Tiên Thê Rất Ngọt Ngào: Ông Xã, Đừng Quá Hư

Chương 50: Chiếc áo đó đang ở đâu?




Tô Chỉ Hề uất hận nắm chặt tay, rất muốn cào nát mặt cô ta!

Trên thế giới tại sao lại có loại người vô sỉ như vậy! Cô càng nhượng bộ, Tô Liên Hề lại càng được đằng chân lân đằng đầu!

"Rốt cục cô muốn làm gì?" Cô cắn răng hỏi.

"Cái này thì..." Đột nhiên Tô Liên Hề thay đổi thái độ, "Lúc trước chị đưa Dịch Thần đến bệnh viện, có phải đã cởi áo khoác của anh ấy ra không? Bây giờ chiếc áo đó đang ở đâu?"

Ánh mắt Tô Chỉ Hề mỉm cười nói.

Cái áo khoác đó, đương nhiên cô nhớ rõ. Lúc trước Ninh Dịch Thần ngã trong vũng máu, áo khoác cũng bị máu tươi thấm ướt, sau khi cô đưa Ninh Dịch Thần đến bệnh viện, bác sĩ cởi áo khoác của anh ra, nhưng Tô Chỉ Hề không vứt đi, mà mang về giặt sạch sẽ, sau đó gấp gọn cất đi.

Cô nhớ rõ trên cổ áo còn thêu một chữ, lúc trước cô không hiểu chữ đó có nghĩa là gì, bây giờ nhớ lại, chắc là chữ Ninh.

"Vì Ninh Dịch Thần hỏi cô sao?" Tô Chỉ Hề suy đoán.

Thực tế Tô Liên Hề không biết sự tồn tại của chiếc áo đó, nếu cô ta hỏi,  chắc chắn là vì Ninh Dịch Thần đã từng đề cập qua.

Tô Liên Hề cười lạnh: "Xem ra cô thật sự giữ áo khoác của anh ấy. Cô chưa mang ra, có phải cô cho rằng chiếc áo đó chính là chứng cớ?"

Tô Chỉ Hề không nói gì.

Cô đã từng có ý nghĩ này, nhưng khi nhìn thấy Ninh Dịch Thần cực kỳ bao dung và tin tưởng Tô Liên Hề, cô đành buông tay.

"Cô không nói, tôi cũng quên." Lát sau, Tô Chỉ Hề lạnh nhạt mở miệng, "Nếu tôi không trả lại cái áo đó cho cô, chỉ sợ tôi vô duyên với giải thưởng trong trận đấu này, phải không?"

"Đúng vậy." Tô Liên Hề cười tủm tỉm nói.

"Tôi sẽ đưa cho cô, nhưng phải đợi đến ngày mai, sau khi trận đấu kết thúc." Tô Chỉ Hề nhìn cô ta.

"Không được!" Tô Liên Hề từ chối không chút do dự, "Tôi muốn chiếc áo đó ngay bây giờ!"

"Tôi không biết tôi ném nó ở xó xỉnh nào rồi, bây giờ tôi cũng không có thời gian tìm lại cho cô, tôi còn phải chuẩn bị cho trận đấu ngày mai." Tô Chỉ Hề cười nhìn cô ta, "Nếu như cô không chờ được, thì quên đi."

Tô Liên Hề nhìn cô bằng ánh mắt hận thù: "Được! Nếu cô lật lọng, tôi nhất định sẽ khiến cô không tốt nghiệp được!"

Tô Chỉ Hề cười, mở cửa phòng họp ra,đi vào trong, sau đó dùng lực đóng cửa, ngăn cách với Tô Liên Hề bằng một cánh cửa.

Tô Liên Hề khinh miệt cười, cũng không thèm quan tâm. Rất nhanh, cô ta sẽ ký hợp đồng với đạo diễn Trần, nếu không phải Ninh Dịch Thần hỏi chiếc áo khoác đó, cô ta sẽ không lãng phí thời gian đi gặp Tô Chỉ Hề!

Vì vậy, cô ta hừ lạnh, chậm rãi rời đi.

Tô Chỉ Hề ngồi ở trong phòng họp, đây là lần đầu tiên cô không lập tức khởi động máy tính.

Ngày đó Ninh Dịch Thần gặp chuyện không may, chiếc áo đó được cô gấp gọn cất trong tủ quần áo, ngày mai, chính tay cô sẽ đưa chiếc áo đó cho Tô Liên Hề, có nghĩa là, cô hoàn toàn bỏ qua cơ hội nói rõ chân tướng cho Ninh Dịch Thần biết.

Nếu nói không khó chịu, thì không có khả năng.

Lúc trước, khi anh ta nằm trên giường bệnh, cho tới bây giờ cũng không nghĩ bọn họ sẽ chấm dứt quan hệ bằng việc này. Cô đã từng cho rằng, cho dù bọn họ không thể trở thành người yêu, ít nhất cũng sẽ là bạn tốt. Nhưng bây giờ, bởi vì Tô Liên Hề, bọn họ giống như kẻ thù.

Cái mũi chua xót, nước mắt đã tuôn ra từ hốc mắt.

Tô Chỉ Hề dùng sức lau nước mắt trên mặt, mở máy tính ra, bắt đầu làm việc.

Trận đấu ngày mai, dù như thế nào cũng không thể thất bại.