Tiên Tôn Bội Tình Bạc Nghĩa

Chương 104: Bách niên thiên tuế




ờ Tây hồ sen trước nước, các tân khách đã vào chỗ hết.

Hai đại thừa duy nhất trong thiên hạ kết làm đạo lữ là việc lớn hàng đầu, huống chi cả hai còn vừa mới diệt trừ Tà linh, cứu vớt muôn dân. Song hỷ lâm môn, nên lần này những người đến đều là các đại năng có tiếng.

Trên bàn tiệc ngoại trừ đại lão trong Tam giới ra, còn có một bàn khá đặc biệt —— đặt ở nơi gần khán đài nhất, không quá nhiều người, nhưng vẫn được trang trọng ngồi ở ghế trên.

Trên ghế, Tiết Kiến Hiểu cuối cùng cũng có quang minh chính đại đi ra ngoài hít thở không khí vẻ mặt vẫn không có gì là thoải mái. Trong sự rung động toát ra nét dại khờ, trong nét đại khờ toát ra sự mờ mịt —— mấy ngày trước bất ngờ nhận được tin lành là Kiêm Trúc và Tiên tôn ký khế ước, chưa kịp chúc đã nghe nói là “phục hôn”.

…phục hôn? Tại sao lại là phục hôn chứ, chẳng lẽ không phải là mùa xuân thứ hai sùng sục sục sôi sao?

Những người còn lại trên bàn không có gì đồng cảm, Niệm La hết lòng hết dạ tập trung ăn vặt, Thầm Thù và Thẩm Quất giao lưu chuyện xem bói, Ô Đồng vẫn là cái vẻ có thể nhào ra cãi lộn bất cứ lúc nào, chẳng thèm ngó ngàng gì đến ai.

Một bụng ngạc nhiên của Tiết Kiến Hiểu không có ai để chia sẻ, đang ngứa ngáy cồn cào tim phổi, bỗng nhiên có một bàn tay duỗi ra bên cạnh, đưa cho cậu ta ba quyển tiểu thuyết. Cậu ta quay đầu lại, trông thấy Hà sư huynh đang dùng ánh mắt “yêu thương người nhà” nhìn mình, “Tặng ngươi này, chúng ta hòa.”

Tiết Kiến Hiểu, “…”

Loong-coong… lại hai tiếng chuông nữa vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người ở đây. Tiết Kiến Hiểu tạm thời dằn cảm xúc nôn nóng trong lòng xuống, cùng với Hà sư huynh cũng đang kích động không thôi quay đầu hướng mắt về phía Thương Sơn.

Vị trí ngồi ở đây rất tốt, ngước mắt nhìn lên hai bên núi non trùng trùng điệp điệp, Thương Sơn nằm ở phần sâu nhất của dãy núi, ngay giữa tầm mắt.

Nương theo tiếng chuông vang, giữa bàn tiệc chợt xôn xao song rất nhanh đã được kiềm lại.

Chợt thấy giữa dãy núi mây khói mênh mông có một con linh hạc giương cánh, lông vũ trắng tinh trên đôi cánh cuốn theo sợi mây, tiếng ngọc bội kêu lên như vọng đến từ chân trời.

Hai bóng người màu đỏ đứng bên trên linh hạc, thần thú Thao Thiết sau lưng nuốt nhả tường vân, bầu trời sáng lên rực rỡ.

Tất cả mọi người đang ngồi sững sờ, cảm giác khao khát bỗng nhiên tràn lên ngay lập tức lấn át con kích động được chứng kiến người ta ký khế ước.

Thần thú ban phướng, trời giáng hồng loan (1), giống như là tiên nhân hạ phàm vậy.

Trước khi linh hạc cõng hai người đáp xuống sân, Kiêm Trúc đang chuẩn bị nhảy xuống, đã nhìn thấy một cái tay giơ lên ngay bên người mình. Trong thần thức vang lên giọng nói căng thẳng của Hoài Vọng, “Tay, phải nắm tay.”

Y, “…”

Sau khi đặt tay lên đúng theo quy trình nghiêm ngặt của Hoài Vọng xong, bàn tay khớp xương rõ ràng đó nắm tay y thật chặt. Kiêm Trúc quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt đang nhìn xuống của Hoài Vọng, trong đáy mắt của ai kia khó nén niềm hân hoan.

Kiêm Trúc cười một tiếng, theo ý hắn.

Được Hoài Vọng nâng đỡ xuống đất, “keng”… một tiếng chuông cuối cùng vừa khéo gõ vang.

Hứa sư tỷ phía trước chủ trì đại điển, giọng nói kích động như sóng lớn chập trùng, “Giờ lành đã đến, cung thỉnh Hoài Vọng Tiên tôn, Kiêm Trúc Tiên quân lên đài!”

Linh hạc và dê đen đứng ngoài sân, hai bên trái phải như hai con thần thú canh giữ sân khấu.

