Biển mây mênh mông, ánh nắng dìu dịu tỏa sáng. Vạn Thiên tuyết phong nhìn gần thật lởm chởm, uy nghi sừng sững như những mũi kiếm sắc nhọn chọc lên trời xanh. Ánh dương quang buổi sáng sớm lấp lánh huyền ảo rực rỡ.
Sở Dịch đứng trên một vách núi chênh vênh, tay báo bay phần phật.
Gió thổi ào ào, tuyết bay lên trong không khí, gần người hắn là một vách đá băng phủ cao vạn trượng, từ phía dưới làn mê vụ mênh mông này dường như có tiếng gió thét gào vọng lên, thật thê lương man mác.
Tại vách đá băng phủ trong suốt như kính, Sở Dịch ngây ra ngắm cái thân ảnh như xa lạ phản chiếu trên tường băng ở phía trước mặt. Tâm tư của hắn như mê muội, không biết là buồn rầu hay vui vẻ nữa.
Nhân ảnh trên bức tường băng này cao lớn tuấn tú, mày sao, miệng nhếch khẽ toát ra một dáng vẻ thật cuồng ngạo bất khuất nhìn thiên hạ, ánh mắt lạnh lùng băng giá, ẩn chứa đầy vẻ thần bí mạc trắc.
Thật khó có thể tưởng tượng được người đó là hắn.
Đêm qua khi mai táng Tiêu Thái Chân tại băng động phía sau núi tuyết này, thai hóa mạt kiếp của Sở Dịch đột nhiên phát tác, trải qua hai thời thần đầy thống khổ đau đớn hắn như hoán thai đổi cốt, tái sinh một lần nữa.
Cũng từ thời khắc này hắn đột nhiên minh bạch rằng hắn lúc này không còn là Sở Dịch của ngày xưa nữa!
"Đại ca, ngươi đang nghĩ gì vậy?" Từ sau lưng hắn chợt vang thanh âm thật thanh tao nhẹ nhàng của Yến Tiểu Tiên.
Sở Dịch quay đầu lại nhìn, thấy nàng ta đang đứng tại cửa động, toàn thân như được phủ bởi ánh nắng hồng vàng thắm của mặt trời buổi sáng, khóe miệng nở nụ cười, đẹp đến nỗi người ta quả không dám nhìn lâu.
Hắn do đắm chìm trong tâm tưởng nên không một chút nào phát hiện nàng ta đã tỉnh dậy và bước ra ngoài.
Sở Dịch thở dài một cái, chỉ vào cái thân ảnh của mình đang phản chiếu tại bức tường băng kia nói: "Ta đang nghĩ không biết kẻ đó là ai? Phải chăng Sở Dịch của lúc trước đã đi đâu rồi?"
Hắn đăm đăm nhìn Yến Tiểu Tiên rồi cười khổ nói tiếp: "Muội tử, muội thấy hình dạng của ta lúc này như thế nào, muội thực còn nhận rat a nữa không? Liệu ta còn có thể vẫn là đại ca của muội như trước đây không?"
Yến Tiểu Tiên hai má ửng hồng, ôn nhu nhìn hắn đầy ý vị, cười nói: "Đại ca, người còn có thể nhận ra ta lúc này không?"
Thanh âm vừa ngừng toàn thân Yến Tiểu Tiên xuất lên những chùm ánh sáng kỳ diệu nối tiếp như sóng chạy trên mặt nước, nàng ta đột nhiên biến thành một trung niên mỹ phụ. Sở Dịch chưa kịp phục hồi thần thức hoang mang, nàng ta đã nhanh chóng biến thành một cụ già lông mày trắng toát, rồi chỉ trong một thời gian ngắn mà biến hóa liên tục thành đủ các hình dạng khác nhau.
"Đại ca, vạn vật tại thế gian đều thiên biến vạn hóa, đâu chỉ có huynh và muội!" Yến Tiểu Tiên thu hồi lại nguyên dạng, uyển chuyển ngẩng đầu nhìn những đám mây nhẹ nhàng trôi qua trên trời: " Huynh hãy nhìn khoảng không đầy mây trắng này, chúng có thể biến đổi nhanh chóng, có thể tan biến vô hình, có thể những đám mây này sẽ hóa thành mưa dầm hay mưa lớn ngoài biển. Mây hóa mưa, vậy mưa có khả năng chuyển hóa lại thành mây nữa không?"
