Tiên Thê Nam Đương

Chương 45: Nơi Sinh 1






Edit: Teade
Beta: LP
____
Trên đời này rất hiếm có thứ gì Cửu Thiên Huyền Hỏa không đốt được, Ban Dục lại không thể dập lửa này bằng nước bình thường, khỏi phải nói dọc đường y sốt ruột như thế nào.

Sau khi y đuổi kịp Phượng Dương bèn lôi người ta vào toilet, giăng kết giới ở phòng có vách ngăn, vừa cúi đầu nhìn là thấy “vỏ trứng” bị đốt đỏ lên rồi!
Ban Dục hít một hơi thật mạnh: “Bảo bối, em ác lắm! Em muốn mưu sát chồng phải không?”
Phượng Dương cười nói: “Ai bảo anh không để ý đến em?”
Ban Dục khôi phục nguyên vẹn bằng linh khí: “Được, em muốn ăn đòn rồi phải không? Coi tối nay anh sẽ xử lý em như thế nào!”
Phượng Dương búng tay, một ngọn lửa nhỏ mới toanh xuất hiện trên đầu ngón tay cậu: “Anh chắc không? Thật ra em không ngại trưa nay ăn trứng rồng nướng đâu, ngoài giòn trong mềm ấy…”
Ban Dục không để Phượng Dương nói dứt lời, lập tức kéo người ta vào lồng ngực mình, hôn môi cậu một cách thô bạo như đang trừng phạt.

Phượng Dương cũng không đẩy y ra, cậu ôm eo Ban Dục, hơi ngẩng đầu để mặc Ban Dục hôn xuống.

Cậu lựa chọn yêu đối phương nên mới gần gũi thân thiết với đối phương như vậy, nhưng chuyện này không đồng nghĩa với việc cậu sẽ để cho người ta dắt mũi.

Cậu không thể chắc chắn rằng sau này bọn họ sẽ đi đâu về đâu, cũng không giống người trần chỉ cần vài chục năm là chết, nên cậu không thể cứ sợ mãi, phải học cách tôn trọng lẫn nhau. 
Thượng Tiên quân thì sao? Đầu tiên “thượng Tiên quân” này là phu quân tương lai của cậu.
Dù gì đây cũng là một lão tiên long, đốt cũng chả xấu đi được, coi như tình thú vậy.
Ban Dục càng hôn càng cảm giác trên người nóng lên, nhưng ở đây không tiện làm chuyện gì đó.

Mặc dù y giăng kết giới, nhưng nếu người khác không nghe thấy tiếng của y và Phượng Dương, chỉ sẽ không mở cửa phòng bọn họ đang đứng thôi, còn bọn họ thì nghe rõ mồn một những tiếng động bên ngoài.


Dùng tiếng người ta giải quyết nỗi buồn làm nền để ân ái đúng là quá phá hoại không khí.
Vì vậy Ban Dục ngừng lại, nhéo yêu lỗ tai Phượng Dương: “Lần sau em còn dám làm như vậy nữa, anh sẽ khiến em ba ngày không xuống nổi giường!”
Phượng Dương cười liếm môi, có vẻ vẫn chưa thấy đủ: “Chắc em sợ anh?”
Ban Dục càng ôm chặt người trong ngực, nỗ lực hôn, hôn đến mức miệng Phượng Dương sưng lên mới buông ra, sau đó ôm cậu dịch chuyển tức thời, vừa về đến nhà là đẩy Phượng Dương dựa lên cây ngô đồng.
Tiếng vải bị xé rách lập tức  vang lên trong phòng…

Buổi chiều, Phượng Dương không có hạng mục thi đấu nào, vốn cậu định đăng ký chạy đường dài năm nghìn mét và nhảy cao, nhưng mọi người thấy cậu đã đăng ký quá nhiều, Chu Hiên và lớp trưởng bèn phân chia nhau ra đăng ký.

Cậu cũng không nhất thiết phải tham gia những thứ này nên không để ý nữa.
Bấy giờ, Chu Hiên đang chuẩn bị chạy đường dài, Phượng Dương ngồi trên chỗ khán giả phơi nắng.

