Sau đó một vài thời thần, hai người không thể làm bất cứ việc gì khác, ngồi bất động trong ánh sáng của các pháp bảo, cần mẫn siêng năng tập luyện thỉnh thoảng nhăn mày suy nghĩ, thỉnh thoảng kinh ngạc thốt lên thán phục, lúc lại ngẫu nhiên nhãn thần giao vị, nhìn nhau cùng cười, rồi lại chìm đắm trong biển sách.
Sở Dịch thường xuyên đọc sách say mê suốt đêm, từ lâu đã quen với cảnh lục lọi sách quý, trong tâm vui mừng phấn chấn, mắt không nhắm không ngủ thời gian dài, lơ đễnh không để ý ngọn đèn mệt mỏi bập bùng, nhân ảnh soi bóng không biết đã bao lâu, đột nhiên nghe một trận âm thanh ùng ục, vọng lại rõ ràng.
Sở Dịch bất ngờ lạnh buốt, trong tâm tự hỏi: "Liệu có phải đạo ma hai phái đuổi đến nơi?" Liền ngưng thần giới bị, nghe ngóng cẩn thận lần nữa, âm thanh hoá ra phát từ dạ dày hai người đang sợ run, liếc nhìn qua nhau không thể cản được tràng cười lớn, cuối cùng cũng nhớ ra chưa ăn gì một thời gian dài, đột nhiên thấy đói không thể chịu nổi, liền nắm một nắm đầy linh chi tiên đan trong hòm đồng, bóp vỡ xong nuốt vào miệng, hơi ấm lan thẳng xuống bụng, tinh thần hai người lập tức phấn chấn, vừa ăn vừa tiếp tục nghiên cứu đọc sách.
Sở Dịch cười nói: "Tần Thuỷ Hoàng xem ra thực chu đáo cẩn thận, sợ chúng ta bị đói đã chuẩn bị sẵn tiên đan bổ dược", tiếng nói bỗng lạc đi, trong bụng hốt nhiên nổi trận đau đớn kịch liệt, hét to một tiếng "a", trước mắt kim tinh loạn vũ, lật người co quắp lăn lộn.
Tiêu Vãn Tình thất kinh lắp bắp, chạy đến nói: "Sở Công tử, người sao vậy?" Mắt nhìn xung quanh rồi ngừng lại nhìn hắn, tưởng muốn tiến đến, nhưng hốt nhiên lại ngừng bước.
Sở Dịch chỉ thấy một làn khí nóng như thiêu đốt theo huyệt đan điền hung dũng xung xuất, xương cốt kêu rắc rắc tưởng muốn gãy, toàn thân như thể bị một lực cực mạnh kéo dài ra, tựa như vài ngày trước lúc Yến Tiểu Tiên làm hắn tẩy tuỷ hoán cốt nhưng còn đau kịch liệt gấp trăm lần
Trong tâm vừa kinh vừa hãi, bối rối nói: "Tiêu cô nương, đừng ăn tiên đan, chỉ sợ trong đó có độc." Một câu chưa nói xong mồ hôi túa ra, trong họng khô rát, đau đến mức không thể nói ra. Thấy hắn da toàn thân giống như nổi sóng, không ngừng vỡ ra. Vết thương liền lại, trong sát na ấy thân hình lớn lên hơn một thước.
Tiêu Vãn Tình trong tâm dĩ nhiên tâm trí sáng suốt, cười chế giễu một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Đồ ngốc, những tiên đan này sao lại có độc được? Là anh thai hoá dịch hình cần trải qua trường sinh kiếp. Cật đắc khổ trung khổ, phương vi nhân thượng nhân (trải qua khổ trong khổ, mới có thể thành người hơn người), Sở công tử tưởng muốn thoán thai hoán cốt, phải chịu đựng thế này không thể tránh được."
Trường sinh kiếp? Sở Dịch suy nghĩ chớp lên, hoảng nhiên đại ngộ như đạo môn đã nói, vạn vật sinh trưởng đều có thai, dưỡng, trường sinh, mộc dục (gột rửa), quan đế, lâm quan, đế vượng, suy, bệnh, tử, mộ, tuyệt là 12 quá trình cái mới thay thế cái cũ, gọi ngắn gọn là "12 cung ký sinh". Hắn sau khi thai hoá dịch hình, cơ thể biến thành nhỏ bé trong bảy ngày trước khi trưởng thành, không thể tránh khỏi xương cốt bị kéo dài, da thịt rách đau đớn thống khổ, đó gọi là trường sinh kiếp.
