Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 14: Mỹ vị




Edit: Tagoon


Hùng Dã đi rồi, Chu Tịch liền nhìn vào mấy con cá.


Thời điểm xảy ra mạt thế, hắn còn đang học đại học.


Cha mẹ hắn đều làm nghiên cứu khoa học, không rảnh lo việc trong nhà, nhà hắn liền thuê bảo mẫu. Trước khi hắn vào đại học thì gần như chưa bao giờ bước chân vào phòng bếp, mà lên đại học rồi cũng không cơ hội nấu nướng. Lúc xảy ra mạt thế, hắn thật ra sẽ nấu ăn, nhưng cũng chỉ dừng ở bước ném tất cả thực phẩm vào chung một cái nồi rồi nấu chung với nhau.


Hiện tại chỗ cá này......


Chu Tịch cân nhắc, vẫn là dùng phương pháp đơn giản nhất, thả vào trong nước nấu chín.


Cơ mà, cá hình như phải dùng dầu rán sơ qua một lần? Bỏ vào tí hành gừng gì đó để khử mùi tanh?


Hành gừng thì hắn còn chưa tìm được, nhưng dầu thì......


Thịt Hùng Dã treo có mỡ, nhưng Chu Tịch sợ mỡ kia có mùi vị lạ, rốt cuộc cũng không dùng đến. Cũng may lúc hắn đi dạo ở bên ngoài đã từng tìm được loài thực vật chứa đựng dầu thực vật, còn phí chút công phu làm ra một ít dầu -- có vài loại thực phẩm không thể ăn sống, hắn sẽ xào chúng hoặc là rưới lên chút dầu để làm món rau trộn.


Rửa sạch nồi, Chu Tịch đi vào trong lấy dầu. Hắn vừa mới chuẩn bị xong thì Hùng Dã đã về đến nơi.


Hùng Dã mang lên rất nhiều củi lửa, còn xách theo một xô nước...... Chu Tịch nói: "Ngươi rửa sạch cá, bỏ vào trong nồi."


"Được!" Hùng Dã lên tiếng, một phen kéo đầu cá xuống, rửa rửa mấy phát rồi ném vào trong nồi. Rắn hơi dài cho vào không vừa, y liền vài cái chặt đứt rồi ném hết vào chảo dầu.


Chu Tịch mặt không đổi sắc nhìn, chảo dầu bởi vì nước vào mà bắn lung tung trong chốc lát rốt cuộc ngừng lại. Hắn định dùng đũa để lật mặt cá rán trong nồi, sau đó liền phát hiện cá đã dính chặt lại với đáy nồi.


Nồi đá, lại còn không đủ trơn nhẵn, rốt cuộc không dùng tốt.


"Đây là cái gì?" Hùng Dã chỉ vào dầu trong nồi hỏi.


"Dầu." Chu Tịch nói.


"Mỡ* làm sao lại trông như thế này?" Hùng Dã kinh ngạc không thôi, Mỡ không phải là từng khối màu trắng sao? Chu Tịch làm thế nào lại biến thành bộ dạng này?
*Trung Quốc dùng từ du để chỉ cả dầu và mỡ.


Hùng Dã đứng ở một bên nhìn Chu Tịch không dám lộn xộn, cảm thấy hiểu biết của mình thật sự quá ít.


"Ngươi cho mỡ vào cái nồi không là có thể thắng ra được mỡ như thế này." Chu Tịch nói, nhìn đến trong nồi cá đều sắp nát bét bởi vì dính đáy, liền mặt không đổi sắc mà đổ chút nước vào.


Nồi đá dẫn nhiệt chậm, qua một hồi lâu, nước bên trong mới bắt đầu sôi, Chu Tịch lại bỏ thêm chút muối.


Cơ mà hắn không thêm rau dưa, dị năng của hắn không thể bại lộ, không có rau chuẩn bị từ trước thì vẫn là không thêm cho thỏa đáng.


Huống chi, hắn cũng không biết cho rau gì vào cá thì ăn ngon......


"Ăn được rồi." Chu Tịch nói.


"Ngươi ăn trước đi, nếu ngươi ăn không hết thì ta ăn." Hùng Dã nói, húp một ngụm canh cá toát ra mùi hương nồng đậm trước mắt.


Cá này đặc biệt thơm! Canh màu trắng sữa nhìn cũng sạch sẽ.


Chu Tịch cũng không chối từ, lấy ra chiếc đũa gắp chút thịt cá thịt rắn, nói: "Ta đủ rồi."