“Đi thôi.” Trong thức hải vang lên giọng nói của Hoài Vọng. Bàn tay đang dắt tay y thoáng dùng sức, Kiêm Trúc để ai kia dẫn đi, hai người sau vai nhau bước trên thảm đỏ từ giữa sân.

Trên vạt áo thêu loan vân tinh tế, sáng ngời rực rỡ trong lúc hai người bước đi, sợi mây vàng dường như đang chuyển động.

Hai người cùng có dung mạo choáng ngợp, khí chất kín đáo song mạnh mẽ.

Lúc đi ngang qua người xung quanh không khỏi nín thở, chỉ sợ mình quấy rầy khung ảnh này.



Sau khi đứng trên sân khấu rồi, đầu tiên Hứa sư tỷ cất giọng nói lời chúc. Bây giờ thân phận chưởng môn Lâm Viễn tông của cô gần như đã được xác định, để cô nói lời chúc tụng là việc không thể thích hợp hơn.

Những lời chúc dâng lên cho lễ ký khế ước của đôi đại thừa duy nhất trong thiên hạ tất nhiên là được chọn lọc tỉ mỉ, nhưng cụ thể là nói gì, thì Kiêm Trúc không chú tâm lắng nghe.

Hoài Vọng nắm tay y rất chặt, thân nhiệt từ trước đến giờ vốn hơi lạnh lúc này lại có phần tỏa nhiệt. Lòng bàn tay Hoài Vọng ứa ra chút một hôi, đến ngay cả nhiệp tim “thình thịch” cũng truyền đến một cách rõ ràng qua lòng bàn tay đang dính sát nhau của cả hai.

Kiêm Trúc nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hoài Vọng một cái.

Dưới sự chú ý của muôn người, trên mặt của người nào đó vẫn là vẻ điềm tĩnh như thường ngày, điều kiện tiên quyết là không để đến hàng tần suất rung động quá cao của lông mi.

Kiêm Trúc truyền âm, “Đừng căng thẳng, chúng ta không phải làm nhiều đâu.”

Chỉ nói hai câu rời kết cái khế thôi mà.

Hoài Vọng, “Ta không căng thẳng.”

Cách hai hơi.

Hắn lại hỏi, “Ngươi trông ta thế nào?”

“…” Kiêm Trúc, “Hết sức đẹp trai tuyệt với, phong thái cứ như thiên nhân.”

Khi này bàn tay đang nắm tay y mới hơi thả lỏng được đôi phần.

Trong lúc hai người đang âm thầm giao lưu, Hứa sư tỷ đã nói xong lời chúc. Tất cả mọi người dưới sân khấu dồn dập vỗ tay chúc mứng, Hà sư huynh và Giang Triều Vân trước sân khấu như hai cá chép vỗ “bồm bộp” hăng say nhất trong tất cả.

Tiết Kiến Hiểu cách hơi gần thấy hai người đó rớt giọt nước mắt rơi xuống bị đôi tay đang vỗ văng ra tung tóe, ngạc nhiên trợn to mắt.

Sau một hồi vỗ tay là lúc hai người lập lời thề hẹn với nhau.

Hoài Vọng hơi hít nhẹ một hơi, sau đó quay sang Kiêm Trúc. Tâm trạng ban nãy vừa thấp vừa căng thẳng nhưng khi đối diện với gương mặt quen thuộc trước mắt thì bất chợt yên tĩnh lại như kỳ tích.

Mái tóc đen như mực của Kiêm Trúc phủ sau lưng, vẻ mặt dịu dàng, ý cười long lanh đáy mắt, như non sông mênh mông bao bọc hắn bên trong.

Nỗi lòng bõng rung động một lúc, tầm mắt Hoài Vọng dừng trên khuôn mặt y, các tân khách và khung cảnh xung quanh thoáng chốc dần xa, giữa tầm mắt chỉ còn lại mỗi bóng hình Kiêm Trúc.

Thất thần chỉ trong chốc lát, Hoài Vọng không quên mất tình cảnh hiện tại. Hắn lấy lại bình tĩnh, nắm hai tay Kiêm Trúc kéo đến trước người, giọng nói trầm thấp quyến luyến vang vọng khắp nơi một cách rõ ràng, “Kiêm Trúc, ngươi có đồng ý trở thành đạo lữ của ta, dù cho sau này…”

Ánh mắt đối diện đột nhiên cảnh giác.

Hoài Vọng bỗng tỉnh táo, nhanh chóng đổi lời, “Dù cho sau này có lên như diều gặp gió, tiên đồ suôn sẻ, muôn đời không lo, cả hai chúng ta đều chỉ có nhau, bên nhau trọn đời?”

Ánh mắt nhìn hắn tức khắc ấm áp như gió xuân.

Quanh mình là châu viện bảo ngọc trang hoàng thành mảng, song vẫn không che lấp được hào quang chói lọi bỏng cả mắt của hai người ở trung tâm.

Cả bữa tiệc chìm sâu trong yên tĩnh, mọi tầm mắt cùng hướng về phía Kiêm Trúc, cùng chờ lời đáp của y.

