Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 108: Độc Nhãn Lang




Edit: Tagoon

Sau khi rời khỏi, đội ngũ của bộ lạc Đại Hùng di chuyển rất nhanh.

Hiện giờ đúng là đầu xuân, tuyết trên núi dần dần bị hòa tan, hội tụ lại thành dòng suối nhỏ từ đỉnh núi chậm rãi chảy xuống, thấm vào bùn đất ướt dính nhão nhoẹt, mỗi một bước là một dấu chân in hằn.

Rất nhiều khủng long vào mùa đông đều có thể tự hạ thấp thân nhiệt của mình xuống rồi ẩn náu. Lúc này chúng nó lại ra bên ngoài, gặm cỏ non bù lại trọng lượng đã giảm khi trời rét lạnh.

Sau khi nhìn đám khủng long gầy nhom kia, Hùng Dã lập tức cảm thấy mùa đông năm nay mình trải qua thật sự quá thoải mái —— Cả một mùa đông trôi qua, y không chỉ không gầy đi, ngược lại còn béo ra!

Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra trong quá khứ.

Mà sở dĩ có thể làm được như vậy có liên quan rất lớn với Chu Tịch —— Nếu không phải Chu Tịch dạy bọn họ phương pháp gieo trồng lúa mạch và trứng đất, bộ lạc bọn họ cho dù kiếm được rất nhiều thịt, chỉ e cũng không đủ ăn.

Lúc này điều kiện bên ngoài rất không tốt, bọn họ phần lớn thời gian trong ngày đều không ngừng lên đường, chỉ đến khi chạng vạng mới dừng lại dựng trại đóng quân, chuẩn bị ăn uống.

Buổi tối ngày thứ nhất, bọn họ dừng chân ở nơi cách bộ lạc không xa.

Hùng Kỳ đã từng cùng đi đổi muối với Hùng Dã, ngay khi đội ngũ vừa dừng lại bèn lập tức đi đến bên cạnh Chu Tịch: "Chu Tịch, có việc gì cần hỗ trợ không?"

Hùng Kỳ chủ động cung cấp trợ giúp, mà Chu Tịch cũng không cự tuyệt, sai hắn đi rửa sạch thức ăn, múc nước.

Tiếp theo, lại có người đi đổi muối với Hùng Dã Chu Tịch lần trước tung ta tung tăng đưa củi lửa tới cho Chu Tịch.

Chu Tịch tất cả đều nhận, còn nhờ những người này giúp hắn dựng lều, nhóm lửa.

Vào ban ngày, Chu Tịch không động tay vào bất cứ cái gì, chỉ cần ngồi chễm chệ trên lưng Hùng Dã, bây giờ lại làm một bộ như vậy...... Không hổ là sứ giả Thần Thú, chính là tôn quý như thế đó!

Chu Tịch biết hành vi của mình sẽ khiến người đố kỵ, đang nghĩ ngợi xem có nên thu liễm lại một chút hay không thì phát hiện tất cả mọi người trong đội ngũ đều nhìn mình đầy sùng bái. Hắn còn dùng tinh thần lực nghe được những người này nói chuyện: "Sứ giả Thần Thú quả nhiên là không giống với chúng ta."

"Vị đại nhân kia thoạt nhìn thật tôn quý!"

"Nghe nói hắn là người có thể câu thông với Thần Thú, ta cũng muốn hầu hạ hắn."

"Nếu có thể chạm vào hắn, ta có phải cũng đã được Thần Thú chúc phúc rồi hay không?"

......

Chu Tịch: "......" Ở thời đại này, thần côn thật đúng là dễ làm!

Chu Tịch còn nghĩ có nên dứt khoát đóng giả thần linh hay không.

Bộ lạc Bờ Cát kia có Hải Thần, hắn có thể dùng thực vật hệ để làm bộ rằng mình là đại địa chi thần gì đó?

Chu Tịch ngẫm nghĩ, rất nhanh liền từ bỏ.

Như vậy quá phiền toái, vẫn là thôi đi.

Đồ đạc Chu Tịch cần dùng để nấu cơm rất nhanh đã được mọi người chuẩn bị xong xuôi. Chu Tịch lập tức bắt đầu nấu cơm.

Mùa đông vừa rồi, lượng thức ăn hắn và Hùng Dã tiêu thụ rất nhiều. Kỳ thật đồ ăn tồn trữ trong nhà và cả gia vị gì đó đều đã hết rồi.

Nhưng hắn ỷ vào Hùng Dã không chú ý, ngầm giục sinh một ít, cho nên gia vị trên tay hiện giờ vẫn còn rất nhiều.

Loại thời tiết này đi đường rất lạnh. Chu Tịch hơi suy tư rồi quyết định làm một bữa lẩu, còn một lần làm hai nồi.

Một cái cho hắn và Hùng Dã, một cái khác dành cho những người còn lại...... Cả trăm người ăn chung một nồi lẩu thì hơi ít, nhưng cẩn thận phân chia, mỗi người hẳn vẫn có thể ăn miếng thịt, uống hớp canh.

