Tiên Trù

Quyển 1 - Chương 20: Giết Hay Không Giết




Mặc dù lý trí nói với Nhâm Tiêu Dao rằng phải giết chết đối phương, nhưng nhìn lại thảm cảnh vừa rồi, lòng hắn lại dao động. Nhất là, mặc dù đối phương cùng Phiêu Miểu Lâu có thù oán nhưng chẳng qua đối phương cũng chỉ xảo trá một chút mà thôi, cũng chưa đến mức sống chết. Vì thế, trong lòng hắn sinh ra một tia hy vọng, đó cũng là do hắn thực sự áy náy, thực sự rất hối hận với cái chết thảm của ba người kia. Cho nên, giờ khắc này, khi đối mặt với nữ tu sĩ không hề có lực phản kháng này hắn đã do dự.

Lục Doanh Doanh dường như cảm nhận được sự do dự của hắn, áo quần trong tay chợt rơi xuống mặt đất, giọng êm dịu kiều mị nói: “Xin đạo hữu tha mạng, nếu được vậy tiểu nữ nguyện nghe sai khiến. Còn nữa, tiểu nữ năm nay vừa mới hai mươi hai, tấm thân này cho đến nay vẫn trong sạch, nguyện làm người hầu, cả đời phục vụ cho tiền bối.” Nói tới đây, nàng nhẹ nhàng cởi áo lót màu hồng phấn xuống, để lộ ra đôi gò bồng tuyết trắng cao vút. Nàng ta lại từ từ cởi chiến váy ra, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, trắng như ngọc, cùng với chỗ sâu thẳm thần bí giữa hai chân. Rồi nàng ta từ từ quay đầu lại, phối hợp cùng vẻ mặt như hoa khóc trong mưa khiến người ta thật thương xót, còn cả khuôn mặt xinh đẹp nữa, tất cả khiến cho tâm trí người khác phải điên đảo.

Nhưng Nhâm Tiêu Dao không hề động tâm, cũng chẳng phải hắn là dạng người không đủ năm chi, mà là một thiếu niên mười sáu tuổi huyết khí phương cương. Nếu như là một lúc nào đó khác, hắn sẽ không chần chừ xử lý ngay vưu vật đối diện. Nhưng hoàn cảnh hiện tại khiến cho hắn không có chút hứng thú nào. Các phần sót lại của tay, chân cụt, máu me chảy đầy trên đất, trong hoàn cảnh như vậy, cho dù là một tiên nữ cởi trần truồng trước mặt, hắn cũng sẽ không động tâm.

Động tác xoay người khiêu khích của cô gái cũng không khiến hắn ác cảm, hắn có thể hiểu được nếu đối phương đã muốn lấy thân hầu hạ thì phải khoe ra thân thể tuyệt vời của mình. Mà hắn cũng không lấy vì đó mà khinh thường cô nàng xinh đẹp này. Người tu đạo là một quần thể có nội tâm rất phức tạp, con đường vấn đạo nhiều gian truân nên phần lớn người tu đạo đều có tâm tính bền bỉ. Khi tranh đấu cùng kẻ địch, chỉ cần có một tia hy vọng sống thì bọn họ có thể bộc phát ra lực chiến đấu mạnh mẽ vượt xa vốn có. Nhưng nếu không có chút cơ hội nào, dù là cơ hội đồng quy vu tận cũng không có, thì phần lớn người tu đạo càng sợ chết hơn người phàm. Tựa như người phàm mắt tục vậy, sợ chết nhất không phải là trẻ sơ sinh, không phải là thanh niên nông nổi bồng bột, mà là những cụ già gần đất xa trời. So với những cụ già đó, tuổi thọ người tu đạo còn dài hơn nhiều, chính vì thế bọn họ càng thêm lưu luyến cuộc sống.

“Tên ngươi là gì? Chính các ngươi trộm sạch đồ của Phiêu Miểu Lâu đúng không?” Nhâm Tiêu Dao yên lặng thu hồi dao phay, trong lòng có chút trống trải, ánh mắt cũng hơi thất thần, giọng nói mang theo vẻ mỏi mệt, vô cùng bất đắc dĩ.

“Ta tên là Lục Doanh Doanh, Phiêu Miểu Lâu là do bọn Vương Hạo trộm sạch, chữ ở cửa là hắn bảo ta viết, nhưng đấy là do hắn ép ta. Cha hắn có tu vi Đạo Cơ Kỳ nên chúng ta không thể đắc tội với hắn được. Đây là sự thật.” Giọng của Lục Doanh Doanh rất nhẹ nhàng, vô cùng nhu nhược nhưng có hơi lo lắng, giống như sợ Nhâm Tiêu Dao không tin nàng. Đồng thời, dù để ý thấy Nhâm Tiêu Dao không nhìn mình nhưng nàng vẫn không dám mặc quần áo vào như cũ. Nàng biết đối phương vẫn còn sát tâm với mình, lúc này đây mình không thể bỏ qua một chút cơ hội nào khiến đối phương buông tha cho mình.