Hàng mi dài nhỏ của Kiêm Trúc buông xuống, khóe môi nhếch lên, “Ta đồng ý.”



Cơn kích động tức thì truyền đến thần thức tương thân của hai người.

Hứa sư tỷ bên cạnh không chậm trễ một khắc nào, nhanh chóng lên tiếng, “Hai người tâm ý tương thông, giờ đến ký khế ước!”

Dứt lời, thần thức Hoài Vọng truyền đến thông qua lòng bàn tay đang nắm lấy nhau của cả hai, hắn chăm chú nhìn Kiêm Trúc, tình ý ẩn sâu trong đáy mắt, “Kiêm Trúc.”

“Ừm.” Kiêm Trúc đáp một tiếng, nhắm hai mắt lại.

Hai luồng sáng màu bạc và xanh xoay vòng vờn quanh cơ thể hai người, một khế ấn phức tạp rối rắm từ từ thành hình trong thần thức của hai người… hào quang vĩ đại song dịu dàng,  tất cả mọi người đều có thể thấy rõ.

Trong bữa tiệc vang lên tiếng thán phục ước ao:

“Cái gọi là ông trời tác hợp, cũng chỉ đến thế mà thôi!”

“Hai vị Tiên quân cho dù là thực lực hay tu vi thì đều cực kỳ xứng đôi.”

“Một khi khế ước đạo lữ xong rồi, sẽ là bạn đời danh chính ngôn thuận.”



Khác với tâm trạng ngưỡng mộ xúc động của tất cả mọi người bên dưới, lúc này Kiêm Trúc đang đặt hết sự chú ý của mình lên khế ước đạo lữ của hai người. Y cảm nhận được xung quanh khế ước đạo lữ đang dần kết thành hình như có thứ gì đó đang từng chút từng chút quấn quanh.

Y hơi dừng, truyền âm hỏi, “…Hoài Vọng, ngươi đang làm gì vậy?”

Hoài Vọng, “Gia cố, gia cố.”

Kiêm Trúc, “…”

Dưới ánh mắt thở than của những người bên ngoài, trong sự thập thò thập thò không ngừng gia cố của Hoài Vọng, buổi ký khế ước kết thúc hoàn hảo.

Sau đó là lễ vật các tông các tộc dâng lên.

Kiêm Trúc và Hoài Vọng đứng trên sân khấu nhận lời chúc đến từ khắp nơi. Kiêm Trúc đang vui vẻ thu quà, thì một cái tên bật ra từ trong miệng của một đệ tử gần đó.

“Lễ vật do tông chủ Dược Tông Tạ Thanh Mạc dâng tặng, một lò luyện đan Thiên giai.”

Kiêm Trúc và Hoài Vọng đồng thời lặng đi.

Sau đó lại nghe đệ tử đó nói, “Tạ tông chủ không khỏe trong người, hôm nay chưa thể đến đây, nói rằng quà đã đưa, Tiên tôn thu nhận.”

Kiêm Trúc, Hoài Vọng, “…”

Phút dừng lại vi diệu của hai người chưa thu sự chú ý của người khác, phân đoạn dâng quà vẫn còn tiếp tục. Kiêm Trúc và Hoài Vọng mượn tay áo bào rộng lớn che chắn, kẹp ngón tay của đối phương, như là có phần mất tự nhiên.

“Phần, phần quà này của Dược vương khá được đấy.”

“…ừm, đúng vậy.”

Thẳng tay xóa món nọ của hai người.

Hết nợ nhẹ thân, tâm trạng sau khi ký khế ước của hai người nhẹ nhàng hơn đôi phần. Chờ phần tặng quà này kết thúc, Hứa sư tỷ nói một tiếng “các tân khách tùy ý”, bữa tiệc phút chốc nào nhiệt hơn hẳn.

Mọi người vốn định chúc rượu nói tiếng chúc mừng với hai vị tân nhân, song quay đầu lại thấy trên sân khấu đã trống không từ lúc nào không hay.

Đạo trưởng Tiêu Dao nâng chung ngó nghiêng xung quanh, không tìm được bóng người màu đỏ sẫm đó trong bữa tiệc, “Aizz, hai người Tiên tôn đâu rồi?”

Khư Tịnh Đại sư bên cạnh nở nụ cười hiền từ mà thấu hiểu.

Thương Sơn, trong nhà gỗ.

Giường phát ra một tiếng “rầm” nặng nề, cửa gỗ rộng mở bị tay áo quất gió đóng chặt lại.

Hai bóng người màu đỏ thân mật ôm nhau, hôn phục cùng màu cùng kiểu dáng dính chặt vào nhau, hoa văn hình mây thêu bằng sợi vàng xoay vòng quấn quít như mây trôi trong lúc vén lên.

Cộp, đầu gối Kiêm Trúc bị ép vào mép giường nhưng sau đó được Hoài Vọng nhẹ nhàng nâng lên, đặt bên hông để khỏi va chạm.