Chu Tịch nghĩ là như vậy, nhưng hắn lại không biết những người đó sau khi nếm thử một miếng xong đều cảm thấy càng thêm khó nhịn.

Lúc trước chỉ có thịt nướng, bọn họ không cảm thấy thịt nướng khó ăn. Nhưng sau khi ăn thịt nấu ớt cay, bọn họ lại cảm thấy thịt nướng trở nên khó có thể nuốt trôi.

Những người bộ lạc Thanh Sơn mới gia nhập bộ lạc lại càng một đám lệ nóng doanh tròng.

Bọn họ sớm đã được nghe kể về lẩu, nhưng hẳn là vì bộ lạc có rất ít ớt nên vẫn chưa được ăn thử, thẳng đến lúc này nếm được hương vị.

Thật sự ăn quá ngon!

Trên thế giới này sao lại có thứ ăn ngon đến như vậy nhỉ!

Bọn họ xem như hiểu đám người Hùng Kỳ vì sao lại phải ân cần đến thế. Chỉ cần có đồ ăn ngon, bọn họ cũng muốn đi hỗ trợ!

Không thấy Hùng Kỳ bọn họ giúp đỡ xong còn được thêm tận một miếng thịt khoảng nắm tay vào nồi lẩu của Hùng Dã ăn sao?

Ra bên ngoài, mọi người đối với đồ ăn mỹ vị phá lệ khát cầu. Thế cho nên chờ Hùng Dã và Chu Tịch ăn uống no đủ, nồi canh lẩu bọn họ ăn thừa ngay lập tức bị người xâu xé.

Màn đêm buông xuống, Chu Tịch sớm đã chui vào lều ngủ, Hùng Dã lại bận bịu hồi lâu. Phân công mọi người gác đêm xong xuôi, y mới lén lút vào lều của Chu Tịch, sau đó lập tức bị Chu Tịch ôm lấy.

Hai người ở trong không gian nhỏ hẹp dựa sát vào nhau, còn rất ấm áp.

Mọi người tốc độ đã tính là nhanh, nhưng cũng phải đi hơn mười ngày mới đến nơi vốn thuộc về bộ lạc Thanh Sơn.

Một mùa đông trôi qua, nơi này không có biến hoá gì, vẫn là một mảnh hỗn độn.

Mọi người ở chỗ này nghỉ ngơi cả đêm, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Bọn họ ít nhất phải đi hơn nửa tháng nữa mới có thể tới đích.

Mười ngày trước đối với bọn họ mà nói khá dễ dãng, nhưng nửa tháng sau này lại không được thuận lợi như vậy nữa. Mà nguyên nhân chính là vì trời mưa.

Mưa nhỏ nhưng tí tách tí tách không ngừng, mang đến phiền toái không nhỏ cho bọn họ. Lúc Hùng Dã ngủ thậm chí còn bắt đầu biến về nguyên hình, sau đó tìm một nơi tương đối khô ráo, ôm Chu Tịch đắp lên mấy tấm da thú ngủ.

Không thể ôm Hùng Dã vào trong ngực, Chu Tịch cảm thấy rất không quen...... Nhưng ngủ cùng với gấu lớn cũng rất thoải mái.

Đáng tiếc chính là người trong đội ngũ quá nhiều, không thể làm chút chuyện gì đó.

Chu Tịch phát hiện từ sau khi đi vào tới thế giới này, hắn lập tức bắt đầu rớt tiết tháo......

Trư Chiến lại hơi buồn bực.

Bầu không khí giữa Hùng Dã và Chu Tịch thật sự quá ngọt ngấy. Hắn mỗi ngày thấy hai người kia khanh khanh ta ta, thật sự rất nhows vợ của mình.

Cũng chẳng biết vợ hắn bây giờ thế nào rồi......

Trư Chiến vẫn luôn muốn trở về đại lục Thú Nhân, nhưng hắn lại không thể chế tạo ra được thuyền mà Chu Tịch nói, chưa thể quay về.

Nghĩ vậy, Trư Chiến lại nhìn về phía Hùng Dã và Chu Tịch. Thấy hai người này dính chặt vào nhau ngủ, không khỏi tịch mịch.

Còn nữa, hắn trước kia vậy mà lại cảm thấy Chu Tịch đối với Hùng Dã không tốt...... Thật đúng là nghĩ nhiều rồi.

Chu Tịch nếu thật sự không thích Hùng Dã thì sẽ không thân mật với Hùng Dã như vậy......

Mưa bụi liên tiếp ba ngày, đến ngày thứ tư mới rốt cuộc ngừng, chân trời thậm chí loé lên một chút ánh mặt trời.

Thừa dịp thời tiết tốt, Hùng Dã dứt khoát dừng lại bên bờ một con sông nhỏ, chuẩn bị sớm một chút dựng trại đóng quân, khiến mọi người đều nhẹ nhàng một chút.

Việc này Chu Tịch cũng rất tán thành. Chờ mọi người dàn xếp xong xuôi, hắn lập tức nấu một nồi thảo dược to, sau đó cho mỗi người trong đội ngũ tới uống một chén.