Sở Dịch đột nhiên như bị chấn động mạnh mẽ, trong tai như vang lên tiếng cười cuồng sái lồng lộng của Sở Cuồng Ca: "Tiểu tử: thiên địa hữu đạo, phong nguyệt thường tân( tạm dịch là: Theo đạo lý của trời đất, ái tình luôn luôn như lúc ban đầu). Vạn vật trong vũ trụ, vốn lúc phân lúc hợp, luân hồi biến hóa, huống chi là ta với ngươi? Ngay cả nước đã đổ đi mà có khả năng thu lại được cũng không còn là nước của ngày đó nữa, vậy tại sao lại phiền muộn làm gì? "
Đột nhiên hắn liên tưởng tới đêm đó tại đáy của địa cung, Tiêu Vãn Tình cũng giảng giải chỉ dẫn cho hắn gần tương tự như vậy. Khóe mắt hắn liếc thấy nàng ta đang đứng dựa vào cửa động, hai mắt trong xanh như làn nước mùa thu dịu dàng nhìn hắn, nét mặt đó sao trong sáng, tuyệt vời đẹp, nhưng cũng đầy sự lôi cuốn cám dỗ.
Ánh mặt trời như nhảy múa chiếu lên má hồng của nhị nữ, chiếu lên khuôn mặt của hắn, Sở Dịch như chợt cảm thấy làn sương mù trước mắt đã được ánh nắng đó xóa tan đi vào hư không vậy.
Từ trong thâm tâm hắn bung lên hào tình tráng khí, cười lớn nói: "Tốt a! Ta quả gần như đã quên mất, thế gian vạn vật tuy biến hóa khôn lường, nhưng luôn luôn có một con đường lớn trường tồn vĩnh hằng. Chỉ cần trái tim ta không thay đổi như con đường đó thì quản chi hàng vạn thứ biến hóa kia? Sở Dịch vẫn vậy, Sở Cuồng Ca vẫn vậy, mà Lý Chi Nghi thì vẫn thế? Ta là ta, sao lại tự chuốc phiền cho mình làm gì?"
Yến Tiểu Yên vẫn đăm đăm nhìn hắn, khẽ thở nhẹ, trong thâm tâm nàng ta tự nhiên lại nổi lên một chút chua xót xen lẫn phiền muộn, u ám suy nghĩ miên man: "Đại ca, dù thế nào chàng cũng không thể trở lại cái dáng vẻ thư sinh đơn thuần như xưa nữa. Ta chỉ sợ chàng đối với ta sẽ không còn có thể nhất tâm nhất ý nữa thôi. Trong tâm tưởng của ta chỉ có duy nhất chàng. Chàng không khinh ghét ta là một hồ li tinh, lại xả thân tương cứu ta, chân tình đối đãi ta, ta làm sao có thể phụ chàng chứ? Chàng đã nói không quản ta có bộ dạng nào khác đi nữa, ta vẫn là chính ta. Chính vậy vô luận chàng là ai, thần tiên hay quỷ ma, ta vĩnh viễn không hối hận vì đã thương mến chàng."
Suy nghĩ tới đây tâm tư của Yến Tiểu Tiên như chợt bừng cháy, sự kiên định trong tim càng lúc càng mạnh mẽ, sự khổ sở phiền muộn vu vơ kia từ từ chuyển hóa thành một niềm hoan hỉ hạnh phúc.
Vào lúc này, trên không trung đột nhiên truyền lại những tiếng kêu kỳ quái. Hai người ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy hai con quái điểu lông xanh mắt đỏ cổ dài từ phía tây bắc bay lại, tròng mắt ánh lên đỏ rực dò tìm khắp tứ phía.
"Sở lang, Yến muội cẩn thận, đấy chính là lũ Phong Ảnh điểu của Côn Lôn Lãng Khung tỷ muội đó, đứng để chúng chạy thoát!" Thanh âm yêu kiều của Tiêu Vãn Tình vang lên, nàng ta từ trong động bay thẳng lên trời.