Kiêm Trúc nằm trên giường, hai tay ôm tấm lưng dày rộng của Hoài Vọng, ngửa cổ lên đón nhận môi hôn nồng nhiệt triền miên của hắn, trong lúc cử động tấm áo bằng lụa trượt ra trải rộng trên giường, chẳng khác nào một đóa hoa rực lửa thỏa thích nở rộ.

Nến đỏ trên bàn cháy “tanh tách”, ánh nến không quá lớn ngay khoảnh khắc này lại khiến cho nhiệt độ trong phòng phút chốc lên cao. Hoài Vọng giữ eo Kiêm Trúc, cúi người triền miên tỉ mỉ hôn môi.

Hơi thở ngổn ngang, tim đập như trống chầu.

Kiêm Trúc trước giờ thích mặc thanh sam, xuất trần thanh nhã như ngọn trúc. Nhưng thời khắc này y khoác hồng y như lửa, lại có một loại vẻ đẹp khác, sáng ngời rực rỡ rung động lòng người.

Hoài Vọng cụp mắt tỉ mẫn hôn hít, ánh mắt đắm chìm.

Một bàn tay rời khỏi vòng eo dẻo dai, lại lần đi tìm tay Kiêm Trúc cùng y mười ngón tay đan nhau. Hắn thấp giọng kêu một tiếng, “Kiêm Trúc.”

Người ngoài biết được hắn từ bỏ con đường làm tiên, đều nắm cổ tay thở dài cho hắn.

Nhưng chỉ có Hoài Vọng tự mình biết, mong cầu của hắn đã trọn vẹn rồi —— dù hắn chưa phi thăng thành tiên, nhưng cũng đã ôm cả non sông vào lòng.

Kiêm Trúc cảm thấy hai má mình cũng bị nung đỏ đỉ, cứ hôn lấy hôn để, y bị Hoài Vọng kéo dậy uống ly rượu hợp cẩn đã được chuẩn bị từ sớm.

Trên bàn nến đỏ “Đùng đùng” thiêu đốt, không lớn ánh nến vào thời khắc này lại làm cho nhiệt độ trong phòng nháy mắt lên cao. Hoài Vọng đè Kiêm Trúc thắt lưng, cúi người mà xuống hôn môi tỉ mỉ triền miên. Tay áo đỏ rực lồng vào nhau, giọt rượu vào cổ họng, trong nồng ấm mang chút cay cay, như ngọn lửa cháy lan ra đồng nội đốt cháy ý thức trong phút chốc.

Ngay khi y còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Hoài Vọng đã lại đến hôn lên môi y.

Hai người trao cho nhau một nụ hôn tỏa đầy hương rượu, Kiêm Trúc từ từ nằm xuống, để mặc cho động tác dịu dàng cẩn thận của Hoài Vọng. Trong tầm mắt y là bức màn đỏ rực trên đỉnh đầu, thứ đầu tiên thăm dò vào là thần thức của Hoài Vọng, cảm giác lướt qua sâu trong linh hồn khiến y khẽ rên lên một tiếng.

Sau khi thần thức thăm dò vào, theo kinh mạch tìm được khế ước đạo lữ hai người vừa kết, rồi hết sức tò mò áp vào, thích thú không nỡ rời tay, vừa bao bọc vừa quấn lấy, cứ như là tám kiếp chưa từng thấy vậy.

Kiêm Trúc bao dung để mặc cho thần thức đó xoay chuyển lòng vòng hồi lâu xung quanh khế ước đạo lữ.

Kết khế ước đạo lữ rồi, cảm giác của hai người rất khác so với mấy lần trước.

Mỗi một chút động tình cùng cảm xúc dâng trào của đối phương đều sẽ theo khế ước đã kết truyền vào thức hải, mang đến niềm sung sướng chồng chất gấp đôi.

Kiêm Trúc có thể cảm giác được sự vui vẻ của Hoài Vọng, che ngợp bầu trời, gần như sắp giăng kín cả thức hải của y.

Y cụp mặt thấy Hoài Vọng vẫn còn đang gặm cắn như một con cún to xác gặm xương, mà thức hải của y đã bị giội rửa đến sắp không chịu nổi, không kiềm được nâng đầu gối hơi thúc lên để giục, “Cuối cùng thì người có làm được không hả?”

Vừa dứt lời, Kiêm Trúc suýt chút nữa đã cắn lưỡi mình: Tửu sắc hại thân, y bất cẩn nhanh miệng rồi!

Quả nhiên khắc sau đã thấy Hoài Vọng chống người dậy, cảm xúc nồng nặc ở đáy mắt.

“Được.”

“…”

Sóng lưng Kiêm Trúc bỗng dưng run lên, thấy tấm màn nhanh chóng trượt xuống qua khóe mắt.

“Không, Hoài Vọng, ta không có ý đó… ưm.” Âm thnah ra khỏi miệng rất nhanh đã trở nên đứt quãng, cuối cùng tiêu tan giữa đôi cánh môi đang dính nhau.