"Hai que gậy này hoá ra là dùng như thế sao?" Hùng Dã sau khi nhìn động tác của Chu Tịch thì học theo bộ dạng Chu Tịch vụng về dùng chiếc đũa kẹp cá ăn.


Y khi còn nhỏ ăn cá, toàn là ăn sống, sau lại học được biết nướng lên để ăn, nhưng cá nướng hương vị cũng không ngon -- thịt cá đặc biệt dễ dàng bị nướng khét!


Hiện tại cá này...... Hùng Dã sau khi nếm thử xong thì đôi mắt bừng sáng.


Cá này thật sự ăn rất ngon, không có một chút mùi cá!


Hùng Dã nhai nhai, ăn hết cả xương dính vào thịt, chỉ có một ít xương khá lớn mới phun ra.


Tỉ mỉ nhặt ra hết toàn bộ xương nhỏ Chu Tịch: "......"


"Không nghĩ tới ngươi nấu cơm ăn ngon như vậy!" Hùng Dã ăn hết sạch nồi canh cá, kính nể nhìn Chu Tịch.


Chu Tịch thật sự không cảm thấy mình làm cá ăn ngon. Đương nhiên, cá này xác thật so với thịt khủng long còn ngon hơn một chút, tốt xấu gì cũng rất non mềm.


Chẳng qua thấy Hùng Dã ăn đến cao hứng, tâm tình hắn cũng khá tốt.


Cho ăn quả là một việc làm người ta vui sướng.


Hùng Dã sau khi ăn xong thì chủ động dọn dẹp sạch sẽ huyệt động, còn đem nồi đá ra bên ngoài rửa -- Cái thân thể nhỏ xíu này của Chu Tịch nói không chừng còn không nâng lên nổi nồi đá, y sao có thể để Chu Tịch đi rửa?


Sau khi rửa xong, Hùng Dã liền hào phóng chặt một nửa số thịt Lăng Bối long mình đã ướp đưa cho Chu Tịch: "Thịt này cho ngươi!"


Chu Tịch nghĩ nghĩ, nhận lấy, sau đó liền nhìn thấy Hùng Dã bắt lấy thịt Ngũ Giác long đã nướng chín mà ngày hôm qua y chưa ăn hết, trực tiếp ôm gặm.


Chu Tịch: "......" Ăn uống lớn thật!


Cơ mà chính hắn cũng ăn rất khoẻ, gần đây mỗi ngày đều phải ăn rất nhiều mới no. Đương nhiên, nếu như hắn lựa chọn ăn thực vật có năng lượng sung túc thì vẫn có thể ăn ít đi một chút.


"Ngươi...... Vì sao lại muốn cho ta vào ở cùng vơi ngươi?" Chu Tịch đột nhiên hỏi.


Hùng Dã sửng sốt, ngay sau đó nói: "Chỗ này của ta dù sao cũng trống." Y hôm nay mời Chu Tịch, kỳ thật cũng là mang theo chút xúc động.


Mùi vị Lang Âm trên người Sư Lệ khiến y rất khó chịu, mà bộ dạng lẻ loi đứng một mình của Chu Tịch, lại làm y cảm thấy hai người rất giống.


Sư Lệ cùng người khác ở bên nhau, y dứt khoát liền mời Chu Tịch.


"Chẳng qua nếu như ta tìm được bạn lữ, ngươi lại phải dọn đi." Hùng Dã lại nói, "Cơ mà ta tạm thời hẳn là sẽ không tìm bạn lữ."


"Ừ." Chu Tịch lên tiếng.


Hùng Dã lúc này lại hỏi: "Mành của ngươi treo lên bằng cách nào?" Thẳng đến lúc này, y mới chú ý tới trước giường của Chu Tịch thế nhưng treo một tấm da thú làm mành...... Hùng Dã vừa hỏi vừa tò mò tới gần ngắm nghía, sau đó liền nhìn thấy phía trên vách đá của huyệt động thế nhưng lại có dây thừng xuyên qua.


"Ta ở bên trên đục hai cái lỗ để buộc dây thừng." Chu Tịch nói còn rất trơn tru, không giống như lúc đầu nghe làm người cảm thấy quái quái.


"Ngươi đục vách động chắc là đã tốn không ít công phu đâu? Có phải rất mệt rồi hay không? Đi ngủ sớm một chút." Hùng Dã nói.


Ngủ cả một buổi trưa Chu Tịch gật gật đầu, đi vào "phòng" ngủ.


Hùng Dã cũng nằm bẹp xuống trong huyệt động của mình.