Sở Dịch chợt cảm thấy lạnh mình. Hai con quái điểu một đực một cái này được gọi là Bộ Phong, Tróc Ảnh. Mắt của chúng cấu tạo rất kỳ dị, có thể phản chiếu và chứa những hình ảnh chúng thấy được hay thanh âm nghe được vào trong nhãn cầu trong mắt của chúng.
Một khi bị chúng nhìn thấy, chắc chắn chúng sẽ truyền báo cho Lãng Khung công chúa, như thế lũ người ma môn đó ngay lập tức biết được ba người bọn họ đang ở đâu.
Chỉ thấy ống tay áo của Tiêu Vãn Tình lúc này như múa trên không, Thất Sát cầm ôm trên người, mười ngón tay liên tục gẩy, tiếng đàn như mưa đá trong gió sương, vang lên tàn khốc, ẩn hiện phát ra hàng loạt ánh lục quang giao chéo hợp lại với nhau tạo thành một quang võng khổng lồ trên trời.
Hai con Phong Ảnh điểu thấy tình thế bất lợi, cuồng loạn hợp lại với nhau tả xung hữu đột, khi thấy phía trên vô phương đào thoát chúng lao đầu phi xuống dưới toàn lực tấn công.
Sở Dịch không trần trừ quát to: "Ngiệt súc chết đi!"
Hữu thủ của hắn vừa vung lên, Thiên Xu kiếm xuất hiện, đang định tấn công thì bị Yến Tiểu Tiên giữ lại, nàng ta lo lắng nói: "Đại ca, không nên! Hiện tại ma môn các phái đang lùng sục các nơi tìm kiếm chúng ta. Lãng Khung tỷ muội luôn luôn theo dõi phương hướng của lũ Phong Ảnh điểu, nếu mà hai con quái điểu này mà không thể nào quay về liệu họ có thể đoán được nơi ẩn trú của chúng ta không?"
Sở Dịch tâm trong chợt máy động, thầm hô nhanh một cái, từ trong cái túi càn khôn xuất ra một sợi tơ đồng, mồm niệm "phươc long quyết" (pháp quyết bắt trói rồng) khiến nó như bay múa trên không trung.
Cái sợi tơ đồng này nguyên là xích trói bắt rồng của Thái Cổ kim tộc, được tinh luyện từ xương cốt của Tây hải thực thú hỗn tạp với kim đồng mà thành, uy lực vô cùng.
Vật này vừa được phóng ra một cái, lập tức phát xuất ra bích quang, như một cái vòi bạch tuộc chớp nhoáng quấn lấy chân của hai con quái điểu kéo xuống
Hai con Phong Ảnh điểu tuy có thể bay nhanh như chớp giật, nhưng lại bị cả Thất Sát cầm chế ngự, ngoài ra thần thức lại hoảng loạn, khiến chúng không đào thoát nổi, cuối cùng bị trói chặt lại. Hai con quái điểu kêu thét hoảng loạn chống cự vùng vẫy một lúc nhưng kết quả vẫn cứ bị kéo dần dần xuống vách đá phủ đầy băng tuyết phía dưới.
Sở Dịch phất tay một cái ném chúng xuống dưới chân mình.
Con ngươi đỏ hồng của hai con quái điểu xoay chuyển loạn lên, đáng thương ngó hắn, cổ nghển lên kêu ríu, thân mình run rẩy, như đang cầu xin Sở Dịch khoan dung tha thứ vậy.
Sở Dịch không nín được cười hì một cái nói: "Nghiệt súc, việc có giết các ngươi hay không đều do hai vị nương tử của ta quyết định, cầu xin ta vô ích."
Yến Tiểu Tiên má đỏ hồng lên, chưa kịp thốt lên lời thì Tiêu Vãn Tình đã nhanh chóng quyết định cười nói: "Sở lang, Yến muội muội, chúng ta không cần phải giết chúng nhưng cũng không thể thả chúng đi dễ dàng được. Trước tiên hãy xem chúng đã thu thập được những gì."
Nàng ta lấy từ trong ống tay áo ra cái Phục Ma kính của Thượng Thanh phái chiếu lên trên mắt của hai con Phong Ảnh điểu. Hai con quái điểu kêu thét lên, kịch liệt chống cự trong giây lát nhưng cuối cùng ngoan ngoãn nằm yên trên mặt đất.