Mấy ngày sau đó, khách mời đến dự tiệc cứ đến đến đi đi, nhưng lại chẳng được gặp hai vị Tiên quân trên Thương Sơn lấy một lần.

Còn ngọn nến đỏ trên bàn như đốt mãi không hết, ánh lửa “tanh tách”, chiếu sáng ròng rã bảy ngày.

Bảy ngày sau.

Trước nhà gỗ mới dựng một cái mái che nắng, bên dưới bày một bàn bạch ngọc, một cái ghế tựa đung đưa, Kiêm Trúc đang nằm trên đó lắc trước lắc sau, cầm quyển sổ nhỏ trong tay tô tô vẽ vẽ.

Hoài Vọng ở bên cạnh khắc đồ chơi linh tinh cho người nào đó, trong lò đang nấu một ấm trà mới.

Ngọc Tử gieo khi trước nở hoa, cánh hoa trong suốt như ngọc thạch, chìm dưới đáy trà như một áng nắng mai.

Hắn đang khắc khắc thì chợt nghe Kiêm Trúc “shh” một tiếng hít không khí, tức khắc căng thẳng ngẩng đầu nhìn sang. Mấy ngày trước làm dữ quá, Kiêm Trúc vẫn còn giận hắn, “Khó chịu?”

Ánh mắt Kiêm Trúc chuyển từ quyển sổ sang mặt hắn, lạnh tanh, liếc mắt nhìn một cái rồi đảo về, tiếp tục kiểm kê quà được nhận.

Hoài Vọng đặt đóa hoa sen chín cánh thứ bảy vừa khắc xong lên bàn, đứng dậy đến gần bóp eo cho ai kia, từ đằng sau gác đầu lên vai người ta, “Đừng giận mà.”

Hắn bổ sung, “Ngươi biết rõ là câu đó như là phép khích tướng…”

Soạt, sổ thoắt cái khép lại. Hoài Vọng đúng lúc ngậm miệng lại.

Thấy người nào đó trong một thời gian sẽ không làm trò nữa, Kiêm Trúc đạt được mục đích cảnh cáo rồi, nổi lòng từ bi đổi chủ đề cho chuyện này sang trang, “Nghỉ ngơi hai ngày rồi có phải nên đi tuần trăng mật không?”

Nhận ra thái độ của y đã dịu xuống rồi, ánh mắt Hoài Vọng sáng lên, “Ừm.” Hắn đáp rồi cọ cọ vào gò má Kiêm Trúc, “Muốn đi đâu?”

Kiêm Trúc mở địa đồ trong đầu ra, cảm giác tiện lợi một cách sâu sắc, “Đâu cũng muốn đi.”

Y sống ở Kiêm Sơn trên trăm năm, ngoại trừ thi thoảng xuống núi cùng với Hoài Vọng trong mười mấy năm qua, tham gia một vài hoạt động dân gian ra thì chưa từng đến nơi nào khác.

Quãng thời gian trước bôn ba khắp nơi, y mới phát hiện trong Cửu Châu có không ít nơi vui chơi.

“Vậy thì đi hết.” Hoài Vọng theo ý y, nói xong lại dừng một chút, “Ngoại trừ Ma giới và dưới biển.”

Kiêm Trúc, “…”

Không đợi Kiêm Trúc lên tiếng, Hoài Vọng đã bổ sung, “Nhưng nếu như khoe tình cảm thì có thể thường xuyên đến.”

Kiêm Trúc không nhịn được bật cười một tiếng, “Được.”

Bầu không khí trở nên vui vẻ hơn một cách rõ ràng.

Dành hai ngày để nghỉ ngơi, hai người để lại cho Hứa sư tỷ một viên đá truyền tin rồi thoải mái rời khỏi Lâm Viễn.

Bay ra thành Lộ Tê, Kiêm Trúc nhớ lại vẻ mặt tươi cười xán lạn như dì tiễn cháu của Hứa sư tỷ, không khỏi cảm thán, “Chắc tỷ ấy là người chưởng môn duy nhất từ ngày Lâm Viễn lập tông đến nay, mong trong môn không có Tiên tôn trấn giữ.”

Hoài Vọng suy tư lại đầu đuôi ngọn nguồn, rất khó để không đồng ý.

“Trước tiên là đến thăm Tiết tiểu thiếu chủ.” Kiêm Trúc nói, “Ta nhớ ngày đại điển ký khế ước đó hình như cậu ta rất chấn động.”

“Được.” Hoài Vọng thành công khoe tình yêu nở nụ cười thỏa mãn.

Chờ hai người tới Thiên Khuyết tông rồi, hai người mới thông qua Tiết Tầm Tuyết biết được: Tiết Kiến Hiểu lúc này đang ở Dược Tông.

