Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 21: Đánh nhau




Edit: Tagoon


Hùng Hà sáng sớm đã dẫn theo chiến sĩ trong bộ lạc đi săn.


Ngày hôm qua con mồi bọn họ bắt được rất ít, căn bản không đủ ăn, hơn nữa có thêm một vài người bị thương, thức ăn lại càng thiếu thốn, hôm nay cần thiết phải bắt nhiều con mồi hơn mới được.


Đồng thời, người già yếu trong bộ lạc cũng tự phát đi ra ngoài thu thập thực vật -- Đêm qua ngay cả chiến sĩ đội săn thú cũng chỉ được phân có hai ba cân thịt, phần của bọn họ lại càng ít hơn, nếu không nghĩ biện pháp kiếm thêm chút đồ ăn trở về, bọn họ lại phải đói bụng.


Hùng Dã ăn thịt Chu Tịch nướng cho y, lại đem canh thịt Chu Tịch nấu đút cho Ngưu Nhị.


Canh này là Chu Tịch băm thịt chim voi sau đó bỏ thêm một ít rau vào nấu, ninh thật lâu, dễ tiêu hoá, dinh dưỡng phong phú.


Trạng thái của Ngưu Nhị còn rất kém, nói không ra được cái gì, ăn xong đồ ăn liền ngủ mất. Hùng Dã thấy thế, chào hỏi với Chu Tịch rồi đi bắt cá.


Chờ Hùng Dã đi rồi, Chu Tịch cũng rời khỏi huyệt động.


Trước đó vài ngày, không khí trong bộ lạc khá tốt, nhưng hôm nay bầu không khí trong bộ lạc rõ ràng không tốt lắm. Lưu lại trên những khuôn mặt của người ở khe núi, chẳng phải là nụ cười tươi tắn, còn có mấy đứa nhỏ đang khóc.


Hai mươi mấy tộc nhân đã chết có nam có nữ, trong đó phần lớn đã có con cái, mấy đứa trẻ khóc thút thít chính là con của bọn họ.


Xã hội nguyên thuỷ sinh hoạt so mạt thế còn tốt hơn nhiều, nhưng vẫn tràn ngập nguy hiểm. Chẳng qua Chu Tịch từng gặp quá nhiều trường hợp sinh ly tử biệt, đảo cũng không có cảm xúc gì quá lớn.


"Ngươi từ từ." Có người gọi Chu Tịch lại. Chu Tịch vừa quay đầu đã thấy được đó là đội trưởng đội đổi muối Hùng Kỳ.


Hùng Kỳ có hình thú là gấu trắng.


Gấu trắng phi thường lớn, kỳ thật so rất nhiều gấu ngựa còn lớn hơn rất nhiều. Chẳng qua thú hình của Hùng Dã gấu ngựa đảo Kodiak, sau khi thành niên có thể to hơn gấu trắng.


Đương nhiên, trong giai đoạn hiện tại, Hùng Dã vừa mới thành niên còn chưa lớn bằng Hùng Kỳ, sức chiến đấu khẳng định cũng yếu hơn so với Hùng Kỳ một chút.


Hùng Kỳ hơn Hùng Dã mười mấy tuổi, mười mấy năm kinh nghiệm chiến đấu cũng không phải là giả.


Chu Tịch đứng lại, nhìn đối phương.


Hùng Kỳ hỏi: "Ngươi là ai?"


"Ta là Chu Tịch, Chu." Chu Tịch nói.


"Hoá ra ngươi là Chu, thì ra ngươi lớn lên là như thế này." Hùng Kỳ tò mò nhìn về phía Chu Tịch, lại hỏi: "Tư tế nói Ngưu Nhị tỉnh, hắn vẫn ổn chứ?" Ngày hôm qua sau khi Hùng Dã đưa Ngưu Nhị về, hắn nhìn thấy Chu Tịch đi vào trong động của Hùng Dã.


Chu Tịch nói: "Vẫn ổn."