Bốn đạo hồng quang từ trong mắt của chúng phát ra phóng lên trên Phục Ma kính, nhất thời một luồng ánh sáng màu xanh ngọc lan tỏa, nhấp nháy một lúc rồi dần dần hình thành một bức tranh hoàn chỉnh và rõ nét.
Ba người bọn họ kêu lên kinh dị, lấy làm lạ vô cùng.
Cảnh vật trên đó loang loáng vụt qua, từ thảo nguyên xanh tươi tới Tây Vực mênh mông, từ Thiên Sơn tuyết trắng đến giải Côn Lôn hùng vĩ, có thể thấy rõ trọng binh của các nước Hồi Thước, Đại Thực và Thổ Phiền hợp lại, âm thầm tập kết tại biên giới.
Tại Tây Vực có rất nhiều các quốc gia khác nhau, nhưng phần lớn trong số bọn họ lúc này lại mở cửa thành, lẳng lặng nghênh tiếp quân đội của các phiên bang tiến nhập. Quân binh trấn thủ Tây Đường hoàn toàn không có phản ứng gì, còn những người Hán trong thành hay những dân chúng trung thành với Tây Đường cũng đã quá quen với những cuộc chém giết này rồi.
Côn Khư châu, Khang Cư châu, Nguyệt Thị, Vũ Điền, những nơi này mặc dù cờ xí trên thành chưa thay đổi nhưng đã trở thành nơi mà quân đội Man Di, Đại Thực, Thổ Phiền tập trung quân, lương bị khí giới liên tục được vận chuyển tới.
Trong vòng một đêm nhiều vùng đất chiến lược rộng lớn và quan trọng của Tây Vực đều rơi vào tay quân địch cả, hình thành hai chiến tuyến lớn cùng hô cùng ứng phối hợp với nhau, đối với An Tây đô hộ phủ mờ mờ ảo ảo tạo thành một thế bao vây vững chắc.
Ba người bọn họ nhìn thấy cảnh này mà tâm tình chấn động, những thanh âm thảm thiết của quân dân như vang lại bên tai của họ, khiến họ vừa kinh hãi lẫn phiền muộn.
Tiêu Vãn Tình đầy vẻ tư lự nói: "Ma môn tại các quốc gia ở Tây Vực đã nhiều năm rồi, vị trí rất vững chắc, nhưng lại xuất binh đột nhiên muốn đánh úp đánh lén như thế này thì thực kỳ quái. Nhưng có lẽ kế hoạch này muốn lợi dụng tình thế đại loạn tại Tây Đường sau đại hội tiên phật mà tổng lực toàn diện bất ngờ tấn công. Họ đã nhẫn nhịn hàng bao nhiêu thập niên, sao lần này lại không kiên nhẫn được vậy? Họ không hiểu đả thảo kinh xà, có thể khiến cho toàn cục trở nên tồi tệ hơn sao?"
Yến Tiểu Tiên tiếp lời: "Phải đó! Nhất định là Ma môn các tông phái cướp được các xe tù, lại không tin tưởng Lý Huyền cho nên bỏ qua đại hội Tiên Phật, dung túng các phiên quốc trực tiếp tấn công Đường."
Sở Dịch cùng nhị nữ trao đổi ánh mắt, trong thâm tâm cảm thấy bất an, mồ hôi lạnh toát ướt cả lưng.
Thiên hạ lâu rồi không có chiến sự, ca vũ thanh bình, mấy năm gần đây ngoài biên ải có chút xung đột nhưng vẫn nằm trong khả năng khống chế được, quân dân ngoài biên ải cũng không phải động can qua.
Nhưng năm nay thổ phiên các nước rèn binh luyện mã chuẩn bị cho chiến tranh, củng cố thế lực, hầu như đã xúc tiến đầy đủ các mặt, điều duy nhất khiếm khuyết đó chính là những chiến xa thích hợp.
Xem cảnh Tây Đường hiện tại nhị thập bát tú hung thú hoành hành tứ xứ, yêu ma tác loạn, đạo phật tranh phong, chi phối triều đình và dân chúng, không còn đoàn kết với nhau nữa. Nếu một cường địch tấn công mạnh mẽ lúc này thì hậu quả thực có thể tưởng tượng được.
