Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay
Không có hổ để đi lại, Hoà Thuận chậm chạp đi trong rừng với một gói 26 túi trữ vật trên lưng.
Ban đầu những túi trữ vật này được treo trên lưng Hổ Nhi nhưng hiện tại nó đã trở lại túi linh thú, không thể đem túi linh thú vào túi trữ vật nên Hoà Thuận đành phải dùng một miếng vải bọc nó lại rồi cõng trên lưng.
May mắn thay, túi trữ vật dù chứa nhiều đồ nhưng không bị phồng lên nặng nề, không ảnh hưởng đến việc di chuyển.
Hướng đi Hạ Tang Trấn là hướng Tây, đầu tiên là phải ra khỏi khu rừng Bách Nấm.
Nhưng khu rừng này quá lớn, Tiểu Hắc chỉ có thể bay qua rừng để kiểm tra phương hướng, dù sao cũng chỉ đi dọc hướng Tây.
Lúc đầu Hoà Thuận muốn ở trong rừng lấy thêm mấy con ma thú nội đan, đừng nói là cấp năm, chỉ cần có thêm mấy con cấp bốn cũng được.
Nhưng nếu ở đây sẽ không thể bắt kịp thời gian mở ra truyền tống trận của thành Độn Lôn.
Quan trọng hơn là Hoà Thuận lại không biết Độn Lôn thành ở đâu.
Ở Làng Cây quá xa xôi hẻo lánh, không có tin tức hữu ích nào cả, vậy nên nàng vẫn phải đến Hạ Tang trấn một chuyến.
Những tài liệu này nếu có thể luyện hoàn toàn thành pháp khí thì dễ mang theo rồi, nhưng pháp khí lại không bán nhanh bằng tài liệu, hơn nữa ma thú nội đan cũng không còn nhiều.
Nói đi nói lại nàng vẫn nghĩ mau tới Hạ Tang Trấn bán đồ, còn thu mua tiếp ma thú nội đan.
Để tăng tốc hành trình tới Hạ Tang trấn, nàng đi bộ nửa ngày sau đó trượt bằng Giày Mây.
Sau khi đi suốt tám ngày, Hoà Thuận cuối cùng đã ra khỏi rừng.
Bên ngoài rừng chính là một mảnh bình nguyên.
Thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một số con thỏ khổng lồ và cừu nhảy đang nhàn nhã ăn cỏ trên đó.
Trên không trung thường xuyên xuất hiện một số con đại bàng trắng khổng lồ bay đến săn thức ăn, nhưng phàm nhân không phải thức ăn ưa thích của chúng, nên tụi nó cũng lười biếng gây rắc rối cho người phàm.
Sau khi đi về phía Tây bình nguyên khoảng một ngày, một con đường đất nhỏ xuất hiện.
Hoà Thuận đứng trên đường đất nhìn một hồi cũng không thấy nửa bóng người, nơi này nhất định là rất vắng vẻ.
Không có thôn trang cho nên gặp được người đi đường có lẽ không dễ dàng.
Con đường này chỉ xuyên qua bình nguyên từ Tây sang Đông, phía Đông là một vùng bình nguyên nhìn không rõ, phía Tây có những dãy núi lớn mơ hồ thấy được.
Mặc dù trên đường không có người nhưng tài sản vẫn không được lộ ra ngoài, điều này Hoà Thuận biết.
Vậy nên nàng lục lọi túi trữ vật, lấy ra một chiếc áo choàng dài làm từ lông thỏ khổng lồ.
Thỏ khổng lồ xuất hiện ở mọi nơi trong Ma Giới, dù bộ lông ấm áp nhưng không có giá trị nên được người dân địa phương dùng làm quần áo để chống lạnh.
Sau đó nàng lấy ra hai tấm da lợn cùng xương và móng vuốt của một số ma thú cấp hai thông thường.
Rút một sợi gân để buộc những thứ này lại, rồi lấy ra hai miếng thịt khô rộng bằng lòng bàn tay, nhét vào.
Đặt gói hàng vào túi đựng đồ trên lưng, nàng khoác áo choàng lông thỏ, cuối cùng mang đống tài liệu được đóng gói lên người.
Thấy xung quanh không có một ai, nàng khởi động Giày Mây lướt nhanh về phía Tây dọc theo đường đất.
Sau khi trời tối, tiếng hú của Phong Văn Lang xuất hiện trên bình nguyên.
Phong Văn Lang là một loài sói sống về đêm, ban ngày nó chỉ ngủ rồi chiến đấu quanh hang của mình, đến ban đêm mới ra ngoài săn mồi cùng đoàn.
