Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 102: Lương thực




Edit: Tagoon

Một đường đuổi giết bộ lạc Cự Hổ, đám người Hùng Dã ai cũng đều từng thấy máu, nhưng nhìn trường hợp như vậy, bọn họ vẫn cảm thấy hơi khó tiếp thu.

Mọi người trong lúc nhất thời thậm chí không biết nên nói cái gì mới tốt, tất cả đều trầm mặc hẳn xuống.

Thủ đoạn của bộ lạc Cự Hổ rất tàn nhẫn. Thời điểm giao đấu với chiến sĩ của bộ lạc Cự Hổ, bọn họ hoàn toàn không có suy nghĩ thủ hạ lưu tình. Nhưng đó là khi đối phó với chiến sĩ bộ lạc Cự Hổ.

Ở bộ lạc Cự Hổ cũng có người già và trẻ nhỏ.

Người bộ lạc Cự Hổ sẽ giết chết người già trẻ nhỏ của bộ lạc khác, nhưng bọn họ đối với người già trẻ nhỏ của bộ lạc Cự Hổ lại không tài nào hạ thủ.

Nhưng bây giờ, những người này tất cả đều đã chết.

Người xuống tay còn tàn nhẫn như vậy......

Trư Chiến cũng bị chấn kinh: "Nơi này không hề phát sinh chiến đấu, là đơn phương tàn sát. Cho dù là Thú Vương, nếu làm vậy thì cũng sẽ bị Thú Thần Điện thu hồi danh hiệu Thú Vương......"

Ở đại lục Thú Nhân, Thú Thần Điện tuy rằng thường không làm chuyện tốt, nhưng nếu như xuất hiện bộ lạc giống như bộ lạc Cự Hổ, bọn họ sẽ quan tâm, sẽ ngăn cản. Xuất hiện người tàn sát thú nhân bình thường, bọn họ đồng dạng cũng sẽ quản. Nhưng ở bên này......

Lúc trước Trư Chiến còn nghĩ phải đi gặp mặt vị Thú Vương kia một chút, nhưng bây giờ...... Mặc kệ người nọ có phải Tượng Thiên hay không, hắn cũng không muốn gặp, cũng không dám gặp.

Chỉ với thủ đoạn bậc này của đối phương, khả năng lớn hơn nữa là sau khi nhìn thấy bọn họ hắn sẽ thuận tay giết chết.

Trư Chiến cảm thấy khó có thể tiếp thu, đám người Hùng Kỳ cũng cảm thấy như vậy.

Lúc trước người nọ giết Tiết Hung Ngô Công linh tinh, bọn họ tuy cảm thấy tàn nhẫn nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ chết ở trước mặt bọn họ chính là thú nhân, là đồng loại của bọn họ.

Hùng Kỳ dọc theo đường đi còn thốt ra không ít lời sùng bái, lúc này một câu cũng không nói.

Cảm giác của Hùng Dã cũng giống hệt như thế.

Y lớn đến bằng này vẫn chưa từng gặp qua trường hợp nào như vậy. Lúc này y thậm chí cảm thấy một luồng lạnh lẽo từ trong lòng toát ra, nháy mắt tràn ngập toàn thân, đồng thời nghĩ lại mà sợ.

Đám người bộ lạc Cự Hổ xác thật khiến người không yêu thích, khiến người chán ghét. Nhưng ngay cả người già trẻ nhỏ cũng giết chết toàn bộ, chuyện như vậy khiến y có chút khó tiếp thu.

Y đột nhiên nhớ tới cảnh tượng mà mình đã từng gặp qua.

Lúc ấy con cự thú kia thoạt nhìn giống như là điên rồi.

Hắn không có kẻ địch, tự mình húc vào thân cây, tàn sát khắp nơi. Lúc ấy nhìn hắn thậm chí dường như không còn thần trí.

Hùng Dã từng tiếp xúc với người nọ, biết người nọ không xấu, tính tình cũng không tệ, nhưng người nọ sẽ mất khống chế...... Khi đó hắn ở phụ cận bộ lạc Đại Hùng mất khống chế, nếu như không chú ý một cái, nói không chừng kết cục của bộ lạc Đại Hùng cũng chính là kết cục của bộ lạc Cự Hổ bây giờ.

Nghĩ đến đây, lông tơ trên lưng Hùng Dã gần như dựng lên thẳng đứng.

"Chúng ta đi." Trư Chiến nói. Hắn vốn dĩ muốn tìm Thú Vương kia nói chuyện, nhưng bây giờ...... Hắn cảm thấy chạy trốn vẫn quan trọng hơn.

"Người nọ đã không còn ở đây nữa." Hùng Dã nói. Trước khi bọn họ tới đây, động tĩnh bên này cực kì lớn, nhưng bây giờ đã không có động tĩnh...... Người nọ không còn ở đây nữa.