Trường sinh kiếp mỗi một trong 12 thời điểm phát tác bất ngờ, mỗi lần chỉ kéo dài nửa thời khắc nhỏ nhưng thống khổ không chịu nổi, hơn nữa chân khí hỗn loạn, toàn thân cương ngạnh, hoàn toàn không có năng lực chống chịu chừng nào chưa quá bảy quá trình trong trường sinh kiếp, khổ tận cam lai, tiến nhập giai đoạn đế vượng, thai hoá dịch hình mới đại công cáo thành thành. Theo cách tính này, Sở Dịch vốn đã qua xong bốn thời đầu tiên của trường sinh kiếp, nhưng hắn đã nuốt tiên đan dược tính cực mạnh của Tần Thuỷ Hoàng, lập tức kích phát trước thời hạn do đó nhất thời mất năng lực phản ứng.
Nhớ đến chi tiết này, kinh nộ bất an trong lòng Sở Dịch lập tức biến mất như mấy khói, nhưng đồng thời đau đớn càng lúc càng cường liệt, chân khí cuồng mãnh chia chia ba ngả như cơn bão lùa thông khắp kỳ kinh bát mạch, khiến hắn bế tắc…, chưa bao giờ bực bội khó chịu đến thế, lại thêm thân thể không thể động đậy chút nào, tư vị thế này thực gần như sống không bằng chết, cảnh tượng xung quanh như sóng nước bồng bênh dâng lên, âm thanh nghe xa cách như đến từ cuối chân trời, không nhìn thấy thứ gì. Không nghe thấy Tiêu Vãn Tình êm ái gọi: "Sở công tử, Sở công tử."
Gọi liền mấy tiếng, chỉ thấy hắn sưng đỏ, toàn thân không ngừng co giật, phình to, nghe không hiểu nhìn giống như đang trong giấc ngủ mê. Tiêu Vãn Tình trong tâm bấn loạn, thoáng qua một ý nghĩ: "Trời cho cơ hội tốt. Giả sử mình giết hắn bây giờ, Hiên Viên lục bảo cùng tất cả pháp bảo, thần binh, bí tạ đều thuộc về mình."
Tiêu Vãn tình định thần lại xong, tay trần mở ra, cầm lấy mũi cúc hoa bằng sắt đỏ trên mặt đất vào trong tay, từ từ tiến lại gần trước mặt."đinh" hàng trăm ngàn đạo hồng quang theo mũi cúc hoa nổ bắn ra, khí diễm chói mắt, giống như bông cúc hoa nở to, bao trùm thân trên không áo của Sở Dịch, da anh hài trắng hồng, mũm mĩm nhất thời xuất hiện hiện những vết máu bầm đỏ tím, Sở Dịch hồn nhiên không hay, cau mày >"<, nhằm mắt, tựa như chìm trong cơn ác mộng, không có chút lực đề kháng, giả sử mũi cúc hoa đâm xuống nhẹ nhàng, hắn lập tực phải hồn phi phách tán.
Tiêu Vãn Tình mắt nhìn chằm chằm, tay run run, một lúc lâu trong lòng mềm nhũn, không đè nén được nỗi đau để hạ sát thủ (cmt: lương tâm nổi lên không đúng lúc >"<). Nàng cắn chặt môi, chần chừ không quyết, đáy tim dường như có thanh âm nghiêm khắc mắng: "Tiêu Vãn Tình ơi Tiêu Vãn Tình, ngươi đang nghĩ gì vậy. Trước kia chưa từng giả vờ quan tâm, thương xót là vì thời khắc này sao? Chỉ cần giết chết hắn, chiếm lấy Hiên Viên lục bảo, luyện thành Hiên Viên tiên kinh, không những có thể báo sạch thù nhà, lại có thể xưng bá tam giới, có gì là khó đâu?"
Tiêu Vãn Tình cố nghiến chặt răng, chuẩn bị đâm xuống, bên tai tựa hồ lại có thanh âm vang lên: "Dừng lại. Hắn đối đãi với ngươi chân tâm thành ý như thế, những lúc nguy nan không tiếc xả thân tương cứu, ngươi trái lại đem thù báo ân, liệu có thể được sao… "trong tim đột nhiên chấn động, nhất thời lại thu tay.