Hôm nay càng lúc càng nóng, gió thổi quanh người cũng nóng, nhất là khoảng hai giờ chiều, vừa phơi nắng dưới ánh mặt trời là hơi nóng sẽ lan truyền khắp cơ thể, thoải mái đến mức khiến cậu chỉ muốn ngủ gật.
Phượng Dương phơi mình dưới ánh mắt theo bản năng, gác đầu lên cánh tay, nửa khuôn mặt đón nắng, để lộ gương mặt trắng nõn không tỳ vết, da dẻ hồng hào mịn màng như da em bé. 
Qua vài ngày đại hội thể thao diễn ra liên tục, vì phơi nắng quá lâu nên tất cả mọi người đều đen đi trông thấy, chỉ có một mình cậu, trước khi đại hội thể thao diễn ra như thế nào thì bây giờ cũng vẫn vậy.
“Phượng Dương, ông không sử dụng bất kỳ sản phẩm dưỡng da nào thật soa?” Hà Đình Đình sắp hóa thành quả chanh tinh vì ghen tỵ, ngày nào cô cũng bôi rất nhiều kem chống nắng! Tại sao bây giờ cô còn đen hơn Phượng Dương ba chỉ số màu vậy hả?
“Sữa rửa mặt có tính không?” Phượng Dương nhếch mí mắt lên: “Không tính thì là không sử dụng”, ngay cả chuyện này cũng là Ban Dục làm cho, y nói là mặt của người phàm nên dùng sữa rửa mặt mới tốt.
“Vậy ông rửa xong, không sử dụng sản phẩm dưỡng da mà vẫn không thấy mặt mình khô à?” Lần này là ủy viên học tập hỏi, mặc dù cô ta không thái quá như Hà Đình Đình, nhưng cô ta cũng tò mò rốt cuộc Phượng Dương làm gì mà da mặt lại tốt thế, lúc nào cũng láng mịn hồng hào, chưa từng mọc mụn, cũng không có dầu, không hề khô ráp, chẳng khác gì mặt photoshop trong quảng cáo, thậm chí còn đẹp hơn.

Cô ta thường hay trông thấy Phượng Dương ăn đồ chiên đầy dầu mỡ, còn uống sữa nóng, chẳng lẽ cậu không sợ nóng trong người à? Thật chua xót!
“Anh Dương nhà tui trời sinh đã xinh đẹp.” Vương Uy ngồi bên cạnh nói: “Dùng sản phẩm chăm sóc da gì chứ? Người ta không cần rửa mặt đã có thể treo một đám tiểu thịt tươi lên đánh!”
“May mà Phượng Dương không phải là nữ sinh, nếu không chúng ta không thể sống yên.” Ủy viên học tập đội mũ chống tia cực tím, không nhịn được quan sát Phượng Dương thật kỹ.


Cô ta cũng không nói được là tại sao, chỉ có cảm giác là Phượng Dương của buổi chiều có vẻ lười biếng hơn buổi sáng, hơn nữa còn cực kỳ quyến rũ???
“Khụ! Chán thế! Mấy giờ bắt đầu thi đấu vòng loại chạy bộ năm nghìn mét đấy?” Ủy viên học tập vội vàng xua tan ý tưởng trong đầu mình.

Một nữ sinh chưa từng yêu đương với ai như cô ta lại bổ não tưởng tượng Phượng Dương và ông chủ Ban thế này lại thế kia, quả thật rất xấu hổ!
“Chắc là ba giờ rưỡi.” Lớp trưởng nói: “À đúng rồi, ngày mùng một tháng năm, mấy ông mấy bà tính đi đâu?”
“Năm nay tui không đi đâu cả, đi đâu cũng đông nghịt người, thà ở nhà nghỉ ngơi cho đã, tiện thể ôn tập luôn.” Ủy viên học tập nói: “Nếu tui làm xong hết bài tập thì tốt rồi.