Trư Chiến nghe Hùng Dã nói vậy mới phát hiện điều này: "Chúng ta phải làm gì bây giờ?"

"Chúng ta đi xem." Hùng Dã nói.

"Ngươi không sợ đụng phải hắn sẽ mất mạng sao?" Trư Chiến nói.

"Ta cảm thấy không đến mức đó đâu." Hùng Dã nói. Y từng tiếp xúc với người nọ, người nọ lúc thần trí thanh tỉnh sẽ không giết người. Nhưng một khi xảy ra chuyện...... Mặc kệ là người hay là khủng long, thậm chí là cây cối, hắn tất cả đều sẽ hủy diệt.

Trư Chiến cắn chặt răng, cuối cùng nói: "Vậy đi xem." Người ta là Thú Vương, nếu như còn ở nơi này, lại muốn giết người, bọn họ hiện tại muốn trốn cũng không còn kịp rồi......

Thời điểm đám người Hùng Dã vừa đặt chân tới gần chiến trường, Chu Tịch đã khôi phục được ý thức, đang nôn mửa.

Tình cảnh xung quanh thật sự rất ghê tởm.

Hắn một chút cũng không thích giết người, cũng không thích phá huỷ môi trường.

Hắn từng trải qua mạt thế, hết thảy mọi thứ đều bị ô nhiễm, không có không khí trong lành cũng không có thực vật tươi sạch. Chính bởi vậy, hắn thích tất cả mọi thứ nơi đây, không hề muốn phá hỏng một chút nào.

Nhưng để nói hối hận...... Hắn quả thật cũng chẳng hối hận.

Lúc ấy Hùng Dã bị thương, hắn đã chịu chút kích thích, ý nghĩ muốn giết người cơ hồ không khống chế được. Miễn cưỡng làm chính mình trấn định lại, dùng tinh thần lực giúp Hùng Dã bức ra độc tố, sau đó hắn lập tức chịu không nổi, bức thiết yêu cầu được phát tiết một hồi.

Nhưng lúc ấy, hắn có thể không tìm đến bộ lạc Cự Hổ.

Hắn hoàn toàn có thể đi nơi khác phát tiết.

Nhưng mà, hắn rốt cuộc vẫn tới nơi này.

Hắn không muốn để bộ lạc Cự Hổ sống sót.

Đám người bộ lạc Cự Hổ đã ghi hận Hùng Dã, về sau hơn phân nửa sẽ trả thù, vẫn nên vĩnh tuyệt hậu hoạn thì tốt hơn.

Chỉ là...... Bộ dạng giết người này của hắn rất ghê tởm.

Chính hắn cũng rất ghê tởm.

Chu Tịch hít sâu một hơi, từ vũng máu bò ra.

Tinh thần lực, dị năng và cả năng lượng trong cơ thể của hắn đã hao hết toàn bộ, trên người không còn một chút sức lực nào. Loại thời điểm này, cho dù là một con khủng long trộm trứng nho nhỏ cũng có thể lấy đi mạng hắn.

May mắn, loại địa phương này bình thường không ai tới gần.

Không, cũng không phải không ai tới gần...... Động tĩnh bên này lớn như vậy, mấy người đó của bộ lạc Đại Hùng e là sẽ qua đây xem.

Nhưng hắn kế tiếp...... Có khả năng sẽ hôn mê rất lâu......

Sắc mặt Chu Tịch biến đổi.

Trước khi nổi điên, đầu óc hắn dùng không được tốt lắm, bây giờ tỉnh táo lại lập tức phát hiện vấn đề.

Loại thời điểm này đụng phải Hùng Dã bọn họ......

Chuyện hắn giết người không giấu được thì thôi, nhưng nhược điểm của hắn sẽ bị bại lộ. Nếu như có người tính kế hắn, khiến hắn ở bộ lạc Đại Hùng nổi điên...... Toàn bộ bộ lạc Đại Hùng đều phải xong đời.

Chu Tịch còn đang không biết phải nên làm thế nào thì đột nhiên nhìn thấy một con Ngưu Giác long có hình thể lớn hơn rất nhiều so với bình thường. Hắn còn cảm giác được có thứ gì đang hấp dẫn hắn.

Chu Tịch đi qua, sau đó ở trong mớ óc nát bét của con Ngưu Giác long nhặt được một viên tinh hạch màu vàng.

Đám người Hùng Dã thăm dò "chiến trường".

Nơi đám người bộ lạc Cự Hổ tử vong mà bọn họ ngay từ đầu nhìn thấy chỉ là nơi trận đơn phương tàn sát này bắt đầu mà thôi.

Tiếp tục đi lên phía trước còn có một mảnh lớn hỗn độn.