Nhưng khi ánh mắt lưu chuyển, nhìn thấy Thái Ất nguyên chân đỉnh phát quang trong đan điền của hắn, tâm tình nàng lại dao động, trong lúc hoảng hốt lại nghe thấy thanh âm cười lạnh: "Người không vì mình, trời tru đất diệt, không thể thành liệt tiên bất tử, đem thù báo ân có gì không được? Từ cổ thành đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, tính cách đàn bà con gái như thế, không giống với phong cách hành sự giết không tha của ngươi, để cho hắn qua được kỳ này, liệu còn cơ hội nữa chăng?"
Cả hai thanh âm đó ồn ào bên tai làm Tiêu Vãn Tình trong tâm cực kỳ hỗn loạn, cau mày nhắm mắt, năm lần bảy lượt đưa tay ra, nhưng thuỷ chung vẫn chưa đâm xuống, thanh âm thứ nhất hốt nhiên cười lớn: "Ta hiểu rồi, ngươi đích thị yêu thương tiểu tử đó, chỉ có như vậy mới ra tay không nổi."
Tiêu Vãn Tình kêu a một tiếng, dường như bị lôi điện đánh trúng, lảo đảo lùi lại mấy bước, mặt hoa trắng bệch, hầu như ngừng thở lúc đấy, suy nghĩ bấn loạn một lúc, trong tâm kinh hãi, lúng túng, e ngại, cảm giác phức tạp lẫn lộn khó nói thành lời,trong lúc hoang mang đột nhiên loé lên một tia sáng, không biết bao lâu, trong mắt như nhìn thấy gì đó, lại như không thấy, không hiểu gì, chỉ nghe thanh âm thứ hai trong tim phản đối yếu ớt: "Không thể, hắn chỉ là một đứa trẻ, dù có qua thai hoá dịch hình, bất quá là một tay thư ngốc tử đơn thuần, ta sao có thể yêu hắn được."
Thanh âm thứ nhất cười khục khục: "Thật chứ? Nếu thực sự là thế sao ngươi chưa giết tiểu tử đó đi, chứng mình cho ta thấy xem nào."
Tiếng cười sắc nhọn như gió lạnh thổi lên, rung động khắp nơi, Tiêu Vãn Tình tâm loạn như ma, nghiến chặt răng, đưa mũi cúc hoa đâm xuống, chầm chậm hướng về phía Sở Dịch lúc này đã dần dần biến thành một thân nam đồng năm tuổi, nằm co trên mặt đất, bất động khi nàng tiếp cận sát gần, nhìn thấy khuôn mặt phấn điêu ngọc trác, lại thấy khi ngủ trông ngây thơ, vô tội, bên tai đột nhiên cất lên tiếng cười: "Trăm năm tu được cùng thuyền, nghìn năm tu được cùng gối, không biết phải tu bao năm mới được nhân duyên đồng quan cộng huyệt như chúng ta? Tiêu cô nương, cô tôi có duyên phận thế này, sao tôi có thể để cô chết được?"
Tiêu Vãn Tình trong tâm run run, toàn thân thân nhanh chóng mềm nhũn, như thể bị người khác rút hết sức lực. Khi đó, mũi cúc hoa rơi xuống đất, phát ra một vòng lửa sáng trong giây lát, những thanh âm trong tim đã biến mất toàn bộ, bốn phía tĩnh mịch một lúc, trừ hơi thở gấp gáp cùng trống ngực. Tiêu Vãn Tình ngồi nhẹ nhàng tại chỗ, nhìn Sở Dịch chăm chú, khuôn mặt đẹp đỏ lựng, khoé mắt đỏ hoe, khuôn ngực phập phồng kịch liệt. Từ trong tim nàng, đột nhiên sinh ra một cảm giác kỳ dị, vi diệu,từng đợt từng đợt thấm nhuần con tim nàng. Một thứ cảm giác dường như chưa bao giờ thấy qua, lại dường như giống với tình cảnh một buổi chiều cuối xuân nhiều năm trước nơi đồng hoa dại ở chân núi Thiên sơn, bị con ong tương tư châm vào tay, khiến nàng đau đớn mà lại run rẩy ngứa ngáy. Lại nhớ lại đêm thu sương sớm năm đấy, nàng vốc uống một vôc nước Nguyệt lượng Hồ, lạnh lẽo, ngọt ngào, thấm nhuần tâm phủ,đó là một loại cảm giác như sự bi thương của hạnh phúc, khiến nàng trong sương đêm mê man muốn khóc. Tư vị ngọt ngào, chua cay, đau khổ như thế, như những mũi kim đâm vào xương tuỷ nàng, như từng thốn xoắn chặt ruột nàng, làm tan chảy tâm trạng băng giá từ lâu của nàng. Nàng đương nhiên hiểu điều này nghĩa là gì, nhưng tuyệt đối không ngờ nó lại phát sinh từ chính bản thân, hơn nữa lại nổi lên mạnh mẽ trên người mình. Lại tựa như mây gió trên vạn dặm sông biển đột biến, cuồng triều cuộn chảy, đem nàng là người đi biển đột nhiên nuốt xuống đáy biển thâm sâu không lường, khiến nàng hoảng loạn. Sợ hãi mà nghẹt thở.