Mọi người đội đổi muối: "......" Không nghĩ tới Chu Tịch trừ bỏ có thể làm đồ ăn ngon ra, thế nhưng còn có thể làm ra trị liệu hắc ám thế này!

Đây rốt cuộc là thứ gì? Khó ngửi như vậy có thể ăn sao?

"Đây là thảo dược, là thứ có thể giúp các ngươi không đổ bệnh." Hùng Dã cầm một bát thảo dược uống một hơi cạn sạch: "Mỗi người đều phải uống, nhanh lên!"

Hùng Dã vừa nói thế xong, mọi người đối với việc uống thảo dược ngược lại không còn bài xích, cả đám mặt đầy đau khổ chờ đến lượt.

Sau đó, ở một nơi người khác không nhìn thấy, Hùng Dã đáng thương vô cùng nhìn về phía Chu Tịch.

Chu Tịch trộm nhét cho y một viên đường.

Hùng Dã tức khắc trở nên vui vẻ, cầm một cái lưới đi tới bờ sông: "Chu Tịch, ta đi bắt cá cho ngươi nhé."

Hùng Dã chạy rất nhanh, Chu Tịch đi theo, sau đó liền nhìn thấy Hùng Dã đứng ở bờ sông kéo cá lên.

Mùa đông vừa rồi, Hùng Dã từng đi bắt cá cải thiện đồ ăn cho hắn, nhưng số lần không nhiều lắm. Lúc này, Chu Tịch thật đúng là có chút tưởng niệm mùi vị của thịt cá.

Hùng Dã đang bắt cá, Chu Tịch đột nhiên cảm giác được gì đó, nhìn về một phương hướng. Nhưng hắn rất nhanh lại thu hồi tầm mắt, đem lực chú ý một lần nữa đặt lên trên người Hùng Dã.

Không bao lâu sau, đột nhiên có người từ trong rừng cây bên kia bờ sông bước ra.

Ra tới chính là một đội ngũ tổng cộng mười bảy người. Cầm đầu đội ngũ là một nữ nhân chỉ có một con mắt. Ả ta vừa đi đến bờ sông thì nhìn thấy Chu Tịch và Hùng Dã, sau đó đôi mắt lập tức sáng lên dừng ở trên người cả hai.

"Không nghĩ tới ở rừng rậm mãng hoang còn có nam nhân đẹp như vậy, còn thích sạch sẽ......" Nữ nhân này còn đưa tầm mắt đặt trên váy da thú của Hùng Dã: "Thoạt nhìn vốn liếng cũng không tồi."

Chu Tịch sắc mặt tức khắc đen sì —— Hùng Dã thật sự quá khiến người yêu thích......

Hắn vừa mới nghĩ thế xong, nữ nhân kia lại nhìn về phía hắn: "Ngươi lớn lên thật khiến cho người ta thích!"

Chu Tịch đang định nói cái gì, Hùng Dã đã chắn ở trước mặt, căm tức nhìn nữ nhân kia: "Ngươi nhìn cái gì?"

Nữ nhân kia nói: "Nhìn đàn ông chứ gì! Các ngươi có muốn vui vẻ cùng ta cả đêm hay không?"

"Không muốn! Mời ngươi rời đi!" Hùng Dã lập tức trả lời.

Nữ nhân kia cười nhạo một tiếng, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường. Ả phóng xuất ra khí tức trên người mình, nói: "Hai người các ngươi cùng ta ngủ một buổi tối, ta có thể buông tha cho đội ngũ của các ngươi, bằng không...... Các ngươi đành phải để lại đồ vật các ngươi mang theo thôi!"

Đây là gặp phải cướp? Chu Tịch cảm thấy hơi buồn cười —— Nữ nhân trước mắt, luận thực lực không thua kém so với Hùng Dã, nếu như muốn đánh cướp thì thật sự có chút không đủ tư cách.

Hùng Dã cũng nghĩ như vậy.

Người này không ngờ muốn đánh cướp bọn họ, còn nói loại lời này......

Hùng Dã trực tiếp biến thành hình thú, bổ nhào tới bờ sông bên kia —— Y thích dùng nắm đấm nói chuyện!

Hình thú của Hùng Dã vừa xuất hiện, nữ nhân đối diện lập tức đại kinh thất sắc.

Chiến sĩ thú trung cấp ở rừng rậm mãng hoang trên cơ bản đã có thể quét ngang. Ả cho rằng đối phó với một đội ngũ như này quả thật quá đơn giản, không nghĩ tới......

Người ả coi trọng, cho rằng chỉ có mặt đẹp, thế nhưng cũng là chiến sĩ thú trung cấp. Đây còn chưa tính, hình thú của tên này vậy mà lại lớn như vậy!

Càng đừng nói cách đó không xa còn có không ít người!

Nữ nhân một mắt co được dãn được, lập tức định chạy trốn.

Nhưng Hùng Dã đã đuổi theo sau. Cùng lúc đó, thanh âm của Trư Chiến có chút chần chờ vang lên: "Độc Nhãn Lang?"