Thụ lạc đường tới Ma giáo.
Nhưng mà ngay từ đầu y không biết đây là Ma giáo. Bởi vì giáo chủ đầu tiên của Ma giáo cảm thấy đại ẩn ẩn vu thị*, liền cho xây dựng một cái trang viên nằm giữa thành trì hai vô cùng náo nhiệt, giao thông tiện lợi, người đến người đi.
(*) Tư tưởng Đạo giáo, chỉ những ẩn sĩ “có thể loại bỏ sự can thiệp ồn ào giữa chốn thị thành trần tục mà sống an vui tự tại”
Lộ phí trên người thụ không biết bị tên móc túi lấy trộm từ lúc nào, một đường này vừa khát lại đói, vất vả lắm mới gặp được một trang viên, liền đi gõ cửa muốn xin chút nước uống.
Người mở cửa là một cô gái hết sức xinh đẹp.
Cô gái nhìn thấy người gõ cửa là một tiểu công tử môi hồng răng trắng da thịt non mịn, cảm thấy rất hợp khẩu vị nên cười hì hì với y.
Tiếng cười của cô gái này như tiếng lục lạc, vô cùng mê hoặc nhân tâm.
Không ngờ thụ hoàn toàn không trúng chiêu, hoang mang nhìn cô, cô gái không tin, lại cười thêm một buổi, lâu đến mức ánh mắt thụ nhìn cô đã hơi mang chút đồng tình, mới thu lại khóe miệng đã cứng đờ, hỏi: “Công tử gõ cửa làm chi?”
Thụ có hơi ngượng ngùng: “Tại hạ khát nước, đi ngang qua quý địa…”
Còn chưa nói xong, phía sau cô gái truyền đến một giọng nam từ tính trầm thấp, “Sao vậy?”
Thụ tức khắc ngốc tại chỗ, hai mắt thất thần, si mê nhìn qua.
Cô gái nhìn thấy bộ dạng của y, vỗ vỗ bộ ngực, thầm nói: “Hóa ra không phải ma công của ta thoái hóa, mà tiểu tử này vốn là tiểu đoạn tụ, không thích cô gái.”