Tiện Thụ Và Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Thành Đôi Rồi

Chương 11




Từ sau ngày đó, quan hệ giữa hai người có vẻ vẫn không khác trước là mấy.

Có điều trạng thái tinh thần của thụ rõ ràng đã tốt hơn trước kia rất nhiều, y sẽ phản ứng với động tĩnh xung quanh mình.

Có một lần bạch nguyệt quang vào nhà, nhìn thấy thụ nhìn theo một con chim én bay ngang qua cửa sổ.

Bạch nguyệt quang giật mình.

Hắn không tiện ra ngoài nên viết thư nhờ bạn tốt. Mấy ngày sau, bạn tốt tới nhà, mang theo một cái lồng chim, trong lồng nhốt một con sáo mỏ gà* lông đen mỏ vàng.

(*) Sáo mỏ ngà hay Sáo đen là một loài chim trong họ Sturnidae. Tên tiếng Trung của nó là 八哥 (bát ca)

Thụ nhìn con chim sáo, trong mắt có một tia tò mò, nhưng khi chú ý tới lồng sắt nhốt nó thì lại lộ ra vài phần uể oải.

Bạch nguyệt quang cũng không biết vì sao mình lại hiểu ý của y, liền hỏi bạn: “Chim sáo này có thể không cần nhốt lồng không?”

Bạn tốt đáp: “Sáo mỏ gà vốn là loài nuôi ở ngoài, nhốt vào lồng là để tiện mang đến thôi.”

Nói rồi, hắn ta mở cửa lồng sắt, con sáo nhảy đến bên cạnh cửa, nghiêng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng vỗ cánh phành phạch bay đến khung giường, cùng thụ mắt to trừng mắt nhỏ.

Bạn tốt nói: “Con sáo mỏ gà này đã được dạy dỗ rồi, có thể bay theo chủ, cũng có thể nói không ít lời may mắn, rất đáng…”

Còn chưa nói xong, con chim đột nhiên lao xuống mặt thụ mở miệng: “Mỹ nhân ơi!”

Bạn tốt thốt ra một chữ cuối cùng: “Yêu…”

Bạch nguyệt quang: “…”

Bạn tốt: “…”

Thụ: “…”

Tình cảnh bỗng nhiên thật xấu hổ.

Sáo mỏ gà: “Cười một cái nào!”

Bạn tốt hận không thể giết con chim này luôn cho rồi: “Ờm, các ngươi nghe ta giải thích…”

Bạch nguyệt quang lại chú ý tới vẻ mặt rõ ràng hiếm thấy kia của thụ, khẽ cười thoải mái: “Tốt lắm.”

Bạn tốt: “…?”

Bạn tốt lại nói với bạch nguyệt quang về mệnh lệnh, động tác cùng những việc cần chú ý khi nuôi dưỡng con sáo mỏ gà này rồi cáo từ.

Bạch nguyệt quang giơ tay chào tạm biệt, ống tay áo hơi trượt xuống cánh tay, bạn tốt tinh mắt thấy được dấu răng trên làn da trắng nõn của hắn.

Bạn tốt trợn mắt ngoác mồm, không thể tưởng tượng: “Đây là ai cắn?”

Bạch nguyệt quang theo ánh mắt hắn ta nhìn lên cánh tay mình, nghĩ tới dáng vẻ thụ khóc lóc thảm thiết trong lòng mình ngày đó, xua tay đáp: “Một đứa nhóc lạc đường thôi.”

Bạn tốt mà tin mới là lạ, còn muốn hỏi tiếp, lại bị một câu “Đừng có hỏi nữa” của bạch nguyệt quan chặn họng.

Thụ vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện, nghe thấy bạch nguyệt quang dùng ngữ điệu như vậy nói y là đứa nhóc lạc đường, bỗng nhiên thấy có chút ngượng ngùng, lặng lẽ rụt về trong chăn.

Y đã hai mươi rồi chứ bộ.