Tiết Tầm Tuyết nhìn thấy hai người Hoài Vọng thì vẻ mặt xấu hổ. Lúc trước ông ta biết chuyện không báo, nên bị Tà linh đầu độc, tu vi rút trở về Kim Đan, nếu muốn khôi phục thì phải mất ít nhất vài chục năm nữa.

Cũng may không bị thương đến cân cốt, trước mắt trông khí sắc có vẻ tốt hơn rất nhiều.

Hoài Vọng và Kiêm Trúc trấn an vài câu rồi chào từ biệt Tiết Tầm Tuyết, chuyển hướng sang Dược Tông.

Hai tông môn cách nhau xa không xa, rất nhanh cả hai đã vào trong tông. Đãi ngộ được nhận cách một trời một vực co với lần trước đến Dược Tông, đệ tử trông cửa thấy Hoài Vọng và Kiêm Trúc, vội vàng dẫn hai người vào trong.

“Tông chủ và Tiết tiểu thiếu chủ đều đang ở trong vườn thuốc.”

Đi xuyên qua con đường nhỏ trong môn, chưa tới vườn thuốc đã nghe thấy tiếng gào thét của Tiết Kiến Hiểu vọng ra, “Tên chó già họ Tạ kia! Lỗ mũi của ta lại nghẹt nữa rồi, kê cho ta chút thuốc coi?”

“Không có.”

“Vớ vẩn, chắc chắn là ngươi có. Nhanh đi tìm cho ta đi, ta nghẹt mũi ngủ không ngon.”

“Aizz… suốt ngày ngủ, chẳng biết ngươi đột phá kỳ Nguyên Anh kiểu gì.”

Con đường mòn trước mặt chuyển một cái, vườn thuốc quen thuộc đập vào trong mắt. Trường sam màu xanh lơ vừa khóe quay vào trong nhà, cửa phòng “rầm” một tiếng đóng lại.

Tiết Kiến Hiểu đứng trong vườn nhìn thấy Hoài Vọng và Kiêm Trúc thoáng giật mình, sau đó nhanh chóng chạy qua, “Sao các ngươi lại tới đây?”

“Hưởng tuần trăng mật, tiện đường tới thăm ngươi một lúc.” Kiêm Trúc đáp.

Nhắc đến chuyện đó, Tiết Kiến Hiểu lại không nhịn được nghiến răng, “Các ngươi, các ngươi giấu ta giấu vất vả quá nhỉ? Cả Tiên tôn nữa, uổng công ta cố gắng tác hợp cho hai người, kết quả hai người đã âm thầm chim chuột với nhau (2) từ lâu rồi!”

Lời chỉ trích lại không khiến Hoài Vọng không vui, mà tâm trạng của hắn thoạt nhìn tương đối tốt, còn

Xuyên qua trong môn phái tiểu đạo, còn chưa tới vườn thuốc liền xa xa nghe thấy Tiết Kiến Hiểu trách trách hô hô âm thanh truyền tới, “Tạ lão cẩu! Lỗ mũi của ta tắc lại, mở cho ta chút thuốc thôi?”

“Không có.”

“Nói bậy, ngươi khẳng định có. Nhanh tìm cho ta tìm, ta nhét ngủ không yên.”

“A… Ngủ suốt ngày, đều không biết ngươi như thế nào đột phá kỳ Nguyên Anh.”

Trước mặt đường mòn xoay một cái, vườn thuốc quen thuộc đập vào trong mắt. Ánh trăng trường sam vừa vặn xoay người vào trong nhà, cửa phòng “rầm” mà một cửa.

Tiết Kiến Hiểu đứng trong vườn nhìn thấy Hoài Vọng cùng Kiêm Trúc thì hoàn sửng sốt một chút, tiếp theo bước nhanh chạy ra đến, “các ngươi lại tới đây?”

“Hưởng tuần trăng mật, tiện đường tới thăm ngươi một chút.” Kiêm Trúc nói.

Nói tới chuyện này, Tiết Kiến Hiểu lại không nhịn được nghiến răng, “Các ngươi, các ngươi giấu ta giấu thật khổ cực! Tiên tôn cũng thế, thiệt thòi ta hoàn cực lực tác hợp hai ngươi, kết quả các ngươi đã sớm ngầm vượt Trần Thương!”

Chỉ trích lời nói vẫn chưa làm cho Hoài Vọng không thích, hắn tâm tình nhìn qua tương đối tốt, hoàn cùng nói tiếng cám ơn với Tiết Kiến Hiểu.

Tiết Kiến Hiểu được thương mà lo, lập tức ngừng lên án.

Kiêm Trúc quay đầu liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, “Ngươi bệnh à?”

Vẻ mặt Tiết Kiến Hiểu thoáng nhăn lại, sau đó nhỏ giọng nói, “Thực ra ta không có bệnh… không phải chó già họ Tạ bị cái truyền thừa gì đó hại, mất hết tu vi à? Vốn là một con người trắng như tuyết rồi, giờ trông như sắp thành bán trong suốt rồi. Ta không kiếm chút chuyện cho hắn làm, ta sợ có ngày hắn biến thành khói luôn.”