Hùng Kỳ và Chu Tịch không có tiếp xúc gì, nói tới đây, cũng liền không còn lời nào để nói. Hắn gật gật đầu với Chu Tịch rồi xoay người rời đi.


Chu Tịch ra tới bên ngoài, không đi đến chỗ đội thu thập mà lại đi về một hướng khác.


Hắn muốn thu thập một chút thực vật khác lạ, gia vị, trị thương, ăn ngon, thế nào cũng được hết.


Trong lúc Chu Tịch thu thập thực vật, Hùng Dã đang bắt cá.


Khi tiết trời trở nên ấm áp, cá trong sông liền bắt đầu sôi nổi sinh trưởng, bụng cá còn bắt đầu có trứng cá màu mỡ...... Hùng Dã một hơi bắt bốn con, lại ở bờ sông mổ cá, cạo vẩy bỏ ruột rửa sạch sẽ, lúc này mới mang về.


Y trước kia ăn cá nướng toàn không cạo vẩy, nhưng lần trước lúc Chu Tịch làm canh cá đã đánh hết vẩy đi...... Không có vẩy cá vướng víu, ăn vào xác thật còn ngon hơn rất nhiều.


Hùng Dã cầm theo cá nhanh chóng trở lại bộ lạc, y muốn nói với Chu Tịch y đã mang cá trở về. Kết quả lúc về tới động, thế nhưng phát hiện Chu Tịch không ở, chỉ có Ngưu Nhị nằm ngủ cạnh đống lửa, trên người đắp lên mấy tấm da thú.


Hùng Dã mạc danh có chút mất mát.


Y đem cá treo ở huyệt động, lại đi xuống dưới khe núi thì nhìn thấy tư tế đang dẫn theo ba đồ đệ nhỏ của ông, ở khe núi bày biện một đám củi lửa.


Đội đổi muối chết rất nhiều, tư tế yêu cầu tổ chức nghi thức cho những người đã khuất, như vậy bọn họ mới có thể lên trời, đi tới bên cạnh Thần Thú.


Những chiến sĩ này sau khi đến bên cạnh Thần Thú sẽ trở thành thủ vệ của Thần Thú, bọn họ còn có thể tại bầu trời bảo hộ bộ lạc.


Hùng Dã yên lặng bắt đầu hỗ trợ. Lúc y xếp củi vừa nhanh lại vừa đều -- năm đó vì có thể đổi lấy đồ ăn từ chỗ tư tế, y vẫn thường hay tới giúp đỡ ông.


"Hùng Dã, ngươi thật sự không muốn làm tư tế sao?" Tư tế hỏi Hùng Dã.


"Tư tế gia gia, ta muốn trở thành chiến sĩ cường đại nhất." Hùng Dã nói. Tuy rằng làm tư tế rất tốt, nhưng bộ lạc cần chiến sĩ.


"Thần Thú sẽ phù hộ ngươi." Tư tế bất đắc dĩ nói, sau đó không ngừng bảo Hùng Dã làm việc, sai khiến Hùng Dã đến quay mòng mòng.


Hùng Dã: "......"


Hôm nay đội săn thú đi đến nơi khá xa để săn, tới tận khuya mới trở về, thu hoạch không tính nhiều, nhưng cũng còn tạm tạm.


Mà sau khi trở về, Hùng Hà cũng không lập tức bắt đầu chia con mồi -- lễ tang sắp bắt đầu rồi.


Nếu thi thể của những chiến sĩ đó có thể mang về được, sau nghi thức lễ tang, người trong bộ lạc sẽ chôn bọn họ ở cạnh bộ lạc, để cho bọn họ bảo hộ bộ lạc. Nhưng lần này thi thể bọn họ đều không mang về, một bước này liền lược bớt đi.


Chu Tịch trước khi lễ tang được tổ chức đã về tới bộ lạc, chính mắt thấy được lễ tang diễn ra như thế nào, thoạt nhìn...... Có vẻ giống như là nhảy đại thần*.
*Nhảy đại thần: nghi thức tôn giáo nguyên thuỷ.


