Lão dưới tàng cây, trên bàn đá, một người một chim, nghiêm túc ăn cơm; Tam Thanh Điện, trước bàn thờ, Hà Thanh đoan trangt đốt một thúc hương sơn công đức rương, còn có công đức rương mặt sau mấy thúc hương.
Hà Thanh từ trong bóp tiền lấy ra nguyên tiền giấy, nghĩ nghĩ đổi trương năm nguyên, đầu nhập công đức rương. Hà Thanh rút ra tam chi hương, dùng bàn thờ thượng ngọn nến bậc lửa, dâng hương.
Hà Thanh cực ít đi chùa miếu dâng hương, cũng không hiểu như thế nào quỳ lạy, tam chi hương ở lư hương còn cắm đến xiêu xiêu vẹo vẹo.
Yên khí lượn lờ, trong điện yên tĩnh. Hà Thanh đứng ở từ từ phong thanh phong cửa hông khẩu nghỉ chân, phát hiện ngoài cửa có điều đá phiến đường nhỏ, đi thông u tĩnh. Hà Thanh dọc theo đường nhỏ hành tẩu, đi vào một ngụm bên cạnh giếng, hắn ngẩng đầu thấy giếng nước phía trên trên vách núi trường một thân cây.
Này cây thực thấy được, trên vách núi liền một thân cây, nham thạch hoặc là trụi lủi, hoặc là bò dây đằng thực vật.
Thực vật manh nên Hà Thanh lấy ra di động, click mở Weibo, muốn chụp ảnh phân biệt, liền chụp hai trương, đều hồ thành một đoàn.
Hà Thanh nghĩ màn ảnh không đối hảo, hắn bằng vào nông cạn kinh nghiệm, cảm thấy này hẳn là khỏa cây trà, vẫn là khỏa lão cây trà. Hà Thanh bạn tốt lão quan gia có vườn trà, Hà Thanh đi chơi đùa, đã từng gặp qua cây trà.
Tiên trà cổ xem ra, có khỏa lão cây trà bất chính thích hợp, nếu không nó như thế nào không gọi phong nghi cổ quan, hoặc là bạch thủy cổ quan đâu.
Hà Thanh lấy thùng nước đề thủy, muốn ở bên cạnh giếng tẩy xuống tay mặt, chờ nước đề đi lên, hắn mới phát giác, nguyên lai giếng nước bên cạnh có vòi nước.
Cho nên, vì cái gì còn muốn phóng một con thùng nước ở bên cạnh giếng a?
Hà Thanh ngồi xổm xuống, lấy nước rửa mặt, vỗ vỗ tay cánh tay, ngày mùa hè nước giếng, thật mát mẻ.
Đem mái tóc dài đẩy ra, nước dính trên tóc chảy xuống một giọt nước, Hà Thanh đón gió núi, khóe miệng hơi hơi giơ lên.
Hà Thanh duyên đường cũ quay về, đi vào trong viện, thấy Kha đạo trưởng cùng điểu cũng chưa dịch quá vị trí.
Bất đồng chính là, Kha Sư Thành trước mặt mang lên một bộ nghệ thuật uống trà trà cụ, đang pha trà. Kia chỉ kêu Tiểu Hôi điểu, một mình ở một bên mổ hoa chơi, đem một thốc màu đỏ hoa giấy cấp mổ trọc.
" Kha đạo trưởng, giếng nước bên cạnh kia cây là cây trà sao?"
Hà Thanh biết cổ cây trà thực trân quý, lão quan nói cho cậu, từ cổ cây trà ngắt lấy xuống dưới lá trà, một cân muốn vài vạn đâu, đều là đáng giá rất nhiều tiền.
Nghe được Hà Thanh nói, Kha Sư Thành quay đầu lại nhìn về phía Hà Thanh, giơ tay ý bảo ngồi xuống.
Là có một cây trà.
Kha Sư Thành lấy kẹp trúc làm tạm dừng, theo sau hắn từ tiêu độc trong nồi, kẹp ra một chén trà, gác đặt ở trước mặt Hà Thanh
Hà Thanh tò mò nhìn chăm chú xuống, Kha Sư Thành đem tách trà có nắp trà ngã vào trên trà lậu, trà lậu hạ tiếp theo trà hải, sau đó đem trà trong biển lọc trà ngon, rót vào một nho nhỏ bạch sứ chén trà trước mặt Hà Thanh. Màu vàng nhạt nước trà, dưới ánh mặt trời phiếm nhợt nhạt màu xanh lục, ôn nhuận thông thấu.