Lúc đó, đằng sau đột nhiên cuộn lên một trận âm phong lạnh lẽo thấu xương,làm nàng không tự chủ được bắt đầu nhóm lên lò lửa. Ánh nến cuồng liệt lung lay nhảu múa, đem bóng náng đổ lên mình hắn, đung đưa bất định.Đột nhiên nàng cảm giác mình cô độc đến thế, vừa thê lương vừa yếu đuối, giống như một cái bóng không nơi nương tựa, những ủy khuất, cay đắng khổ sở những năm gần đầu đều xông lên trong lòng, theo đó cái lạnh càng trầm trọng đến khủng khiếp, lo lắng về những thứ kỳ quái không rõ ràng không thể tả được, ép nàng tức thở.
Nàng đột nhiên ý thức được rõ ràng, nàng thực ra rất ỷ lại,trên cõi đời này, sợ nhất là thiếu niên vừa quen vừa lạ trước mặt.
Một lúc lâu nỗi buồn trong tim, những cảm giác giao hợp như trái núi nổ tung, làm nàng nhịn không được phủ phục lên thân Sở Dịch, thút thít khóc không trên người hắn lúc này đang dần dần tỉnh dậy,
Trong lúc mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng khóc của nàng, lại thấy nàng đang phủ phục trên thân mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, mở to mắt, buột miệng nói:" nương tử yên tâm, phu quân đang còn sống tốt, nàng không cần sợ làm bà góa."
Tiêu Vãn Tình giật mình, a lên một tiếng, nhảy dựng người liên, rồi cảm thấy ngượng ngùng không thể chế áp, phồng miệng nói:" chàng, chàng…" mặt hồng như say, lộ ra những giọt lệ châu long lanh, càng làm nàng kiều mị động nhân.
Sở dịch vừa trải qua một kiếp, cái tính xấu phong lưu phóng túng của Sở cuồng ca lại càng nặng hơn một bậc, nhìn thấy bộ dạng của hơi giận hờn của nàng, lập tức thần hồn điên đảo, ngồi lên, cười hi hi chắp tay xin lỗi nói:"thôi mà, ta chút xíu nữa quên mất, còn chưa cùng Tiêu cô nương bái thiên đia danh không chính, ngôn có chút không thuận, cô nương đừng giận."
Ráng hồng trên mặt Tiêu Vãn Tình càng đậm, nàng hứ lên một tiếng, nhìn thấy hắn, một đứa trẻ năm tuổi có làm ra vẻ phong lưu, thầm thấy buốn cười, nhịn không được cất tiếng cười to, yêu kiều nói;" trẻ con ba tuổi còn chưa dứt sữa, ai đồng ý làm vợ đứa trẻ như ngươi."
Sau tiếng cười, dung nhan như tuyết tan hoa nở, tâm tình kỳ quái phức tạp lúc trước đã tan biến như mây khói, chỉ còn dư vài phần hối hận, thấy có lỗi cũng như một tầng hạnh phúc ngọt ngào mờ ảo quấn quýt trong tim.
Sở Dịch tự nhiên không biết, vừa rồi trong lúc mình hôn mê khoảng nửa thời thần, đã từ của diêm vương điện quay về,càng không hề biết trong lúc đó, lòng mỹ nhân trải qua nắng mưa biến hóa đến thế nào.