Bận bịu cả một ngày, y rất mệt. Nhưng vừa nằm xuống là y lại nghĩ tới Sư Lệ, sau đó liền không thể ngủ được -- Sư Lệ hiện tại nhất định đang cùng Lang Âm ở bên nhau......


Một cổ mùi hương dễ ngửi thoảng qua, Hùng Dã đột nhiên trở nên mệt nhọc, li bì ngủ say.


Chu Tịch quan sát tình huống của Hùng Dã một lúc rồi mới bắt đầu ngủ.


Hôm sau là ngày săn thú tập thể và thu thập của bộ lạc, cố tình trời mưa.


Bình thường mỗi khi mưa xuống, đội thu thập đều sẽ không ra ngoài. Dù sao thì người trong đội thu thập toàn là người già trẻ nhỏ, gặp mưa rất dễ sinh bệnh.


Lúc Hùng Dã ngủ dậy, Chu Tịch bên kia không có động tĩnh gì, hẳn là còn chưa tỉnh. Y cũng không đánh thức đối phương, một mình ra cửa.


Lúc vừa mới cùng Sư Lệ đánh một trận, trạng thái của Hùng Dã rất kém, tinh thần cũng không tốt. Nhưng hai ngày này ăn ngon ngủ khoẻ, tinh thần y liền trở nên rất tốt, săn thú phi thường tích cực, vừa tới khe núi đã bắt đầu cùng người khác thương lượng chuyện đi săn.


Sư Lệ nhìn thấy bộ dạng này, tâm tình mạc danh bực bội.


Gã cho rằng Hùng Dã sẽ thực thương tâm, không nghĩ tới Hùng Dã thế nhưng một chút cũng không chịu ảnh hưởng......


Còn có, Chu Tịch thế nhưng vào ở cùng với Hùng Dã rồi!


Tuy rằng đã cách đây vô cùng lâu, nhưng gã vẫn như cũ nhớ rõ, động của Hùng Dã được bố trí rất tốt rất xinh đẹp, lúc gã vừa mới dọn đến đã cảm thấy cực kỳ cao hứng. Sau đó trong bộ lạc có người cảm thấy gã lúc nào cũng dựa vào Hùng Dã, gã mới nóng giận.


Chẳng qua thời gian gã tức giận cũng không dài, nửa năm sau, gã liền trở thành tộc trưởng bộ lạc.


"Hùng Dã." Sư Lệ đi về phía Hùng Dã.


"Có việc gì không?" Hùng Dã hỏi.


"Chút nữa chúng ta cùng đi săn đi." Sư Lệ nói. Trước kia mỗi khi đi săn, hai người bọn họ đều đi cùng nhau.


"Không cần, ta đi cùng với Hổ Nguyệt." Hùng Dã không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt. Tuy rằng y cùng Sư Lệ phối hợp càng tốt hơn, nhưng hiện tại y lại không muốn ở cùng với Sư Lệ.


"Cho dù chúng ta không kết thành bạn lữ, ngươi cũng không cần như vậy!" Sư Lệ nhíu mày, đối với chuyện Hùng Dã xa cách cảm thấy rất bất mãn.


"Chúng ta không kết thành bạn lữ, vì cái gì còn phải cùng nhau đi săn?" Hùng Dã hỏi lại, trực tiếp đi tìm Hổ Nguyệt.


Sư Lệ chỉ có thể quay đầu đi tìm Lang Âm.


Lang Âm thấy thế mắt trợn trắng. Nàng lúc trước cảm thấy Sư Lệ rất cường đại, lớn lên cũng đẹp, phi thường thích hợp làm cha của con mình, cho nên rất thích Sư Lệ. Nhưng hiện tại...... Sư Lệ đối xử với nàng lạnh lùng không nói, ở nhà nàng chỉ biết ngủ, còn ăn hết toàn bộ đồ ăn được phân, nàng đối với Sư Lệ cũng bắt đầu có ý kiến.


Chờ đến lúc có thai, nàng vẫn nên đuổi Sư Lệ đi là tốt nhất, miễn cho người này không giúp nàng nuôi con mà còn thêm phiền!


Lần săn thú này, Hùng Hà chia đội săn thú làm ba tổ, tách ra đi săn.


Hai người Hùng Dã và Hổ Nguyệt chủ động phân vào cùng tổ, cuối cùng một bộ phận người mai phục, một bộ phận người xua đuổi con mồi, đảo cũng thu hoạch pha phong.


Cơ mà hai tổ còn lại không bắt được nhiều con mồi cho lắm. Lăn lộn cả một ngày, tổng số lượng con mồi là tất cả đội săn thú bắt được cũng không nặng bằng con Ngũ Giác long hôm trước.


