Tiền Triều Cửu Công Chúa

Chương 7: Núi sông non nước như họa.




Đã 2 tháng trôi qua kể từ khi tiền triều Phượng Quốc diệt vong, đôi khi ta vẫn hoài tưởng những tháng ngày còn là cửu công chúa, vô lo vô nghĩ học đàn học ca tại Phượng Nghi Cung, khi lại đến Kim Loan Điện nhõng nhẽo phụ hoàng, mọi thứ như vẫn còn vừa mới đây...


Những ngày tháng qua ta đã dần suy nghĩ thấu đáo cũng đã dần buông bỏ những gánh nặng trong lòng, ta Phượng Như Ca chưa hề hận phụ hoàng và mẫu hậu cho dù quá trình có sai lệch như thế nào họ cũng đều đã sinh ra ta và nuôi lớn ta đến nay và trong quá trình đó ta cảm nhận được họ là yêu thương ta, chỉ là hai người lại quá cố chấp, tình yêu của họ cố chấp đến điên cuồng. Để nói đến, đối với ta tình yêu là không nên làm thương tổn đối phương vừa khiến cho đối phương đau đớn lại cũng bồi theo cả chính mình vào đó! Yêu nếu có thể tha thứ vậy thì nên tha thứ, còn nếu không thể tha thứ vậy thì triệt để cắt đứt, quên lãng đoạn tình cảm đó đi thôi!


Cuộc sống của ta cũng dần trở nên giản dị và hòa nhập với dân chúng nơi đây. Bây giờ ta gọi là Tư Đồ là một nam cầm sư của Tử Tiên Lầu, ban ngày ta dạy đàn, ca hát cùng với nói chuyện cầm ca nhạc phổ với những vị khách đến đây vì lòng yêu thích.


Đôi khi rảnh rỗi chính là đi dạo đây đó ngắm mây nước Giang Nam như tranh họa đồ, một cuộc sống tiêu dao tự tại như ta hằng mong ước chỉ là có đôi khi ta lại nhớ về hai cái người tự cho mình là đúng kia và cũng nhớ chàng.


Phụng Kỳ ta và chàng đều chung sống dưới một bầu trời nhưng sao lại cách xa đến thế?


Ta nghe được rất nhiều lời đồn về chàng, rằng Tề Thịnh phóng thích thân phận con tin của chàng muốn đưa chàng về Trầm Lưu quốc. Lại có tin đồn rằng chàng vì không muốn về Trầm Lưu quốc nên muốn thú trưởng công chúa Tề Anh làm vợ. Những tin đồn bát quái về chàng đồn đại rất nhiều trên phố nhưng khi nghe một tin rồi một tin lại khiến trái tim ta nhói đến đau đớn, cho nên ta triệt để áp dụng không nghe cũng sẽ không đau đớn...


Chúng ta mặc dù yêu nhau nhưng lại không có duyên phận vậy cũng nên mặc gió cuốn đi thôi!


Sắc cảnh Giang Nam mây nước hữu tình, ta ngồi trên Vãn Hương lâu nhấm nháp ẩm thực mỹ vị liền gặp được Nam công tử, hắn chính là khách quen của Tử Tiên lâu người vẫn luôn ái mộ Mĩ Nhi là đại cầm sư của Tử Tiên lâu ta.


Nhìn sắc mặt của hắn ủ rũ, thương tâm hẳn là do vị nào đó lại từ chối lời cầu thân của hắn rồi đi! Nghĩ cũng thật buồn cười kẻ có đoạn tình duyên chết yểu từ trong trứng nước như ta ấy vậy lại đi khuyên can, bày kế giúp hắn. Ta cũng không đành lòng nhìn hai con người lại bỏ lỡ mất nhau.


Khi ra khỏi Vãn Hương lâu ta lại nhìn thấy bóng lưng của chàng, không có khả năng tại sao chàng lại ở đây? chẳng lẽ...một chút hi vọng thôi chỉ cho ta một chút thôi là được, là chàng đến tìm ta sao?. Bóng hình của chàng đã sớm khắc sâu vào trong tâm trí ta, chàng vẫn mặc một thân bạch y sạch sẽ, chàng lẳng lặng đứng đó cũng khiến cho nơi phố phường lại bừng thêm sức sống, sức sống của sự tinh khiết sạch sẽ.