Kiêm Trúc, “…”

Tiết Kiến Hiểu thở dài, “Hơn nữa cho dù không còn tu vi, thì hắn cũng có y thuật số một thiên hạ, sao lại xem nhẹ giá trị của mình chứ?”

Kiêm Trúc không lên tiếng, trơ mắt nhìn Tạ Thanh Mạc mặt không thay đổi bước ra, đứng đằng sau Tiết Kiến Hiểu.

Tiết Kiến Hiểu nói một hơi, bỗng nhiên có cảm giác, quay đầu đã nhìn thấy Tạ Thanh Mạc đứng sau lưng cụp mắt nhìn mình, không chắc hắn có nghe thấy lời mình vừa nói không, “Ngươi đi không có tiếng hả? Thuốc của ta đâu?”

Vùn vụt, một bình sứ nhỏ được ném vào tay cậu ta.

“Đây là thuốc trị nghẹt mũi sao?” Tiết Kiến Hiểu ngờ vực.

“Lo mà ăn đi, chẳng chết được đâu.” Tạ Thanh Mạc cho thuốc xong liếc mắt nhìn Hoài Vọng và Kiêm Trúc một cái, rồi lập tức không nói một lời quay đầu trở vào trong phòng, cửa phòng đóng lại kêu vang trời.

Ba người tương đối thức thời rời đi.

Trên con đường đi xuống sơn môn, Tiết Kiến Hiểu mở nắp bình sứ đổ hai hạt đan dược ra xem thử, “Mùi thuốc trị nghẹt mũi này thơm quá chứ.”

Kiêm Trúc đảo mắt qua viên Bồi Linh Đan Thượng phẩm, cười cười không nói gì.

Ra khỏi sơn môn, hai bên nói lời từ biệt tại đây. Tiết Kiến Hiểu hỏi, “Này, hai ngươi chuẩn bị đi đâu nữa?”

Hoài Vọng kéo tay Kiêm Trúc qua, tỏ ý theo ý muốn của y. Kiêm Trúc quay đầu nhìn núi sông, thung lũng bát ngát, “Trời cao biển rộng, tất cả tùy theo tâm trạng.”

Quả nhiên những ngày tháng sau đúng như lời Kiêm Trúc nói ——

Hai người tùy vào tâm trạng, muốn đi đâu thì đi. Có lúc là dạo thuyền ngắm đèn lồng trong thành trấn phồn hoa, có khi là ở lại mấy ngày trong thôn trang mộc mạc.

Tâm huyết dâng trào còn có thể đến Tụng Các nhận hai đơn, tiện đường ghé Vạn Phật tông mang cho Thầm Thù hai cân rượu thịt.

Thi thoảng hai người cũng trở về Thương Sơn trồng cây, chăm hoa, hóa thành hai chú chim như cục bông xù lông thị sát các đệ tử trong môn.

Gần đây Lâm Viễn tông mới nhận một nhóm tiểu đệ tử mới, như là một đống mầm măng mùa xuân mới nhú, trên người mặc trang phục đệ tử song ngư Âm Dương, vẻ mặt hiếu kỳ theo sát các sư huynh sư tỷ trong môn tham quan, tu luyện.

Bên cạnh Văn Tâm Các trước núi mới mở một giảng đường, sư huynh giảng bài vừa dễ gần vừa dịu dàng, học thức uyên bác, các đệ tử đến nghe giảng bài nhốn nháo chen chúc nhau ngồi đầy phòng.

Hứa sư tỷ dẫn theo một nhóm tiểu đệ tử mới nhận đi ngang qua cửa giảng đường, chợt nghe thấy một giọng nói chầm chậm vang lên, “Cái gọi là tu đạo, không phải là tu đạo tìm đường lên tiên, mà là chú trọng bản thân lập tâm (3), từ đó đạo pháp tương sinh, đại đạo giữ trong lòng.”

Đang nói giữa chừng, hắn quay đầu nhìn thấy Hứa sư tỷ ngoài cửa, gật gật đầu kêu một tiếng “chưởng môn”.

Hứa sư tỷ cười, “Giảng hay quá.”

Dứt lời cô dẫn các tiểu đệ tử rời khỏi giảng đường. Ánh mắt các tiểu đệ tử vẫn còn tò mò nấn ná ngoài giảng đường, “Chưởng môn, vị tiên sinh đó là?”

Hứa sư tỷ nói, “Là sư huynh của các đệ. Trước đây tu hành gặp chút sự cố, linh lực tẫn tán, không còn nhớ quá nhiều chuyện ngày xưa, các đệ đừng nhắc lại nhé.”

“Vâng, chưởng môn!”

Đoàn người bước đi thật xa, trang phục đệ tử màu lam đón gió phấp phới, loáng thoáng nghe được tiếng giảng bài vang đến từ đằng sau, như dòng suối róc rách, không nhanh không chậm.