Hắn dùng niệm lực quan sát, phát hiện cốt cách kinh mạch đã hoàn mỹ hơn so với trước, chân khí vận chuyển mấy lần, tinh thần khoái hoạt,không nhịn được hoan hỉ trong lòng, sau khi nói với Tiêu Vãn Tình vài câu đùa giỡn,lại nhanh chóng bắt đầu nhặt những quyển cổ thư diển tịch vương vãi trên hứng thú chăm chú đọc.
Tiêu Vãn tình đã kinh qua một phen phản phúc, trong lòng phát sinh một biến hóa vi diệu mà trong đại, không có thể tập trung tinh thần nghiên cứu những pháp thư đó nữa.Trong tay tuy cầm một thẻ trúc, nhưng lòng hươu ý vươn, mục quang không kìm được được xuyên qua kẽ hở của khe trúc, lặng lẽ chăm chú nhìn Sở Dịch. Không biết vì sao, giờ này phút này, khuôn mặt trẻ thơi tuấn mỹ khả ái của hắn dường như so với pháp thuật các tông thởi thượng cổ còn có ma lực hơn nhiều, như nam châm hút thị tuyến của nàng. Càng lúc nàng cảm thấy càng khó suy chuyển thân mình đang ở nơi cửu tuyển, càng không biết là đêm hay là ngày, Để mặc cho thời gian trôi đi cũng bất tri bất giác, không ngờ đã qua ba ngày ba đêm.Trong ba ngày nay, Sở Dịch quên ăn bỏ ngủ, đã dem một trăm sáu mươi tám quyển thư tịch hoàn toàn đọc hết một lượt, những lúc đói bụng thì thuận táy lấy tiên đan lót dạ, thỉnh thoảng ngủ thiếp đi một lúc, rồi lại ngồi dậy đọc tiếp. Tuy gần như đã ngấu nghiến hết cả, chưa kịp suy ngẫm kỹ những ý tứ bên trong,nhưng chỉ cần một chút ấn tượng nhớ mang máng cũng để làm cho tu vi kiên thức của hắn vô hình trung đột phi mãnh tiến, ngày đi vạn dặm.
Những lúc rảnh rỗi, Sở dịch lấy cả hiên viên ngũ bảo ra chơi,có gắng tìm ra những điều kỳ diệu trên năm cái thần khí. Mỗi cái đều có một cỗ văn chạm cực kỳ thần bí, giống như sách vở mà không phải sách vở, cùng với văn tự thương cổ khác biệt rất xa, cũng không biết có phải là " Hiên viên tiên kinh" trong truyền thuyết hay không. Hắn tuy học thức uyên bác cũng không nhận ra được nửa chữ, ý nghĩa trong đó càng không hiểu.Đồng thời, cũng trong thời gian đó, thân thể hắn phát triển thần tốc, phát sinh những biến hóa thoát thai hoán cốt.Hai đại nguyên anh của Sở Cuồng Ca, Lý chí Nghi,minh tâm khắc cốt đinh của Yến Tiểu Tiên, Thiên địa thần lô thiêu luyện, đến những tiên đan linh thao được cất giữ trong bí thất hàng ngàn năm, có chừng đấy yếu tố hợp lại một chỗ, làm cốt cách cơ nhục cho đến từng chiếc lông của Sở Dịch đều được trùng sinh hóa thành tối ưu..
Ngoài ta, dưới sự kích hóa của các loại tiên đan linh dược, chu kỳ trường sinh kiếp càng lúc nàng ngắn, từ nhanh nhất là tám thời thần dần rút ngắn lại còn bốn thời thần, mỗi lần kiếp kỳ lúc đầu là nửa thời thần rút ngắn lại thành thời gian một nén hương.Mỗi lần sau kiếp, hắn lại tựa hồ như không tin người ở trong gương là bản thân mình.Không chỉ là dung mạo bên ngoài, hành động nói cười,tính tình sở thích của hắn cùng đều dần dần khác xa người thiếu niên thư sinh đơn thuần thiện lương lúc đầu, càng ngày càng giống hợp thể của Lý Chí Nghi cùng Sở Cuồng Ca.Có lúc hắn thậm chí còn đột nhiên sợ hãi, sau khi thai hóa dịch hình, người duy nhất còn tồn lưu lại, không ngờ là Sở Cuồng Ca cùng Lý chí Nghi, còn bản thân mình? Chỉ nghĩ đến đó, hắn không thể tránh được bi hỉ lẫn lộn. Ảm đạm thất chí đến đêm thứ ba, hắn đã qua trường sinh kiếp thứ sáu, biến thành hình dạng một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi,con người tuấn tú tuyệt luân thân hình trần truồng tu trường đĩnh bạt, cực kỳ kiến mĩ dưới ánh nến chiếu, anh tuấn hừng hừng, thông minh nhanh nhẹn.Da dẻ trơn tru như nhuận ngọc đã mài dũa của hắn lúc này, như một miếng ngọc bội chưa chạm khắc chưa xong, tuy còn gọi là không hoàn mỹ, nhưng cũng phát ra những ánh sáng lấp lánh chói mắt.