Mọi người muốn đi đâu chơi à?”
Một đám người lắc đầu với vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Sắp lên lớp 12 rồi, càng về sau càng học nhiều hơn, tạm thời đi chơi và gì đó đều là mây bay, chỉ cần được đi chơi gần nhà một ngày rưỡi đã là một niềm hạnh phúc to lớn rồi.
Phượng Dương cũng không định đi đâu, nếu là trước khi quen Ban Dục, cậu còn có thể cân nhắc đi ra ngoài chơi, tìm một nơi có linh khí sung túc để chơi mấy ngày.

Nhưng bây giờ bất kể là đi đâu cũng sẽ có Ban Dục kề bên, nên đi ra ngoài chơi cũng không có ích gì.

Trước mắt, dưới sự giúp đỡ của Ban Dục, linh căn của cậu đã hồi phục được kha khá rồi, chẳng bao lâu nữa là có thể tự chủ hấp thụ linh khí.

Khi đó cậu tìm nơi có linh khí dồi dào sau cũng không muộn.
“Phượng Dương, ông cười cái gì đấy?” Vừa hay Quan Cẩm Phi ngồi ngay bên trái Phượng Dương, Phượng Dương lại nằm úp về phía bên trái nên Phượng Dương vừa cười là Quan Cẩm Phi nhìn thấy ngay.
“Không có gì.” Vốn là cậu nghĩ mình phải ở trần gian vài chục năm mới có cơ hội phi thăng, bây giờ coi bộ cũng không cần đợi quá lâu nên cậu mới thấy vui, vô thức mỉm cười.
“Mà này, tại sao giữa trưa Ban đại ca lại hét lên rồi đuổi theo ông thế?” Vương Uy nói: “Ông không làm gì anh ấy đấy chứ?”
“Anh ấy bị động kinh.” Phượng Dương nhìn về hướng siêu thị, cười nói: “Mấy ông không thấy chiều rồi mà anh ấy vẫn không chịu đi ra à, tự anh ấy cũng thấy mất mặt đấy.”
Thật ra nguyên nhân chủ yếu là chiều nay Phượng Dương không tham gia thi đấu hạng mục nào, Ban Dục không cần cổ vũ cho cậu.


Y ngồi giữa lớp bọn họ lại không thể nói lời thân mật với cậu nên không thèm ra nữa.

Yến Lưu cũng đến đây, hình như là có việc cần tìm Ban Dục.
Lúc đó vừa hay Phượng Dương gặp phải Lâm Tĩnh Vân.

Lâm Tĩnh Vân tìm cậu nên không thể đi chung với Ban Dục.
Lâm Tĩnh Vân tìm Phượng Dương để hỏi chuyện Phượng Dương thi đại học trước thời hạn.

Vì lúc trước bé Phượng Dương vẫn luôn chuẩn bị tham gia thi vào đại học vào năm lớp 11 nên đã hoàn thành tất cả những bài thi, cái gì cần làm cũng chuẩn bị xong, Lâm Tĩnh Vân muốn nghe y kiến của Phượng Dương.

Sau chuyện nhảy lầu, dường như thái độ học tập của Phượng Dương không giống như trước, không phải là không học tốt, thậm chí còn có vẻ khá hơn nhiều, nhưng không còn ý chí tích cực hướng về phía trước nữa, cho nên cô không dám chắc cậu có còn muốn thi đại học trước một năm hay không.
Phượng Dương nói vẫn sẽ thi, Lâm Tĩnh Vân bèn lấy tờ đơn ra cho cậu điền, sau đó dặn dò thêm vài chuyện khác, còn nhắc đến Ban Dục.
Có thể là vì gần đây có nhiều tin đồn về “quan hệ giữa Phượng Dương và Ban Dục” đã đến tai Lâm Tĩnh Vân.