Tư tế già cả ở cạnh đống lửa nhảy một đoạn vũ đạo, ném bột phấn của vài loại thực vật vào đống lửa, lúc lửa vừa bùng lên thì bắt đầu lẩm bẩm......


Nghe nói đây có thể câu thông thần linh, có thể khiến Thần Thú nghe được. Nhưng lúc Chu Tịch dùng tinh thần lực cảm thụ thì lại không hề phát hiện chút khác thường nào.


Thần Thú hơn phân nửa là không tồn tại, nhưng mặc kệ là tư tế hay là người trong bộ lạc đều phi thường thành kính.


Sau lễ tang, Hùng Hà mới đem thịt hôm nay đội săn thú săn được và cả muối mà đội đổi muối mang về, tất cả đều phân cho tộc nhân.


Hôm nay thịt mọi người được phân vẫn như cũ không nhiều lắm, muối cũng không nhiều. Chẳng qua sau khi tổ chức lễ tang lại chia đồ, không khí tóm lại đã tốt hơn một chút.


Thứ mà đội đổi muối mang đi bao gồm rất nhiều vật phẩm mà bộ lạc tích góp được trong một năm, bên trong có da thú, có sừng của giác long, có lương thực thu thập được dưới sự chỉ điểm của tư tế, cũng có dao đá mà người trong bộ lạc chế tác. Còn có cả một thứ nữa, chính là con mồi mà đội đổi muối bắt được trong quá trình di chuyển.


Muối sau khi được đổi về là thuộc về toàn bộ bộ lạc, mà Hùng Hà sẽ dựa theo tình huống của mỗi người trong bộ lạc để phân xuống.


Nói như vậy, chiến sĩ sẽ nhiều hơn một chút, người già yếu thì ít hơn.


Trừ cái này ra, trong bộ lạc có một số người cũng sẽ bỏ ra một ít vật tư nhân nhờ người của đội đổi muối đổi giúp bọn họ, như vậy muối đổi được sẽ thuộc về cá nhân.


Đội đổi muối xuất phát từ hơn một tháng trước, Chu Tịch lúc ấy còn ở trong trạng thái nghe không hiểu ngôn ngữ của thế giới, tự nhiên không biết đường bảo bọn họ đổi muối giúp hắn. Cơ mà Hùng Dã đã bỏ ra rất nhiều đồ vật nhờ đội đổi muối hỗ trợ đổi muối.


Y khi đó đã cùng Sư Lệ xác định quan hệ, sợ muối không đủ dùng nên mới muốn đổi nhiều một chút -- Y và Sư Lệ tuy rằng có thể được phân không ít muối, nhưng Dương Oánh và Dương Tốc thì lại phân chẳng được bao nhiêu!


Hiện tại, muối mà đội đổi muối đổi được rất ít, muối Hùng Dã nhờ họ hỗ trợ đổi cũng theo đó càng ít đi, nhưng cộng thêm cả phần bộ lạc phân cho, đảo cũng đủ để Hùng Dã dùng.


Nhưng những người khác thì lại không được như vậy.


"Qua mấy tháng nữa, chúng ta lại đi đổi muối thêm một lần. Bộ lạc Thanh Sơn đã không còn, chúng ta cần phải tìm một bộ lạc mới nguyện ý đổi muối cho chúng ta......" Hùng Hà nói lên tính toán của mình.


Người trong bộ lạc đều lắng nghe rất nghiêm túc, ngay cả Chu Tịch cũng không ngoại lệ, chỉ có Sư Lệ là hơi không kiên nhẫn.


Hùng Hà hiện tại mặc kệ nói cái gì, đều không hề có ý nghĩa. Qua hơn một tháng nữa, phụ thân Chu Tịch sẽ đến bộ lạc đưa Chu Tịch đi, sau đó lại thêm một đoạn thời gian, Hùng Hà sẽ chết trong trận tập kích của khủng long ăn thịt.


Không, Hùng Hà không nhất định sẽ chết......