Hai chú chim nhỏ đậu trên mái hiên Văn Tâm Các phẩy cánh, “soạt” cái bay đi mất.

Chỉ để lại hai bóng chim thoảng qua mái ngói úp cong cong.

Thiên hạ thái bình, trời yên biển lặng.

Lấy Lâm Viễn tông dẫn đầu trăm đại tông môn giữa vững lập tâm tu tính, đạo phong trong Tam giới trong sạch nghiêm chỉnh.

Có rất nhiều người không còn chỉ tập trung tu đạo, mà còn phát triển những nghành phụ khác như là viết truyện, dệt, làm mộc, y dược… ngành nào cũng bắt đầu ùn ùn phát triển.

Đảo mắt lại đến lễ Vu Lan Bồn.

Thành Vị Đô phồn vinh náo nhiệt du khách như dệt cửi, giữa dòng sông Thiên Thủy lấp lánh những ngọn hà đăng trôi nổi, dọc theo con sông ngược lên phương Bắc.

Một vị bạch y tu sĩ cùng một thanh y tu sĩ thả đèn xong xuyên qua đám đông, đi về các hàng quán bên đường. Duy mạo rộng thùng thình che mất khuôn mặt của người tu sĩ thanh y, song người qua đường vẫn có thể thông qua thân hình dưới màn lụa trắng tưởng tượng ra được dung mạo xuất chúng của y.

Có điều ánh mắt đánh giá chưa kịp rơi lên người tu sĩ thanh y, đã bị tu sĩ bạch y kế bên cản lại. Tư thái giữ đồ ăn đó khiến mọi người vội vàng dời mắt đi ngay.

Một tiếng cười vang lên từ dưới duy mạo, “Ngươi khoa trương quá rồi.”

Hoài Vọng thoắt cái sáp đến gần, “Không khoa trương.”

Kiêm Trúc không tranh luận với hắn, đảo mắt qua gian hàng phía trước, bỗng nhiên “ồ” một tiếng ngừng lại. Y dừng bước trước một chồng tiểu thuyết, bìa sách quen thuộc đập vào trong mắt, dưới tên sách thình lình viết “tập bốn”.

Chủ sạp trông thấy thế lập tức nhiệt tình chào hàng, “Khách quan có mắt nhìn quá! Đây là bộ tiểu thuyết được yêu thích nhất hiện nay đấy, do tiểu thuyết gia nổi tiếng “Lâm Viễn Tiếu Tiếu Vân” chắp bút, kể về câu chuyện tình yêu đẹp tuyệt với của hai vị Tiên quân kỳ Đại Thừa đương thời~”

Ánh mắt Kiêm Trúc và Hoài Vọng cùng hướng về cái bút danh rất khác biệt kia, “…”

Chủ sạp thấy hai người im lặng, bèn mở miệng bổ sung, “Đây là bộ mới nhất, cũng là một quyển cuối cùng, hai vị có thể lật xem sơ qua trước, thích rồi mua!”

Ngón tay óng ánh như ngọc dò ra dưới dải lụa trắng, vừa nhìn là biết thân phận không thường. Chủ sạp ngừng nói, nhìn người trước mặt thành thạo lật sách.

Kiêm Trúc xem sơ sơ vài tờ, sau đó lật thẳng đến cuối. Hoài Vọng giữ tư thế nghiêm túc hơi dừng một chút song vẫn không kiềm được ghé đến.

Chỉ thấy trang cuối viết:

“Vừa trừ được Tà linh, bách tính an vui. Hai vị Tiên quân kết làm đạo lữ, gương lành lại hợp (4), cùng dạo hồng trần, chẳng cầu làm tiên, chỉ cần bên nhau cả quãng đời còn lại.

Bước chân hai người thấp thoáng chẳng rõ ràng, chỉ biết thanh y ngân sam, hoặc chìm đắm trong biển mây non sông, hoặc hòa tan trong ánh đèn mờ ảo.”



Bộp, đóng quyển sách lại. Kiêm Trúc cụp mắt nở nụ cười, “Câu này viết hay quá.”

Trong lúc y nói chuyện Hoài Vọng đã đưa tiền cho chủ sạp.

Chủ sạp vui vẻ, chưa kịp nói tiếng cảm ơn đã thấy tu sĩ thanh y cất sách vào trước ngực, đôi bóng người thoáng cái đã hòa vào biển người rộn ràng.

Chợ đêm sắp hết, cuối phố đã dần dọn sạp, chỉ còn lại hai ba ngọn đèn.

Chủ sạp đang cúi đầu đếm tiền, chợt hoảng hốt ngừng tay, giật mình đờ ra ngay tại chỗ! “Xoạt ——” cái ——” ngẩng đầu lên, tầm mắt đuổi theo hướng hai bóng người vừa rời đi.

Chỉ thấy đôi thanh y ngân sam kia ẩn hiện như thần tiên, vài bước đã ra khỏi con phố dài, đi vào ánh đèn mờ ảo.