Mọi người thật cẩn thận tiến lên phía trước, sau đó nhìn thấy một dấu chân khổng lồ. Thấy dấu chân này, Trư Chiến hít sâu một hơi: "Đây là Thú Vương...... Nếu ta là Thú Vương......"

Hùng Dã không nói câu nào, nghiêm túc quan sát hết thảy chung quanh.

Nơi này cực kì yên tĩnh, cái gì cũng không có. Tất cả khủng long đều đã bị giết, hoặc là chạy hết.

Người kia cũng không ở nơi này, chẳng biết đã đi đâu.

Thời điểm bọn họ tới đây đã là buổi chiều, ở bên này dò xét một lúc, mặt trời đã chậm rãi lặn xuống phía tây.

"Khủng long biến dị!" Thanh âm của Trư Chiến đột nhiên vang lên. Mọi người lúc này mới phát hiện, phía trước có một con Ngưu Giác long khổng lồ.

"Đây là khủng long biến dị? Sao lại gọi là khủng long biến dị?" Hùng Dã hỏi.

"Có vài con khủng long lớn hơn so với khủng long bình thường, thực lực cũng mạnh hơn bình thường. Đó chính là khủng long biến dị. Thú Vương ở đại lục Thú Nhân rất được tôn kính, bởi vì một vài loại khủng long biến dị chỉ có Thú Vương mới có thể đối phó. Trước kia có một con khủng long bạo chúa biến dị, còn đặc biệt lợi hại, cuối cùng phải xuất động vài vị Thú Vương mới đánh chết được nó." Trư Chiến nói: "Khủng long biến dị trong cơ thể đều có tinh hạch, thú nhân có thể hấp thu năng lượng bên trong để biến cường...... Con khủng long này đã không còn tinh hạch."

Không hề nghi ngờ, tinh hạch của con khủng long này đã bị Thú Vương kia đào đi rồi.

Từ hình thể của con khủng long này có thể thấy, tinh hạch của nó là sơ cấp hoặc trung cấp, đối với Thú Vương mà nói không có tác dụng gì, nhưng có thể khiến vãn bối của Thú Vương trong bộ lạc được lợi......

"Không ngờ còn có chuyện như vậy." Hùng Dã cảm thấy kiến thức của mình có chút hạn hẹp. Hiểu biết của bọn họ đối với đủ loại chuyện thật đúng là so ra kém đại lục Thú Nhân bên kia.

"Cơ mà tuy rằng đã không còn tinh hạch, nhưng thân thể của con khủng long này đối với người cũng có chỗ tốt rất lớn. Chúng ta ăn thịt đi." Trư Chiến nói.

Hắn vẫn luôn muốn biến cường, nhưng lúc trước không có cơ hội, bây giừo rốt cuộc gặp được "cơ hội"...... Vậy ăn đi!

Sắc trời đã tối đen, đám người Hùng Dã lấy đá đánh lửa ra sức bậc một đống lửa, sau đó bắt đầu sưởi ấm ăn thịt.

Trư Chiến nói: "Thú Vương tượng tộc kia khẳng định đã đi rồi. Cũng chẳng biết hắn vì sao phải giết nhiều người như vậy."

"Khả năng hắn không phải muốn giết người." Hùng Dã nói.

"Không muốn giết người còn giết nhiều người như vậy?" Trư Chiến ngạc nhiên.

Hùng Dã không nói chuyện, mà những người khác theo tới đây lúc này đã bị dọa. Hùng Kỳ bèn nói: "Vị đại nhân kia quá cường đại, cũng quá......" Hắn cả người run rẩy không dám tiếp tục nói.

Những người khác trên mặt cũng đều tràn đầy sợ hãi, đồng thời không dám nhiều lời lấy một câu.

Sợ tới cực điểm, đó là ngay cả nghị luận cũng không dám.

"Trước kia ở chỗ bộ lạc chúng ta, ta đã cảm thấy...... Lần này......" Ngưu Nhị thấp giọng nói.

Hùng Dã biết hắn muốn nói cái gì.

Lúc trước vị Thú Vương tượng tộc này tàn sát bừa bãi quanh bộ lạc bọn họ, kỳ thật rất nhiều người đã rất sợ hãi, hiện giờ...... Được rồi, y cũng thấy hơi sợ.

Mọi người ăn rất nhiều thịt Ngưu Giác long, Hùng Dã ăn đặc biệt nhiều.

Thời điểm y bức ra độc huyết đã mất quá nhiều máu nên giờ cần ăn nhiều hơn một chút.

Sau khi ăn xong, bọn họ rời khỏi "chiến trường", tìm một nơi để nghỉ ngơi.

Chờ bọn họ đi rồi, Chu Tịch mới từ phía dưới một con khủng long bị dẫm bẹp bên cạnh chui ra ngoài, có chút bất đắc dĩ.