Sư Lệ nhìn về phía Ngưu Nhị suy yếu bên cạnh Hùng Dã -- có một số việc trở nên không giống nhau, Ngưu Nhị thế nhưng không có chết!


Lúc Sư Lệ chú ý tới Hùng Dã, cũng có người chú ý Sư Lệ.


Người chú ý Sư Lệ, chính là đội trưởng đội đổi muối Hùng Kỳ.


Hùng Kỳ đã hơn ba mươi tuổi, đã từng có con, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc hắn thích Lang Âm. Trước lúc rời khỏi bộ lạc, Hùng Kỳ vẫn luôn theo đuổi Lang Âm, còn tặng cho Lang Âm không ít đồ vật.


Kết quả, hắn vừa rời khỏi bộ lạc một chuyến trở về, Lang Âm thế nhưng đã cùng người khác ở bên nhau!


Ngày hôm qua trở về, Hùng Kỳ bị thương. Lúc ấy người nhiều chuyện cũng nhiều, hắn cũng liền không rảnh lo đi chú ý Lang Âm. Nhưng hiện tại...... Hắn ngửi thấy được trên người Lang Âm có mùi vị của Sư Lệ.


Hùng Kỳ tâm tình kém đến cực điểm, nhìn Sư Lệ phi thường không vừa mắt. Lúc phát hiện Sư Lệ đã cùng Lang Âm ở bên nhau, thế nhưng vẫn còn luôn nhìn Hùng Dã, hắn lại càng tức giận.


Nếu không phải trường hợp không đúng, Hùng Kỳ đã nhảy lên cùng Sư Lệ đánh một trận.


Bộ lạc tụ hội kết thúc, có vài người ở lại khe núi nướng thịt ăn, cũng có người trở về sơn động của mình.


Hùng Dã cõng Ngưu Nhị suy yếu về sơn động, lại đưa cá cho Chu Tịch: "Đây là cá ta bắt được, ngươi mau ăn đi."


"Cảm ơn." Chu Tịch không cự tuyệt, dùng nồi đá nấu canh cá, còn thả vào bên trong ít nấm hôm nay hái được.


Hắn cũng không ăn hết, chỉ ăn khoảng một phần ba, phần còn lại sẽ để dành cho Hùng Dã và Ngưu Nhị.


"Ngươi ăn ít như vậy làm sao đủ?" Hùng Dã lo lắng nhìn Chu Tịch.


"Ta không cần đi săn, tiêu hao ít." Chu Tịch nói.


Hùng Dã ngắm nghía Chu Tịch, xác định thân thể Chu Tịch không có vấn đề gì mới yên lòng, đồng thời cân nhắc về sau lại tìm cách kiếm thật nhiều thứ Chu Tịch thích ăn trở về.


Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của mọi người trong bộ lạc vẫn cứ diễn ra theo lẽ thường.


Thân thể Ngưu Nhị hồi phục rất nhanh, không quá mấy ngày hắn đã gần như khoẻ hẳn, điều này làm cho Hùng Dã phi thường cao hứng. Y bắt đầu theo lẽ thường tham gia săn thú để có thể phân thêm một chút thịt ăn.


Đến nỗi Chu Tịch...... Hắn tìm rất nhiều rau dưa về nhà, nấu cho Hùng Dã ăn.


Buổi tối, Chu Tịch lại nấu một nồi canh to, phần cho Hùng Dã đi săn trở về một chén.


"Chúng ta không thiếu thịt, không cần phải ăn rau......" Hùng Dã bưng một bát rau lớn lên có chút rối rắm.


Chu Tịch nấu canh rau hương vị không tồi, y không đến mức ăn không vô. Nhưng y thật sự không thích ăn rau, không thích cái mùi vị cỏ xanh kia.


"Ăn một chút rất tốt cho cơ thể." Chu Tịch nói. Thú nhân thế giới này sẽ biến thành đủ loại dã thú, có loài ăn thịt có loài ăn cỏ, nhưng hắn sau khi nghiên cứu thì phát hiện, thú nhân và nhân loại giống nhau, đều là ăn tạp.