Sở Dịch cười nói: "Lần này quay về có thể nói là âm thầm nếm mật đường, quả thực là tuyệt vời a! Trong nhà ai ai cũng bận rộn nên nào biết được cửa nhà bị đạo tặc cạy phá chui vào chứ. Hà hà, ta e rằng chỉ khi nào đám man phiên liên binh này tấn công đến sát Trường An thì lão hoàng đế kia mới tỉnh giấc mộng hoang đường của mình được! Tội nghiệp nhất chính là bách tính trong thiên hạ."
Sở Dịch nộ khí trào dâng, hít một hơi thật dài lấy lại hào tình, thuận tay tóm lấy hai con Phong ảnh điểu, nói. "Việc không thể trần trừ, chúng ta phải cấp tốc quay về Trường An, đem hai con điểu nhi này cho lão hoàng đế xem xét. Thuyết phục ông ta hạ chỉ xóa bỏ các giao tranh trong nước, toàn lực đối đầu với ngoại địch."
Yến Tiểu Tiên thở dài nói: "Đại ca, cứ cho rằng chúng ta lập tức bay về Trường An, nhưng liệu có kịp không? Khi hoàng đế điều động thập lục vệ phủ binh và các tỉnh thành thì quân địch đã tới trước cổng thành rồi. Ngoài ra, ma môn chắc chắn có sắp đặt nhiều nội gián trong và ngoài triều, làm sao để chúng ta có cơ hội phát biểu chứ? Chỉ sợ chàng chưa gặp được hoàng đế thì đã bị yêu ma thích khách bao vây tìm cách giết hại rồi, lúc đó chẳng phải trùng hiện lại tình cảnh ngày trước trên đại lộ tại Trường An hay sao."
Tiêu Vãn Tình trầm ngâm nói: "Sở lang, Yến muội muội nói không sai đâu, việc cần thiết trước mắt là khống chế được các tông phái ma môn, để chúng tạm thời không thể khing cử vọng động. Cũng như sư phụ muội từng nói, một khi chỉ cần dụ hoặc được các đại ma tham dự đại hội tiên phật hoặc khống chế được họ, sau đó liên hiệp với đạo phật thì có thể một mẽ lưới bắt trọn ổ của bọn chúng. Vì có sự tương trợ của ma môn, các phiên quốc mới có thể toàn lực liên kết, nếu phá được sự liên kết này thì chúng ta còn sợ gì nữa."
Yến Tiểu Tiên nhíu mày nói tiếp: "Lời của tỷ tỷ thật chẳng sai, nhưng ma môn lúc này và man quân như tên sắp rời cung vậy, muốn chúng rút lui, hồi tâm chuyển ý sợ rằng nói dễ hơn làm."
Tiêu Vãn Tình vén áo bước tới, miệng cười khẽ nói: "Kế hoạch của ma môn thiết tưởng là muốn chiếm cứ Hiên viên lục bảo. Chỉ cần Phong ảnh điểu truyền tin tức mới mẻ từ chỗ chúng ta, thì sao mà chúng ta còn phải lo ngại chúng không ngừng lại trước khi quá muộn chứ?"
Yến Tiểu Tiên mặt ngọc đột nhiên sáng lên, vỗ tay tán thưởng cười nói: "Diệu kế! Ngày trước Trịnh quốc Huyền cao dùng Thập nhị chỉ ngưu bức bách Tần binh, ngày nay chúng ta dùng hai con chim ngu ngốc này để phá giải can qua!"
Sở Dịch biết nhị nữ tài kế hơn người, không muốn chen ngang mà tự phân tích tính toán trong đầu. Càng suy nghĩ càng thấy kỳ diệu, quả thực muốn biết ngay từng chi tiết.
Tiêu Vãn Tình yêu kiều cười, nhẹ nhàng nói: "Sở lang, Phong ảnh điểu nhiệm vụ là truy tìm Hiên viên lục bảo, chúng ta giờ làm thế nào để cho không nhãn của bọn chúng quay trở lại? Thiếp nghĩ chàng phải biến đổi như đêm qua kiểu "Tần hoàng chuyển thế", phối hợp với bọn thiếp đóng kịch cho tốt khiến cho ma môn quần yêu nhìn thấy tưởng thật, rồi hồi tâm chuyển ý."