Nhưng ta lại chạy trốn, mặc dù người ta thương đang đứng đó nhưng ta lại chạy trốn. Đơn giản là vì ta là Phượng Như Ca là cửu công chúa tiền triều ta không nên quấn lấy liên lụy chàng. Đúng vậy là phải trốn đi thật xa!


Ta bước đi như chạy thật nhanh thật nhanh mà bỏ lỡ qua ánh mắt sắc lạnh của người nào đó đang dán lên bóng hình ta. Một đường chạy trở về Tử Tiên lâu ta thu dọn đồ đạc suy nghĩ nên đi đến nơi đâu, cầm tay nải vội vội vã vã bước xuống lầu nhưng!!!! Ai đó mặc bạch y trắng lóa mắt đang ngồi kia a!!! Thậm chí chàng còn nhìn thân ảnh liêu xiêu không vững của ta nở một nụ cười thâm thúy, một nụ cười vô cùng phức tạp có trào phúng có nhung nhớ, yêu thương lại có chút ủy khuất? aizzzz....nợ đào hoa khó dứt bỏ.


Vậy là ta đành phải thật thật thà thà đi theo chàng về quán trọ, suốt cả chặng đường là một mảng trầm lặng đến kì dị thậm chí còn có thể nghe được tiếng kim rơi, ta cúi đầu nhu thuận nhìn bước chân chàng, chàng đi trước lặng im cả hai đều thống nhất không ai mở miệng.


Đột nhiên chàng dừng bước khiến ta theo quán tính không kịp lùi bước liền đâm sầm vào tấm lưng vững chãi trước mặt. Lại một hồi im lặng đến quỉ dị, chàng đột ngột quay lại nhìn ta, ta cũng chỉ có thể mắt nhìn mũi mũi nhìn tim khắc chế không nhìn chàng. Vì ta không muốn nhìn vào đôi mắt ấy đôi mắt khiến ta xoáy sâu trầm luân, đôi mắt phức tạp với vô vàn xúc cảm khác nhau ta không muốn nhìn cũng không muốn đọc.


Vì khi nhìn thấy nó ta liền không có đủ tự tin rời xa chàng!


Chàng không nói một lời, trực tiếp ôm ngang ta lên vì quá bất ngờ khiến ta không kịp phản ứng liền nhìn thẳng vào đôi mắt chàng, cảm xúc trong đó đúng như ta dự đoán là ai oán là không nỡ và yêu thương. Lời đầu tiền chàng nói với ta sau 2 tháng lẻ 5 ngày là:" Nhẹ đến như vậy? haizzz Những tháng ngày sau ta phải nuôi béo lại thôi ".


Chỉ một câu nói, chàng không hỏi ta vì sao chạy trốn cũng không hỏi ta vì sao lúc ấy ra đi lại không mang theo chàng, chẳng phải đã hứa hẹn rồi sao? bao nhiêu uất ức bao nhiêu đau đớn vậy mà chàng lại chỉ thở dài khe khẽ như buông bỏ như vô hạn cưng chiều.


Nước mắt chợt từng giọt từng giọt lăn dài trên gò má ta, rốt cuộc chàng lại bao dung cho ta không hề trách cứ hành động của ta, chàng đây là thấu hiểu được suy nghĩ của ta không cần phải nói ra cũng không cần thiên ngôn vạn ngữ chàng đơn giản là dùng sự yêu thương cưng chiều đối với ta cho dù ta có đối xử với chàng như thế nào đi chăng nữa vẫn chỉ nhận được vô hạn yêu thương.


Ta nghẹn ngào chôn mặt tại hõm cổ chàng lúng búng nói:" Phụng Kỳ ta có tài đức gì mà để chàng yêu thương ta như vậy?". Chàng nhẹ nhàng mỉm cười cưng chiều như đang dỗ dàng một cô bé khóc nhè nhận sai:" Đều không còn quan trọng nữa, chỉ cần tìm thấy nàng là được rồi, tìm thấy nàng là được rồi" lời nói ngày càng nhỏ giống như chàng đang tự nhủ với chính mình vậy.


Đúng vậy ít ra trên cuộc đời này còn có người yêu thương ta không quản lý do, chỉ là đơn thuần yêu thương ta. Chúng ta hai con người tin tưởng nhau, ta tin chàng, chàng cũng tin ta, thiên ngôn vạn ngữ tất cả cũng đều không cần phải nói nữa.