Hôm nay thịt chia cho mọi người khẳng định sẽ không quá nhiều.


Mọi người mênh mông cuồn cuộn trở lại bộ lạc, sau đó như cũ là phân thịt.


Sư Lệ cầm phần thịt của mình, ăn một nửa, lại mang theo một nửa dư lại tới huyệt động của Lang Âm -- Mấy ngày nay gã trừ bỏ việc săn thú nhất định phải tham gia thì cơ bản đều không ra khỏi cửa, vẫn luôn ở nhà tu luyện.


Lúc trước đánh nhau bại dưới tay Hùng Dã, với gã mà nói là vô cùng nhục nhã, gã bức thiết cần phải biến cường, sau đó chiến thắng Hùng Dã!


Đồ ăn vừa đến tay, Sư Lệ liền ăn một nửa, Lang Âm thì không như thế, nàng chỉ ăn một phần tư.


Thú nhân trong bộ lạc trên cơ bản đều có thói quen tồn trữ thức ăn, huống chi Lang Âm ăn uống không lớn, ăn không nhiều lắm.


"Lang Âm, đồ ăn của chúng ta không đủ." Dương Oánh thấy thế, lập tức đi tới chỗ Lang Âm.


Dương Oánh và Dương Tốc mấy năm trước thường xuyên chịu đói, nhưng mấy năm nay sau khi Sư Lệ gia nhập đội săn thú, bọn họ gia nhập bộ lạc, bọn họ liền không còn phải chịu đói bụng như trước, thậm chí ăn đến cực kỳ no -- Nhà bọn họ không chỉ có đồ ăn bộ lạc phân cho, thời điểm đội săn thú không đi săn, Hùng Dã và Sư Lệ vẫn sẽ đi!


Vẫn luôn ăn được uống tốt, bọn họ đã rất lâu không phải chịu đói. Nhưng bây giờ Sư Lệ chạy tới ở cùng Lang Âm, đồ ăn được phân không cho bọn họ không nói, còn không có con mồi thêm vào cho bọn họ!


Hôm trước Ngũ Giác long rất lớn, bọn họ được chia cho không ít thịt, kỳ thật hiện tại cũng không đến mức đói bụng. Nhưng nhìn cái diễn xuất kia của Sư Lệ...... Dương Oánh sốt ruột.


"Đồ ăn của các ngươi không đủ thì liên quan gì tới ta?" Lang Âm không chút nghĩ ngợi liền nói.


"Ta là mẫu thân của Sư Lệ!" Dương Oánh nói.


"Vậy ngươi tới chỗ Sư Lệ mà đòi ấy." Lang Âm cầm phần thịt của mình rồi rời đi.


Mẹ của Sư Lệ là cái đinh gì mà cũng dám tới chỗ nàng đòi thịt! Nàng cho dù có thịt dư thừa cũng sẽ chỉ cho cha mẹ của chính mình.


Đương nhiên, hiện tại cha mẹ nàng, còn chưa cần nàng chiếu cố.


Dương Oánh bị Lang Âm một câu đổ trở về, có chút nổi giận.


Trước kia Hùng Dã đều không cần bà nói đã chia bọn họ một chút thịt, hiện tại Lang Âm này sao có thể như vậy?


Dương Oánh đột nhiên có chút hối hận.


Bà cảm thấy Hùng Dã đối xử với bà không quá tốt nên mới không muốn Sư Lệ dọn ra ở cùng Hùng Dã. Nhưng hiện tại...... Hùng Dã rõ ràng so với Lang Âm tốt hơn nhiều!


Chuyện giữa Dương Oánh và Lang Âm, Hùng Dã đã thấy được, nhưng không quan tâm.


Mặc kệ là Lang Âm hay là Dương Oánh, đều chẳng liên quan gì tới y.


Hùng Dã nướng chín phần thịt của mình, lại từ chỗ Hùng Hà cầm một ít thịt thuộc về Chu Tịch rồi trở về sơn động.


Lúc chia thịt Chu Tịch lại không tới lấy!


Hùng Dã ngày hôm qua ở cùng với Chu Tịch thì cảm thấy Chu Tịch làm người rất không tồi. Nhưng bộ dạng không hợp đàn này của Chu Tịch thật sự không tốt lắm, rất cần phải sửa lại!


Nghĩ như vậy, Hùng Dã liền đẩy nhanh bước chân bò lên trên. Kết quả, y vừa mới bò đến cửa động đã lại ngửi thấy được một cỗ mùi thơm......