Nói xong nàng ta quay mình về phía hai con chim, dùng Phục ma kính chiếu vào mắt của bọn chúng. Nhị điểu kêu réo liên hồi, hình ảnh của ba người họ chứa trong mắt của chúng thoáng chốc bị xóa toàn bộ.
Sở Dịch a lên một tiếng, đã hiểu đại khái, hô hô cười nói:" Hay thật hay thật! Không ngờ ta mất đi hình dáng vốn có, lại có thể trở thành anh hề.Chỉ tiếc là khán giả chỉ có hai con chim ngốc này,thật là có chút phí phạm."
Hắn vừa nói vừa niệm pháp quyết, thi triển " thất thập nhị biến" đại pháp. Chung quanh liền có chân khí cổ động, cơ nhục biến hoá mạnh mẽ, sau một trận đau đớn như thiêu đốt, dần dàn biến trở lại thành hình dạng tối qua.
Định thần nhìn lại,Tiêu Vãn Tình đã sớm biến thành hình dạng của Tiêu Thái Chân, thần tình, lời nói, cử chỉ tay chân, không có chỗ nào không hoàn hảo. nguồn TruyenFull.vn
Hai con Phong Ảnh điểu gật gù trên đất, nghiêng đầu dán tai, nhãn châu long lanh loạn chuyển, kinh hãi nhìn hai người, dường như không biết là đang phát sinh chuyện gì.
Tiêu Vãn Tình tay trái nắm lấy Tâm ma sanh, tay phải thấp xuống đặt nơi hậu tâm của Yến Tiểu Tiên, nhìn chằm chằm Sở Dịch ha ha cười nói:" Tiểu tử, ngươi còn không giao ra Hiên Viên lục bảo, ta đem người trong lòng ngươi phân thành nghìn manh, làm phân bón cho Tuyết Liên hoa này."
Sở Dịch thầm cảm thấy buồn cười,nhưng miệng lại lạnh lùng cuồng tiếu:" Tiểu a đầu, ngươi đang bắt giữ ai đấy? Há không phải là môt nữ nhân bình thường sao, phóng thí vạn lý giang sơn, thiên thu bá nghiệp? Hắc hắc, ngươi thả ả ta hay không, liên quan gì đến ta nào?"
Một lời chưa dứt, đột nhiên điện quang nổi lên, huyền quang nộ vũ từ tay phóng ra, hướng tới hai người công kích mãnh liệt.
Phong ảnh điêu trợn to xích nhãn, kêu thảm oa oa, không biết là vì kinh hãi hay là hoảng sợ.
Nhân ảnh thiểm luyện, cuồng phong cuộn vũ, vụn đá, song khí...hướng về phía bọn chúng tung hoành bắn tới, lông cánh thi nhau đứt ra, bay tan tác trong không trung.
Hai con chim càng phát ra tiếng kêu kinh hãi, không ngừng lúc lắc cái đấu, vỗ cánh càng cao, muốn chạy trốn, nhưng không thể thoát được.
Tiêu Vãn Tình cùng Yến Tiểu Tiên trong không trung loạn chuyển rối mắt," kịch chiến" một hồi, truyền âm mim cười nói:" Sở lang, mau ra tay đi. Nếu còn không ra tay, ta sợ lộ tẩy mất."
Sở Dịch ha ha cười nói:"Tiểu nha đầu chết không hối cải, thôi để ta thành toàn cho ngươi vậy!"
Chưởng tâm phiên vũ, ảnh hoá thành thiên vạn đạo bích quang, như bạo vũ dày đặc bắn tới.
"Đinh" một tiếng lớn, sóng quang kịch dương,khí phách mạnh mẽ,Tiêu Vãn Tình thất thanh kêu một tiếng, tiên huyết bắn ra, ngã bay về phía sau, đập vào trong tuyết động, không còn thấy đứng dậy nữa.
Sở Dịch một chiêu "Yêu hà lưu tinh" vừa rồi cực kỳ công diệu, chân khí bị kìm nén, bề ngoài thiên vạn kiếm khí nhìn như tuyết đình vạn quân, tất cả đều đâm vào trong người Tiêu Vãn Tình, nhưng thực tế chỉ như ngọn sóng nhỏ va vào trụ đá, lúc chạm vào da thịt nàng, lập tức như mây khói tan mất.