Hà Thanh hai chân khép lại, thẳng ngồi ở trên ghế đá, bưng lên chén trà thuộc về cậu, nghĩ, chén trà này không phải là dùng lão cây trà sinh sản lá trà hướng phao đi?
Lại cảm thấy khả năng không lớn, Kha đạo trưởng thoạt nhìn chính là một người sinh hoạt đơn giản nha!
Hà Thanh nâng chung trà lên, một ngụm uống vào, mới vừa đem chén trà không gác lên bàn, Kha Sư Thành lại đảo mãn một ly trà. Hà Thanh biết đây là lễ nghi của người pha trà, không thể làm người uống trà uống chén trà không, đến lập tức tục trà.
Leo núi lưu không ít mồ hôi, Hà Thanh khát nước, trà uống thật sự mau, thấy Kha Sư Thành vội vàng pha trà châm trà, Hà Thanh thả chậm tốc độ uống trà, cảm thấy ngượng ngùng.
Kha đạo trưởng không chỉ pha trà cấp Hà Thanh uống, cũng chính mình uống, còn gắp một ly trà, đưa tới Tiểu Hôi bên người. Này chỉ lai lịch không rõ điểu, đem mỏ nhọn hướng trong chén trà trát, cư nhiên cũng uống khởi trà tới.
Kha đạo trưởng uống trà, cùng nghệ thuật uống trà giống nhau, cử chỉ bình tĩnh, động tác ưu nhã. Hà Thanh trộm liếc mắt nhìn sườn mặt hắn khi uống trà, trong đầu lung tung nghĩ, hắn lớn lên thật là đẹp mắt.
" Kha đạo trưởng, đạo quan đã từng trùng tu qua chưa?? " Hà Thanh nói chuyện, dời đi chính mình lực chú ý.
" Ba mươi năm trước, đã bị lửa đốt đi."
Kia một phen hỏa, cũng đem cổ cây trà cùng nhau đốt đi.
Kha Sư Thành ánh mắt dừng ở trên người Hà Thanh, hắn nhìn không ra Hà Thanh trên người có linh lực, trước mắt người này chỉ là một người thường.
Nếu là lão quan còn ở, hương khói sẽ thực hưng thịnh đi.
Hà Thanh nhấp ngụm trà, buông chén trà, vừa lúc nhìn đến Tiểu Hôi dẫm lên gót chân nhỏ, lén lút tiếp cận một mâm hàm quả trám. Nó nhanh chóng ngậm đi một viên, tính toán tránh thoát, bị Kha Sư Thành tay ngăn trở, Kha Sư Thành nói: " Ăn sẽ tiêu chảy."
Thần kỳ sự tình ngay sau đó đã xảy ra, Tiểu Hôi đem hàm quả trám ném tại trên bàn, nó ngạo khí mà đem đầu uốn éo, như là chơi tính tình.Hàm quả trám phụ trà dùng, uống trà xong, có thể ăn một viên. Bất quá thật thật sự rất nóng, không thể ăn nhiều.
" Nó sinh khí."
Hà Thanh giơ tay, nhẹ nhàng sờ lên ngạo kiều Tiểu Hôi lông xù xù đầu, trấn an nó, Tiểu Hôi không vui mà chụp động hai hạ cánh, Hà Thanh lộ ra tươi cười. Hà Thanh ngẩng đầu, cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn cậu có chút hung, Hà Thanh lùi về tay, cậu không biết chính mình làm sai cái gì, tựa hồ không nên đi sờ Tiểu Hôi? Chuyên chúc sủng vật sao?
Bất tri bất giác, Hà Thanh uống xong hai chén trà của Kha Sư Thành, Kha Sư Thành thay trà mới diệp hướng phao, Hà Thanh đứng lên, rất có lễ phép mà hành lễ:" Kha đạo trưởng, ta xuống núi đây."
Kha Sư Thành động tác ngừng tay, ngón tay thon dài, cốt cảm chỉ hướng một bên, hắn nói:" Từ bên kia thạch lộ đi, sẽ nhìn thấy một quốc lộ, dọc theo quốc lộ xuống núi, liền đến trấn trên."
Hà Thanh nói lời cảm tạ, rời đi đạo quan. Cậu lúc đi ra cổng chào, cảm thấy có thứ gì đi theo cậu, quay đầu lại nhìn đến là Tiểu Hôi. Tiểu Hôi không bay, nó phịch cánh đi theo. Hà Thanh đem nó nâng lên tới, hộ ở trong ngực, đi trở về bàn đá, đem Tiểu Hôi thả lại đi.