Phượng Dương nghĩ Lâm Tĩnh Vân nhìn cậu sâu xa nói “có việc gì cũng đừng để ảnh hưởng đến học tập”, bèn cảm thấy ấm ức khó chịu.
Lúc này, có tin nhắn mới.
Ban đại cẩu: em có chắc hôm nay không cần tham gia hạng mục gì không?
Phượng: đúng vậy, sao thế?
Ban đại cẩu: anh có một cháu ngoại trai sắp sinh, anh muốn đi giúp đỡ, muốn dẫn em đi cùng.
Phượng:… cháu ngoại trai bên nào?
Ban đại ca: em đoán xem?
Hình như chuyện này không tiện thảo luận trên điện thoại!
Nếu là cháu trai ở trần gian, rõ ràng là Ban Dục không cần giúp đỡ gì, vậy nên người mà Ban Dục nói tới hơn phân nửa là cháu trai ở tộc Long.
Cả bốn tộc đều có nơi sinh, là chỗ chuyên dùng để sinh trẻ con trong tộc ra, ở núi Phượng Đài nhà cậu là rừng cỏ Giác, tộc Long là hồ Bạch Ngọc.


Nhưng mà con nít ở tộc Phượng sinh ra không cần giúp đỡ gì cả, vì khi bọn họ sinh ra rất là thuận lợi, không giống trẻ con tộc Long, khi được sinh ra sẽ phải độ kiếp một lần, hơn nữa còn cấp bậc độ kiếp còn dựa trên năng lực của đứa bé.
Đây là do trước kia Phượng Dương nghe mẹ mình nói mới biết, khi con nít ở tộc Long sinh ra phải độ kiếp nên lúc đó người bề trên có năng lực trong tộc phải đi giúp đỡ và bảo vệ, để sinh mạng mới được bình an sinh ra.
Nếu là cháu trai thì Ban Dục làm người bề trên, đi bảo vệ cũng không có gì đáng nói, vấn đề là sao cậu cũng phải đi cùng?
Phượng Dương lấy cớ đi siêu thị, tìm thấy Ban Dục: “Nếu anh bận thì có thể về trước, em không đi đâu, em đi cũng không giúp được gì, làm không tốt ngược lại càng thêm phiền.”
Ban Dục cười nói: “Thêm phiền gì hả? Không phải là em suy nghĩ nhiều quá chứ?”
Phượng Dương do dự một lát rồi mới nói: “Chỗ sinh là nơi chỉ có người trong tộc mới có thể vào, hơn nữa bây giờ em không có thần tịch, không thể đi qua cửa giới.

Nếu muốn đi, chắc chắn sẽ gây rắc rối cho anh.”
Ban Dục nói: “Em ở bên anh thì là người của tộc anh.

Còn về chuyện cửu giới thì có anh đây mà, có chỗ nào mà em không đến được? Em coi thường phu quân của em quá rồi.

Đi thôi, coi như là đi dạo, tiện thể còn có thể làm quen với chỗ sinh của tộc Long, dù gì sau này…”
Phượng Dương hỏi: “Sau này cái gì?”
Ban Dục cười: “Em nói xem?”
Tiên quân Mặc Đình không phải là đứa con duy nhất trong thế hệ này của nhà họ Mặc, nhưng lại là đứa con duy nhất, còn là kim long chín vuốt có linh lực cấp thần duy nhất được sinh ra trong lịch sử tộc Long.
Trong bốn tộc, chỉ có tộc Long phân ra làm bốn vùng đất: đông, tây, nam, bắc.

Tiên quân Mặc Đình là thái tử đứng đầu tộc Long ở Đông Hải trong bốn vùng đất, đủ để thấy được kỳ vọng của tộc Long đối với y to đến nhường nào.
Theo lời của Yến Lưu thì khi Tiên quân nhà anh ta vừa mới qua ba mươi tuổi, lão Long vương và Long vương hậu đã lập tức thúc giục y kết hôn, nhưng chớp mắt đã ba trăm tuổi mà y vẫn chưa kết hôn, khiến cho lão Long vương và Long vương hậu sốt ruột đến mức đầu tóc bạc trắng.

Nếu để bọn họ biết mình đã có con dâu, chắc là sẽ vui ghê lắm.
Phượng Dương vừa nghe xong, đột nhiên cảm thấy hơi luống cuống.

Sao cậu lại có cảm giác chuyến đi lần này là một đi không trở lại vậy nhỉ?.