“Bọn họ muốn đối phó với Hư Vô Phiêu Miểu tông chúng ta đúng không?” Giọng của Nhâm Tiêu Dao có chút cứng ngắc, đôi môi khẽ run run, lộ ra sự thấp thỏm trong đó. Bởi vì hắn muốn nhận được đáp án là khẳng định, nếu như đáp áp hiển nhiên là đúng thì việc đưa yêu thú tới giết chết ba người cũng sẽ không khiến hắn đau lòng, hoặc giảm đau lòng đi. Còn nếu như đáp án là phủ định thì trong một thời gian ngắn, tim của mình sẽ rất khó bình yên trở lại.

Lại nói, mặc dù Nhâm Tiêu Dao hay cho nước vo gạo vào thức ăn, thường xuyên có lòng bất chính với Thúy Hồng ở Lai Tiên Khách, thường xuyên khinh bỉ lão tông chủ, nhưng hắn vẫn là một người lương thiện. Hắn là một người mềm lòng chứ không phải dạng lòng dạ sắt đá, hắn không muốn giết người, hắn chỉ muốn tiêu dao tự tại, không bị trói buộc, trái ôm phải ấp, mặc đẹp ăn ngon rồi chờ chết, thậm chí ngay cả suy nghĩ theo đuổi Trường sinh của người tu đạo cũng rất mỏng manh.

Lục Doanh Doanh khẽ sửng sốt, len lén nhìn Nhâm Tiêu Dao, do dự một chút, có chút thấp thỏm nói: “Vương Hạo cũng không định hủy diệt Phiêu Miểu Lâu. Hắn định cứ cách nửa năm lại tới để cướp sạch của các người một lần. Các ngươi là dê béo, có thể nuôi cho mập rồi làm thịt. Cách xử lý tốt hơn cả chính là thường xuyên rút ra ít mỡ béo.”

Nhâm Tiêu Dao ngẩn người há hốc, Độc! Như thế còn độc ác hơn tiêu diệt Phiêu Miểu Lâu nhiều lắm! Vương Hạo này cũng thật khôn ngoan, như thế thì Phiêu Miểu Lâu chính là nô lệ của hắn, mỗi năm cướp đi hai ngàn linh thạch thì khác gì nô lệ của hắn chứ. Ngươi bất nhân thì cũng đừng trách ta bất nghĩa, Nhâm Tiêu Dao khẽ thở dài nhẹ nhõm, cảm giác trong lòng bây giờ mới lắng xuống.

Nhìn thoáng qua Lục Doanh Doanh đang thẹn thùng, dung nhan xinh đẹp, da trắng như tuyết, bộ ngực cao vút, thon thả tinh tế, hai chân dài thon mượt, quả thực cực kỳ động lòng người. Mọi chuyện đều do Vương Hạo sai khiến, hiện tại đầu sỏ đã đền tội, có nên giết Lục Doanh Doanh không đây? Nếu như để cho nàng trở về thì cho dù nàng muốn dấu cũng không dám, dù sao cha Vương Hạo – Vương Thành – sẽ cần một lời giải thích, mà Phiêu Miểu Lâu chính là đáp án tốt nhất.

Dường như biết Nhâm Tiêu Dao đang do dự, trong lòng Lục Doanh Doanh hết sức thấp thỏm, nàng đột ngột quỳ xuống, khóc như mưa, nói: “Chủ nhân, xin ngài thu nhận nô tỳ đi, nô tỳ xin hầu hạ ngài cả đời.”

Nhâm Tiêu Dao không nói gì, quay đầu đi tới bên vũng máu, nhặt túi trữ vật của Vương Hạo lên, rồi trút thần thức vào đấy. Diện tích túi trữ vật của Vương Hạo tầm một trăm mét vuông, mà bên trong còn chia làm bốn vùng. Một chỗ diện tích chỉ tầm mười mét vuông, linh thạch chất đống bên trong. Thần thức hắn khẽ quét qua, mười khối linh thạch trung phẩm, một nghìn năm trăm hai mươi sáu khối linh thạch hạ phẩm. Khu vực thứ hai cũng có diện tích mười mét vuông như trước, bên trong chia làm mười ô vuông, một bộ pháp bào là trang bị tiêu chuẩn của Hạo Miểu Vân Yên tông, một thanh dao găm chính là pháp khí trung phẩm lúc đầu dung để tấn công Thiết Giáp Xà, còn có một đôi giày Song Vân có kèm Phong Linh trận, có thể đề cao tốc độ di chuyển, giống hệt đôi hắn đang mang. Còn có một bình Khí đan dung để bổ sung linh lực khi chiến đấu. Tại khu vực thứ ba là một số quần áo bình thường và thức ăn cùng với một ít rượu, diện tích cũng tầm mười mét vuông. Khu vực thứ tư tầm bảy mươi mét vuông, bên trong chất đống da xương động vật, phần lớn trong đó là đồ lấy từ nhà bếp của Phiêu Miểu Lâu. Những thứ đồ này có giá trị không thấp, trước nay đều do lão tông chủ mang đi bán, coi như là khoản phụ thu. Trong lòng Nhâm Tiêu Dao và Lý Phì biết rõ nhưng chẳng qua cũng không nói toạc ra thôi.

Khi Nhâm Tiêu Dao đang xem xét thu hoạch của mình, một ngọn trường tiên màu đen đâm thẳng về phía sau gáy hắn, mà trên trường tiên dính đầy máu kịch độc của Thiết Giáp Xà.