Đối thượng Kha Sư Thành mặt vô biểu tình, Hà Thanh chỉ phải xuẩn xuẩn lại nói một lần, Kha Sư Thành chỉ là gật đầu. Hà Thanh nhanh hơn bước chân ra đạo quan, quay đầu lại, phía sau rốt cuộc không còn thấy chim đi theo. Hà Thanh nghĩ, Tiểu Hôi làm không hảo liền là động vật lâm nguy, mang xuống núi liền phiền toái.
Đi ở trên sơn đạo, Hà Thanh nhận được một hồi điện thoại, là mẫu thân gọi tới. Hà Thanh vừa đi vừa liêu, thẳng đến cậu bỏ qua thạch quan đi thông quốc lộ nhập khẩu, bất quá đi ra không xa, Hà Thanh phát hiện dưới chân thạch lộ không có, lại lộn trở lại tới. Cậu nhìn thấy hai vị nữ hài tử hưng phấn nói chuyện với nhau từ quốc lộ đi tới, Hà Thanh cùng các nàng đi ngang qua nhau.
" Ta buổi tối liền trở về, đại khái 7 giờ xuất phát, sẽ không kéo đến khuya.Mẹ, ngươi cùng thúc thúc hảo hảo du lịch, không cần lo lắng cho ta."
Hà Thanh sớm thói quen một người ở, một người nấu cơm. Trước kia mẫu thân của cậu thường xuyên đi công tác, sau lại mẫu thân tổ kiến tân gia đình, Hà Thanh liền cơ bản là người cô đơn. Hà Thanh khi tuổi nhỏ, phụ thân qua đời, Hà Thanh ởdưới sự chăm sóc của bà ngoại ông ngoại yêu thương mà lớn lên.
Kha Sư Thành đứng ở ngoài xem, nhìn theo thân ảnh Hà Thanh rời đi, cũng nhìn đến tình cảnh Hà Thanh đi nhầm lộ lại lộn trở lại đi, tự nhiên cũng nhìn đến hai vị nữ hài hướng đạo quan phương hướng đi tới.
Ngẫu nhiên, đạo quan cũng sẽ có du khách, không nhiều lắm. Đạo quan không dựa tiền du khách dầu mè mà sinh tồn, Kha Sư Thành mừng rỡ thanh tĩnh.
Cạc cạc.
Tiểu Hôi đứng ở trên đầu vai Kha Sư Thành trên,nó xả trường cổ, kêu to hai tiếng.
Các nữ hài đi vào đạo quan trước cửa, ngửa đầu đọc xem danh, thực mau phát hiện đứng ở bên người tuổi trẻ cao soái Kha Sư Thành, hai người mê chi mỉm cười, giao nhĩ trộm ngữ.
Kha Sư Thành trở lại trước bàn đá, tiếp tục pha trà, uống trà. Sớm biết rằng Hà Thanh nhanh như vậy muốn xuống núi, này phao trà mới liền không cần lãng phí. Sư phụ kia vại một cân 8000 lá trà, cũng mau uống thấy đáy, không biết hắn lão nhân gia khi nào trở về.
Hà Thanh ở trấn trên lấp đầy bụng, quay về nhà cũ ở Hà thôn.Hà gia tòa nhà, từ Hà Thanh tổ phụ qua đời sau, liền từ Lão Thúc Công người nhà coi chừng. Hà Thanh có một vị bá phụ, một vị cô mẫu, bọn họ đều trụ trong thành, bọn họ hài tử, càng không thể có thể hồi trong thôn cư trú.
Hà Thanh trở về, trong nhà Lão Thúc Công ở. Hà Thanh cùng Lão Thúc Công thân cận, cùng Lão Thúc Công nói cậu đã đi qua Tiên Trà Quan, còn nói uống trà do Kha Sư Thành pha. Lão Thúc Công đại tán trong quan lá trà hảo uống, nói cậu thường xuyên đi trong quan tìm Lâm Sư Công uống trà, nói chuyện phiếm.
Hà Thanh về phòng đem đồ vật thu thập, đồ vật của cậu cũng không nhiều lắm, một bộ tắm rửa quần áo, áo ngủ khăn lông bàn chải đánh răng mà thôi. Thu hảo ba lô, Hà Thanh cầm di động đem nhà cũ trong phòng ngoài phòng chụp ảnh, lưu lại kỷ niệm.