Vậy nên ban ngày Hòa Thuận không phát hiện ra chúng trên bình nguyên, chắc vì nàng không đi vào địa bàn chúng, nếu không cũng sẽ bị bao vây.
"Tiểu Thuận, phía trước có ánh lửa giống như có người."
Tiểu Hắc bay lên không trung kiểm tra tình hình, phát hiện phía xa đường đất có một đạo ánh lửa.
Chỉ là sắc trời đã tối, khoảng cách quá xa, nhìn không rõ có bao nhiêu người, chỉ thấy một mảnh đen kịt.
"Có người là tốt rồi, chúng ta chỉ đi hỏi đường mà thôi, nếu may mắn có thể nhờ người đồng hành dẫn chúng ta đi cùng." Hoà Thuận vui vẻ nói.
Vì trời đã tối nên nàng có kích hoạt Giày Mây cũng không ai nhìn thấy, nàng ôm lấy Tiểu Hắc chạy về nơi đốt lửa, khi đến gần, nàng dừng lại và giả vờ như bị kiệt sức vì đi bộ lên.
"Ai đó, tới làm gì?" Hoà Thuận vừa mới tới gần, chưa kịp nhìn rõ thì đã bị một người cầm trường đao ngăn lại.
Hoà Thuận quấn áo choàng nói một cách đáng thương: "Đại thúc, ta và đoàn xe định tới Hạ Tang trấn đi chợ nhưng bị Lang tấn công, ta và mọi người đã tách ra chạy trốn."
Người nam nhân to lớn liền nhìn xung quanh, chỉ thấy một mình Hoà Thuận, hắn ta cau mày lo lắng hỏi:
"Tướng mạo ngươi bị sao vậy? Tại sao tóc ngươi lại bạc trắng, khác với tóc chúng ta?"
Sự khác biệt lớn nhất giữa người Ma Giới và phàm nhân là ở màu tóc và con ngươi.
Người Ma Giới đều là tóc đỏ, chỉ có người già mới tóc bạc.
Mà nhìn Hoà Thuận như vậy đừng nói là ở Phàm Giới, ở Ma Giới cũng là ngoại lệ.
Ngay khi Hoà Thuận chuẩn bị giải thích thì một nam nhân vạm vỡ khác đi từ đống lửa tới.
Hoà Thuận cảm thấy người này sẽ không quá trẻ vì bộ râu kia, nàng cũng không nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt vì ánh lửa phía sau quá chói.
Hắn ta bước tới hỏi: "Mộc Tư, có chuyện gì vậy?"
Nam tử vạm vỡ vội vàng cung kính đáp: "Tộc trưởng, có một nữ nhân một mình tới đây, trông rất khả nghi."
Rời xa đống lửa, khuôn mặt của tộc trưởng hiện lên rõ ràng, đó là một nam nhân cao lớn khoảng bốn mươi tuổi, trông rất hùng dũng cường tráng.
Hoà Thuận không cảm thấy bị uy hiếp, xem ra là một người trầm ổn.
Hắn đi tới trước mặt Hoà Thuận nhìn từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: "Người phàm từ Phàm Giới làm sao có thể xuất hiện ở đây? Ngay cả tu sĩ cũng sẽ không tới loại địa phương này."
Thấy thủ lĩnh đi ra, Hoà Thuận giả bộ đau thương, nói những lời nàng đã chuẩn bị sẵn:"Đại thúc, mẫu thân ta là một tu sĩ Phàm Giới, phụ thân ta là chiến sĩ Ma Tộc.
Hai người không biết thế nào yêu nhau, sinh hạ ta.
Mẹ ta trong lần tranh đấu ấy đã không còn nên phụ thân ta chán nản mang ta về thôn, một mình nuôi nấng."
Sau đó nàng giả vờ lau nước mắt đi, khoé mắt đỏ hoe nói: "Mà ta không có linh căn nên không thể tu tiên, cũng không phải người Ma Giới thuần tuý, chịu không nổi âm khí của Ma Giới.
Tuy nói âm phí xâm nhập, phàm nhân sẽ chết nhưng ta lại may mắn hơn, giữ được tính mạng nhưng lại vì âm khí nhiều năm tích tụ, tóc và mắt đều chuyển màu trắng."
" Năm nay ta định cùng phụ thân và người trong thôn đi Hạ Tang trấn tham gia hội chợ, không ngờ đêm qua gặp phải Phong Vân Lang, ta nhất thời bối rối mới tách khỏi mọi người."
"Đại thúc xin hãy giúp ta, ta chỉ cần đến Hạ Tang trấn, nhất định sẽ tìm được phụ thân.