Hệ tiêu hoá của bọn họ rất tốt, chỉ ăn mỗi thịt cũng không thành vấn đề. Nhưng muốn thân thể khoẻ mạnh, tốt nhất vẫn nên ăn chút rau xanh.


Huống chi, rau hắn cho Hùng Dã ăn cũng không phải là loại rau bình thường, đều là do hắn chọn lựa, ẩn chứa không ít năng lượng. Loại rau này Hùng Dã ăn chỉ có chỗ tốt không có chỗ hỏng.


Hùng Dã muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến Chu Tịch cũng ăn, thậm chí chỉ ăn canh rau không ăn thịt, liền ngượng ngùng cự tuyệt.


Chu Tịch là người không thích chiếm tiện nghi của kẻ khác, không quá nguyện ý tiếp thu đồ vật người khác cho, chẳng qua là y đã ăn đồ Chu Tịch cho......


Hùng Dã ăn xong canh rau, cho Chu Tịch mấy con ếch xanh y tùy tay bắt được.


So với thịt khủng long, Chu Tịch hình như càng thích mấy cái này hơn, quan trọng nhất chính là, sau khi ăn nhiều lần...... Y cũng cảm thấy mấy vật nhỏ xíu này ăn rất ngon.


Chỉ là quá ít, còn không đủ nhét kẽ răng, y hầu như chỉ nếm một miếng, dư lại đều cho Chu Tịch ăn.


Ngưu Nhị ăn canh rau bỏ thêm thịt dành riêng cho bệnh nhân: Hùng Dã đối hắn thật sự quá tốt! Thế nhưng mình thì ăn rau còn thịt để lại cho hắn ăn!


Chu Tịch xác thật rất thích ăn các loại vật nhỏ như cá tôm linh tinh, rốt cuộc mới mẻ ăn ngon. Hùng Dã thực săn sóc, cho hắn ếch xanh đã làm sạch, hắn chỉ cần trực tiếp ném vào trong nồi nấu.


Kết quả đang nấu, bên dưới khe núi đột nhiên truyền đến tiếng gầm của gấu và sư tử.


Chu Tịch và Hùng Dã kinh ngạc nhìn nhau, cùng nhìn xuống phía dưới.


Sau đó, Chu Tịch liền nhìn thấy một con sư tử cùng một con...... Gấu bắc cực đánh nhau rồi.


Hắn từng nghe người ta nói, thú hình của Hùng Kỳ là gấu trắng, thì ra cái gọi là gấu trắng chính là gấu bắc cực......


Trên địa cầu, động vật ăn thịt lớn nhất trên lục địa chính là gấu, mà lớn nhất trong số các loài gấu, chính là gấu ngựa đảo Kodiak và gấu bắc cực. Gấu bắc cực thành niên qua mùa đông năm ngoái, thể trọng có thể đạt tới 800 kg, không chỉ có như thế, hành động của nó còn thực nhanh nhẹn, mặc kệ là trên đất bằng hay là ở trong nước, sức chiến đấu đều phi thường mạnh mẽ.


Nhìn thấy phía dưới đánh nhau, phản ứng đầu tiên của Chu Tịch chính là Sư Lệ sắp bị ăn đòn.


Tuy rằng vết thương trên người Hùng Kỳ còn chưa lành, nhưng Sư Lệ hẳn là đánh không lại Hùng Kỳ.


Ấn tượng của Chu Tịch đối với Sư Lệ thật không tốt, còn rất chờ mong Sư Lệ bị đánh.


Nhưng sự tình phát triển lại so với tưởng tượng của hắn không giống nhau, Sư Lệ thế nhưng chiếm cứ thượng phong.


Trong lúc nhìn hai người đánh nhau phía dưới, hắn theo thói quen thả tinh thần lực ra ngoài, sau đó liền phát hiện...... Sư Lệ sử dụng năng lượng trong không khí.


Sư Lệ thế nhưng có thể vận dụng năng lượng trong không khí?