Nhà cũ khắc đá khắc gỗ đều thực tinh mỹ, Hà Thanh thích, liền chụp vài tấm, chia sẻ đến bằng hữu trong giới. Không riêng chụp kiến trúc, Hà Thanh cũng không có để sót trong viện những đoá hoa mộc. Hà Thanh khi chụp hoa cỏ, cảm thấy bụi hoa tựa hồ động vật nào đó, cậu đi lên trước đánh giá, phát hiện là một con Tiểu Hoàng cẩu.
Hà Thanh đem nó ôm trong lòng ngực, lẩm bẩm tự nói:" Kỳ quái, hỏi một chút Lão Thúc Công, không biết chó nhà ai chạy ra."
Hà Thanh muốn mang nó vào nhà, Tiểu Hoàng cẩu đột nhiên dùng sức giãy giụa, muốn tránh thoát, Hà Thanh đem nó buông. Tiểu cẩu vừa rơi xuống đất, nháy mắt đã không thấy tăm hơi, đại khái là lại toản bụi hoa đi.
Cũng là nghịch ngợm, nơi nơi chạy loạn.
Mắt thấy, sắc trời hoàng hôn, Hà Thanh cùng Lão Thúc Công nói lời tạm biệt, vác lên hành trang phải rời khỏi. Lão Thúc Công lưu Hà Thanh, bảo cậu ngày mai lại đi, A Kỳ sáng mai lái xe chở cậu về nhà. Hà Thanh biết A Kỳ ca ở trấn trên một nhà nhà xưởng đương tài xế, vội thật sự, không nghĩ phiền toái hắn, lời nói dịu dàng cự tuyệt.
Hà Thanh đi ra nhà cũ, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem, tối hôm qua trải qua sự tình, phảng phất là tràng mộng không chân thật. Bất quá cũng là may mắn, hữu kinh vô hiểm, không xảy ra chuyện gì.
Hà Thanh từ thôn đuôi đi đến thôn đầu, chờ đánh xe tài xế lại đây, cậu tỉnh thoảng lưu ý di động thượng bản đồ, xem ô tô di động vị trí.
Không chờ bao lâu, một chiếc màu trắng ô tô ngừng ở phía trước, Hà Thanh di động vang lên. Hà Thanh chuyển được, cùng tài xế đối thoại, chạy chậm hướng ô tô.
Hà Thanh mở cửa xe, ngồi trên xe, tài xế đột nhiên nói: Ngươi mang theo chó sao??
" A? "
Hà Thanh cúi đầu vừa thấy, trên mặt đất quả nhiên có một con Tiểu Hoàng cẩu, chính là ở nhà cũ bụi hoa nhìn thấy nó.
Trên đường dòng xe cộ dồn dập, trời lại mau đen, mặc kệ tiểu cẩu như nào, nó rất có thể sẽ bị nghiền chết mất. Hà Thanh khom người đem nó bế lên, ôm vào trong ngực, hỏi tài xế có thể mang chó lên xe được không?
Đại khái tài xế cũng là người yêu chó, lại thấy chỉ là chú chó nhỏ, liền cũng ngầm đồng ý.
Từ thôn đuôi đến thôn đầu, Hà Thanh đi rồi gần hai mươi phút, đó là khá xa lộ trình, tiểu cẩu là như thế nào theo kịp đâu? Hà Thanh còn một đường cũng chưa phát hiện.
Hà Thanh một tay ôm chó, một tay gọi điện thoại cấp Lão Thúc Công, hỏi hắn phụ cận nhân gia có ai ném cẩu sao?
Cố ý hình dungtiểu cẩu bộ dáng. Lão Thúc Công nói quê nhà không có chú chó nào như vậy cả, không biết chó hoang từ nơi nào chạy tới
Tiểu chó hoang dùng đầu lưỡi li3m Hà Thanh mu bàn tay, bán manh. Hà Thanh đoan trang sờ đầu chó, cảm thấy nó rất giống chỉ tiểu sư tử. Bất quá, sao có thể được, khẳng định là điều Tiểu Hoàng cẩu.
Ô tô ở màn đêm về đi qua một quốc lộ một đoạn tối tăm không có đèn đường, Hà Thanh ưu sầu mà ôm cún nhỏ,cậu chưa từng dưỡng quá chó, khả năng dưỡng không hảo nó!