Hắn hiện giờ...... Chính là bản nhân của ma vương giết người.

Này thật sự rất đáng sợ. Cố tình hắn lại không biết phải làm thế nào để giải quyết triệt để vấn đề tinh thần của mình, chỉ có thể chậm rãi chờ nó khỏi hẳn —— Ở một nơi với hắn mà nói thực hoà bình này, nhìn mọi người xung quanh dụng tâm sinh hoạt, hắn so với lúc ban đầu đã khá hơn một chút rồi. Nếu không phải vậy, hắn cũng sẽ không ở sau khi xuất hiện vấn đề sẽ hôn mê một đoạn thời gian, mà là sẽ khôi phục thần trí rất nhanh.

Đáng tiếc bây giờ hắn đã không nhớ nổi mình lúc nổi điên đã làm những gì.

Một viên tinh hạch khủng long biến dị cũng không thể giúp Chu Tịch khôi phục hoàn toàn, nhưng đủ để cho hắn rời khỏi nơi này, tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Hiện giờ mọi nguy hiểm ở đây đều đã bị hắn giải quyết sạch sẽ, Hùng Dã hẳn không đến mức xảy ra chuyện...... Chu Tịch trực tiếp lâm vào ngủ say.

Hùng Dã xác thật không đến mức xảy ra chuyện. Bọn họ nghỉ ngơi cả đêm, ngày hôm sau phái người về bộ lạc Thanh Sơn, bảo toàn bộ người ở bộ lạc Thanh Sơn bên kia mang theo muối tới bên này.

Chiều hôm nay, tất cả đều đã tới.

Nhìn cảnh tượng nơi này, có vài người nôn mửa, nhưng bọn họ một bên nôn, một bên lại cười: "Ha ha, những kẻ này đã chết! Chết là xứng đáng!"

"Đây nhất định là Thần Thú giáng tội bọn họ!"

"Cảm tạ Thần Thú!"

......

Những người đã từng bị bộ lạc Cự Hổ nô dịch lúc này tất cả đều cao hứng không thôi, hết khóc lại cười.

Hùng Dã thấy bọn họ như vậy, tâm tình ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

Vị tiên sinh kia thủ đoạn tuy rằng tàn nhẫn, có lẽ còn không phải do tự nguyện, nhưng cũng không thể nói là làm chuyện xấu.

Bộ lạc Cự Hổ nếu như rời đi, có lẽ còn tiếp tục gây tai họa cho bộ lạc khác. Bây giờ bọn chúng đều đã chết, mọi người ngược lại cũng không cần lo lắng gì nữa.

Chỉ không biết người nọ bây giờ đang ở đâu.

Chu Tịch hiện tại...... Ở trong một cái hốc cây.

Vết máu trên người hắn dẫn dụ tới một ít sâu, ở trên người hắn cắn vài nốt, cố tình hắn lại chẳng còn sức lực đuổi chúng đi.

Lần trước hắn xảy ra chuyện, Hùng Dã đã chăm sóc hắn rất cẩn thận, lần này......

Hắn cũng muốn đi tìm Hùng Dã, nhưng nếu thật sự đi, Hùng Dã có lẽ sẽ bị hắn dọa sợ.

Hùng Dã cũng không biết suy nghĩ của Chu Tịch, y lúc này thậm chí đang cảm thấy may mắn Chu Tịch không ở.

Nếu như Chu Tịch ở đây, hắn khẳng định sẽ bị màn huyết tinh này dọa sợ.

Chu Tịch chính là người mà ngay cả một con cá cũng không dám giết!

Nghĩ vậy, Hùng Dã sai người chuyển thi thể đám người bộ lạc Cự Hổ đặt cùng một chỗ thiêu hủy, lại phái người rửa sạch sẽ thi thể khủng long, một phần ăn, một phần thì ướp muối.

Lúc trước sau khi bị đuổi đi, bộ lạc Cự Hổ đã để lại hơn 300 nô lệ. Những nô lệ này có một phần là bộ lạc Thanh Sơn, cũng có bộ lạc mà lúc trước bộ lạc Cự Hổ đánh hạ, tất cả đều là thanh tráng niên.

Bộ lạc Đại Hùng thiếu người, Hùng Dã lúc trước cũng rất sầu não, phát sầu chuyện thức ăn vào mùa đông.

Những người này nếu như theo y trở về bộ lạc Đại Hùng ...... Bộ lạc Đại Hùng không nhất định có thể nuôi sống.

Mà bây giờ ngược lại không cần lo lắng về điều này.

Bộ lạc Thanh Sơn có không ít muối, yêm hết chỗ thịt khủng long rồi mang về...... 300 người này chính là tự mang lương thực gia nhập bộ lạc Đại Hùng.