Bọn họ có binh lính đi cùng sẽ không gặp nguy hiểm gì, cho dù không tìm được ta bọn họ cũng sẽ đến Hạ Tang trấn." Hoà Thuận dùng khuôn mặt mười bốn tuổi của nàng cố gắng kìm nén nước mắt.
Tộc trưởng nhìn chằm chằm Hoà Thuận một lúc lâu cuối cùng mới gật đầu đồng ý.
"Được, ngươi cùng chúng ta đi Hạ Tang đi, một mình ngươi, lại là nữ nhi, không an toàn.
Chỉ sợ ngươi đi không được Hạ Tang trấn."
Tộc trưởng không hoàn toàn tin lời Hoà Thuận nhưng vừa rồi hắn dùng linh lực kiểm tra xung quanh, không phát hiện có gì bất thường, cũng không có trộm cướp phục kích cướp tài sản gì cả.
Huống chi lời này cũng không làm người khác cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Thôn dân khác có thể không biết, nhưng tộc trưởng kiến thức rộng rãi, hắn biết được người phàm chỉ có thể đi vào Phong Vô thành ở Ma Giới, nhưng Phong Vô thành cách đây rất xa.
Cho dù có tu sĩ chạy tới cũng sẽ không có người phàm nào chạy ngàn dặm xa xôi tới nơi này tìm chết.
Diệt Thế lão tổ xây truyền tống trận ở rừng rậm, bảo mật rất tốt.
Có lẽ trừ người dân Làng Cây ra, người ngoài sẽ không thể biết được.
Sau khi đồng ý để Hoà Thuận đi theo mọi người, tộc trưởng đưa nàng vào đống lửa nói với một người dì béo: "Địch Ba đại tỷ, nhóc con này lạc mất gia đình, muốn cùng chúng ta đi Hạ Tang trấn, ngươi đi cùng nàng đi."
Người tên Địch Ba hoàn toàn đồng ý, bà kéo Hoà Thuận nhút nhát ngồi bên đống lửa, cắt một miếng thịt cừu non béo ngậy thơm phức đang quay đưa cho nàng, cười nói: "Ngươi mệt rồi phải không, mau ăn một chút đi!"
Hoà Thuận nhận lấy miếng thịt, nàng cảm ơn bà rồi bắt đầu ăn từ từ.
Thịt nướng được tẩm gia vị kiểu địa phương nên ăn rất ngon, bởi vì Hoà Thuận nhìn chỉ mới mười ba mười bốn tuổi nên dì Địch Ba không cho nàng uống rượu ấm mà chỉ cho nàng một ít nước sôi.
Những người xung quanh đều rất tốt với nàng, Hoà Thuận sau một lúc cũng hòa tan, nàng lén nhìn đoàn xe đằng sau.
Có vẻ như là 20-30 người.
Ngoài ra còn có 11 chiếc xe kéo hàng hóa.
Bên cạnh có hai chiếc xe trống không, trên đó chất đống mấy kiện hàng nhìn như là xe kéo đồ lặt vặt hàng ngày.
Hoà Thuận không dám sử dụng vật kiểm tra tu vi, nàng trực tiếp cảm nhận được trừ năm nữ nhân ra thì những người còn lại ít nhiều đều là những tu sĩ có linh lực.
Bởi vì Tiểu Hắc là ma thú cấp 4 nên Hoà Thuận trước đó đặt nó vào túi linh thú nhưng nó lại không chịu ở.
Cuối cùng Hoà Thuận để nó canh gác ban đêm, nó ngay lập tức chui vào túi linh thú khi nghe được điều đó.
Ban đầu, Tiểu Hắc cũng lười biếng như Hổ Nhi chỉ có ăn với ngủ.
Nhưng vì Hổ Nhi đang ngủ trong túi linh thú, nó đành phải chịu trách nhiệm canh gác ban đêm.
Theo những gì Tiểu Hắc nói, nó đã gầy đi hẳn một nửa trong 8 ngày bị tra tấn.
Trên thực tế nó chỉ canh gác vào ban đêm, ban ngày thì dành phần lớn thời gian ngủ trên người Hoà Thuận, có thế mà nó cũng r3n rỉ nháo suốt cả ngày.
Bản thân Hoà Thuận không muốn đến Hạ Tang trấn một mình, mà nàng cũng chả biết đường.
Chỉ là đi bộ thì rất cực, liên tục sử dụng Giày Mây cũng không phải giải pháp lâu dài, ma thú nội đan lại không có nhiều.
Nếu bất ngờ gặp ma thú cấp cao thì chỉ có thể chờ chết..