.
Ba người bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bị đá bay lên không trung, Hoà Thuận thì lại hai tay chắp sau lưng, đứng đó nhìn họ.
Có lẽ với độ cao và tốc độ này, có thể vượt qua hố dung nham đến phía đối diện.
" Ngươi dám đá ta, đợi ta....." Mặt tím còn chưa nói hết câu, đột nhiên từ trong hố, dung nham ồ ạt phun ra.
Hàng trăm cụm dung nham đập thẳng vào ba người họ.
Dòng dung nham này nhất định rất kỳ quái, chỉ cần chạm vào bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể, bộ phận đó sẽ lập tức hóa thành tro đen.
Trong nháy mắt, cả ba người đều biến thành tro đen trôi nổi trên hố dung nham.
Lúc này đã rõ, Hoà Thuận hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn bộ râu và mái tóc bị cháy một nửa của Lý Mặc Phong.
Hoá ra là vậy, chẳng trách lão ta bị kẹt ở đây.
"Nếu không phải ta tu luyện ở Kim Đan Kỳ, có thể kịp thời mang theo pháp bảo trở về thì đám dung nham đã lấy mạng ta rồi.
Chúng rất đặc thù, vừa chạm vào liền phá vỡ lớp vỏ phòng thủ ngay.
" Lý Mặc Phong tự nói thẳng ra, không sợ mất mặt.
Bất quá hắn đột nhiên cười lên vài tiếng, có chút không rõ thanh âm nói: "Ta nhìn không ra, ngươi tuổi còn trẻ lại ra tay ác độc như vậy, dám dùng ba người kia làm thí mạng mở đường.
Mà ngươi chắc cũng không nhỏ, ngay cả ta cũng nhìn không ra, ngươi như thế nào không có linh lực lại đá bay bọn hắn được vậy."
Hoà Thuận không sợ lão ta, Tiểu Hắc nói
không cảm thấy được sát khí từ lão nên Hoà Thuận cười cười trả lời: "Tiên sư ngồi ở chỗ này mà không đi phía đối diện, ta đương nhiên phải thử lý do.
Hơn nữa bọn hắn muốn công kích ta trước, cho nên ta mới mượn thân thể của bọn hắn mà thôi.
Đang nói nếu như dung nham không có vấn đề, ta còn không phải phí sức giúp bọn hắn bay đi sao.
Đó coi như làm chuyện tốt còn gì."
"Ha ha ha, tiểu cô nương thật là thú vị.
Giờ ngươi đã biết tình hình của hố dung nham.
Ngươi nghĩ ra cách nào để vượt qua nó chưa?"
Hoà Thuận dọc theo đài kiểm tra cẩn thận tình hình xung quanh, sau đó nhìn đài đối diện một lúc lâu, nghiêng đầu suy nghĩ một chút trước khi nói với Lý Mặc Phong.
"Tiên sư, theo ý kiến của ta, nơi này không nên đang bay qua.
Miễn là có những sinh vật sống bay qua hố, nó sẽ kích hoạt dung nham như vừa rồi."
"Ồ? Vậy thì đi thế nào." Lý Mặc Phong hỏi, vuốt v e nửa bộ râu còn lại của mình.
Hoà Thuận chỉ vào bức tường đá đối diện nói: "Nhìn phía kia, bức bích họa được khắc trên bức tường đá đối diện, ta đoán đó là cách để qua hố dung nham."
Lý Mặc Phong đứng lên nhìn về phía đối diện, chỉ thấy trên vách đá khắc lên cảnh tượng trong sơn động.
Có một người được khắc trên hố dung nham, lơ lửng phía trên hố với dáng vẻ như bước ra từ không khí mỏng.
Hắn quay đầu nhìn về phía Hoà Thuận, có chút khó hiểu nói: "Bức tranh trên tường đá cũng là bay qua.
Cũng có thể là lời cảnh cáo, không phải là cách vượt qua hố thực sự."
Hoà Thuận lắc đầu mỉm cười, chỉ vào hố dung nham nói: "Tiên sư, vừa rồi ta nhìn thấy tro đen trôi xuống dưới, tựa hồ có chỗ bị thứ gì đó vô hình ngăn lại, ta đoán có thể có một cây cầu vô hình.
Ta đã kiểm tra các cạnh, không có dấu vết của sự phá hủy."
"Đúng là tuổi trẻ rất nhanh trí.
Chúng ta mau tìm xem có cây cầu vô hình nào không.
" Lý Mặc Phong lại sờ râu theo thói quen, nhưng chỉ sờ nửa chừng, liền cau mày khổ sở.
Hoà Thuận cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng của lão, nàng thấy lão già Ma Tộc này thực sự thú vị.
Lão không hề tỏ vẻ khinh thường chút nào, xem ra trong đám tu sĩ vẫn còn người có nhân cách tốt.
Lý Mặc Phong dường như biết Hoà Thuận đang nghĩ gì, lão ta quay sang nói với nàng: "Ngươi đang nghĩ tại sao ta lại khách khí với ngươi? Hay là không hề kiêu ngạo như những tu sĩ khác phải không?"
"Kỳ thực ta đến hơn bốn mươi tuổi mới bắt đầu tu tiên, trước đó vì hoàn cảnh nên mới không thể tu luyện sớm hơn.
Mỗi ngày cũng có thể nhìn thấy tu sĩ, cho nên ta biết người phàm bị tu sĩ coi thường là cảm giác như thế nào.
Tu sĩ cũng chẳng qua là vận khí tốt hơn so với người phàm một chút, có thể hấp thụ linh khí trời đất mà thôi.
Có cái gì tài trí hơn người đâu?"
Hoà Thuận có chút sững sờ nhìn lão, lão ta cũng có cùng suy nghĩ giống nàng!.