Tiền Triều Cửu Công Chúa

Chương 3: Không thể chọn lựa




Nhìn mẫu hậu tức giận đến run rẩy trên tẩm điện, Phượng Nghi Cung chợt trở nên im lặng đến đáng sợ dường như có thể nghe được cả tiếng thở của người đối diện. Dây đàn một khi kéo quá căng thì kết quả nó sẽ đứt.


Giống như bây giờ, người lạnh nhạt lên tiếng:" Nếu ngươi không hiến vũ, thì ngày mai ngươi sẽ thấy mẫu hậu của ngươi cùng 1 thước lụa trắng, không cần phải nhìn ta như thế xưa nay ta nói được, làm được".


Thật sự tuyệt vọng ta biết, người là đang nói thật, mẫu hậu chưa bao giờ nói đùa! Người là mẫu hậu ta là mẫu thân sinh ra ta nhưng người lại lấy cái chết ra ép nhân duyên của ta ép ta phải đi......


Được được như người mong muốn như người mong muốn MẪU HẬU!!!


Lê bước ra khỏi Phượng Nghi Cung lòng ta là một mảng hỗn độn có uất ức có không cam lòng và còn có sự luyến tiếc.


Ta là luyến tiếc phụ hoàng ta luyến tiếc chàng và cũng luyến tiếc một ai đó đã ép ta đến bước đường này, đúng vậy có không cam lòng có tức giận nhưng lại chưa từng có hận...


Ngày yến tiệc dần dần đến cũng giống như lệnh bài tử của ta vậy, đã 1 tuần lẻ 3 ngày ta chưa gặp chàng, ta chỉ là không dám gặp chàng ta phải nói gì với chàng đây rằng ta sắp phải đi Tề Quốc gả qua Tề quốc làm Vương Phi của ngũ hoàng tử?


Cho đến ngày thịnh yến ta vẫn không dám đến gặp chàng, là nhu nhược là quyến luyến là đau xót là không nỡ tổn thương trái tim chàng.


Ta chỉ hi vọng chỉ là ta đang hi vọng rằng ta chả có gì nổi bật, còn tên Ngũ hoàng tử Tề Quốc kia cũng chả thèm hiếm lạ gì ta!


Một đêm thịnh yến linh đình tiếng cười đùa của phụ hoàng và tiếng trò chuyện của sứ thần nước Tề tiếng ca hát tiếng những quân thần đang nghị luận tạo thành một bản nhạc hài hoà của tình hữu nghị và giao ban.


Nhưng tất cả cũng chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, thật sự có mấy ai ở đây thật sự vui vui vẻ vẻ hoà mình vào không khí yến tiệc linh đình.


Mà tất cả cũng chả lọt vào được trong đáy mắt ta vì sự hồi hộp sự run rẩy át đi tất cả, ta là đang cầu nguyện cầu nguyện rằng hắn sẽ không để ý đến đoá hoa dại bên lề đường như ta. Cũng đang cầu nguyện cho mấy chiêu trò hôm nay đều phát huy triệt để. Nhưng ta vẫn lo lắng là dự cảm dự cảm... Aizzzz


Hít sâu một hơi chuyện gì đến vẫn sẽ phải đến nếu là hoạ thì sẽ không là phúc tránh cũng không được.


Lấy lại tư thái ta theo dàn vũ y nữ tử lên Triêu Dương Đài một khúc " Phong Hoa " ta múa chắc cũng phải đến mức độ trẹo xương? vung vung vẩy vẩy nào thì ngoáy bên này ngoáy bên kia. Ta liếc thấy tì nữ Huân Y của ta nàng đang xoa thái dương, cùng với biểu cảm hận không thể lập tức cởi bộ đồ cẩm y tượng trưng cho nha hoàn Phượng Cửu Phủ.....


Một khúc " Phong Hoa " phong chắc là phong điên cuồng, còn hoa thì có lẽ là hoa quả? Ừ điệu múa hoa quả cũng được coi là không xấu mặt công chúa Phượng Quốc đi, tự ta cũng coi như cảm thấy khá hài lòng, hướng lên phụ hoàng thấy người cũng không có ý trách cứ? Thế chắc là đại khái làm tới một nửa rồi, còn lại phụ thuộc vào cái tên ngũ hoàng tử Tề.... gì gì đó thôi!


Sau đó ta nhìn thấy ánh mắt của hắn, cái tên Tề gì gì đó, hắn lại nhìn ta chằm chằm, ánh mắt ấy lại như si mê??? Không có khả năng si mê cái gì chứ??? Chả lẽ hắn lại mê điệu múa hoa quả của ta? Cái này khẩu vị cũng mặn quá rồi, ai ngờ cái tên Tề gì gì đó này lại thích cái dạng này.


Đột nhiên hắn lại đứng phắt lên như thất thố ánh mắt si mê vẫn nhìn ta chằm chằm chưa hề di chuyển dự cảm không lành nha....


Đúng vậy hắn xin phụ hoàng ban hôn, hắn xin phụ hoàng ban cửu công chúa kim chi ngọc diệp hòn ngọc quí trong tay phụ hoàng cho hắn làm Tề vương phi.


... Mọi thứ đều vô vọng...


Phụ hoàng im lặng người chỉ là im lặng nhìn ta mặc dù chỉ là lướt qua nhưng ta vẫn thấy người nhìn qua mẫu hậu rồi lại trầm mặc. Không khí của buổi thịnh yến kéo căng sự im lặng bao trùm đến quỷ dị.


Sau một khoảng thời gian tưởng chừng như ngừng lại phụ hoàng lại nở một nụ cười nói:" Ngũ hoàng tử mặc dù người văn võ song toàn cũng là thiếu niên anh tuấn, là ngọc trong đá nhưng mà ngươi nghĩ trẫm có thể ban Cửu nhi mà trẫm yêu thương nhất cho ngươi không?"


Tề Thịnh tiếp lời phụ hoàng hắn cười sảng khoái:" Ta tự nhận rằng ta hiện tại không xứng với nàng, nhưng tương lai nàng là phượng trong phượng, mẫu đơn nở rộ đỏ thắm lưu danh truyền kì Tề Quốc cho đến sử sách nhắc đến nàng truyền thừa cho đến mai sau" đây là lời hứa là lời tuyên thệ cũng là một miếng thịt béo thơm ngon dâng lên thoả mãn phụ hoàng ngôi vị " hoàng hậu Tề Quốc " cũng rất là mỹ vị đi.


Hahaha một tiếng cười sảng khoái tràn khắp đại điện, nhưng một miếng thịt béo vẫn chưa đủ để hấp dẫn cáo già đâu, phụ hoàng nói:" lời này, nói cũng chỉ là nói, chí khí cho đến đâu thì hoài bão vẫn chỉ là hoài bão"


Tề Thịnh đáp lời:" Vậy xin hoàng thượng cho thần kì hạn 2 năm thần sẽ dùng 2 năm này để mang lễ vật tới rước Cửu công chúa, cùng với thành Xích Châu, thành Bích Ngọc cư nhiên cũng là quà cưới Cửu công chúa kim chi ngọc diệp, xin hoàng thượng thành toàn cho Tề Thịnh"


Cả đại điện lại tràn ngập trong không khí trầm lặng, người ngồi trên lặng thinh không nói, phía dưới cũng im lặng không một tiếng động....


Hahaha một tiếng cười to vang vọng khắp đại điện đánh tan không khí âm u, trầm lặng trước đó, phụ hoàng cười nói:" Được, trẫm chờ lễ vật của ngươi"


Thành toàn... Mọi sự đã được định đoạt...