Sở Dịch đáy lòng xông lên cảm giác bất bình buồn bã mờ nhạt, than thở nói:" tiêu cô nương, người trong gương có phải thật là ta không? Chi sợ đến một ngày, ta chính mình bộ dạng vốn thế nào cũng không thể nhớ được nữa?"
Tiêu Vãn Tình nhìn hắn một lúc lâu, hai gò má vựng hồng như say, nhẹ nhàng than rằng:" Thế gian vạn vật vốn mỗi ngày một khác, thâm hải tang điền cũng bất quá chỉ là thời gian búng một ngón tay, huống gì ta và chàng? Chỉ cần có thể thọ cùng thiên địa, biến thành cái gì còn có quan trọng chỗ nào?" Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sở Dịch run nhẹ, ha ha cười nói:" Không sai, hoa không nở trăm ngày, trăng có khi tròn khi khuyết, chỉ có ngạo khí là trường tồn giữa thiên đia.Ta còn so đo hình dáng bên ngoài làm gì?"
Hai người lời nói ý tứ nghe tựa hồ như gần giống nhau, nhưng một cái ý tưởng là thọ cùng trời đất, một cái lại là hào khí trường tồn, cảnh giới rất không giống nhau.Sở Dịch lúc này nút thắt trong tim đã được giải, tinh thần đại chấn, chuyển mình giương mày cười nói:" Tiêu cô nương, lại qua vài thời thần nữa, khi thai hóa dịch hình của ta đại công cáo thành, chúng ta rời khỏi nơi này, thu về lục bảo, bình định đại loạn, rồi cùng tu thành hiên viên tiên kinh, có thể tu thành một thân hạo khí, tiếu ngạo thiên địa.
Dưới ánh nến, nụ cười của hắn sáng lạn lại ma mị.Mang theo vài phần cuồng dã bất ki, vừa chính vừa tà, làm người ý động thần lay.
Tiêu Vãn Tình tim đập loạn, chứa đầy những vui vẻ ôn nhu, rủ đôi mày dài, yên nhiên cười nói:"Vãn Tình chỉ theo lệnh Sở công tử."
Nàng từ bé tu hành thiên tiên đại pháp, đạo thâm ám phong nguyệt, mị hoặc chúng sinh, đối với tình dục đã sớm có khả năng khống chế. Hai mươi năm qua tuy duyệt người vô số, nhưng tim nàng thủy chung như một khối băng không chịu tan chảy. Nhưng ba ngày nay, nàng không ngờ lại biến thành một thiếu nữ không hiểu thế sự, bắt đầu biết yêu. Ba ngày trước, khi Sở Dịch còn có thân thể một đứa trẻ, nàng còn có thể tự do nói cười, cùng hắn nói cười tự do,cùng hắn chơi đùa chọc ghẹo.Nhưng ba ngày sau,khi nàng từ trong đỗng cổ thư ngẩng đầu lên, lúc liếc thấy thân thể trần truồng anh tú của hắn, mỗi lần mỗi lần lại không tử chủ được mặt hồng tim loạn, liền đó lời nói của nàng bắt đầu biến thành không tự nhiên.Nghĩ đến tình cảnh lúc trong quan tài chủ động hôn hắn, càng thấy mang tai nóng đỏ, ngượng ngùng khó chịu nổi.
Mỗi nụ cười, nhất cử nhất động, thân chí mỗi câu đùa vô tâm của Sở Dịch, đều như xuân phong thổi đến, nhẻ nhàng dễ dàng thổi tan lớp băng cứng trong tim nàng, làm nàng nỗi sóng ba dào, lạc bước trôi đi, khoảng thời gian ba ngày ngắn ngủi, chứng kiến những biến đổi của Sở Dịch, trong tim nàng rễ tình tưởng như theo đó đần dần đấm sâu, từng bước từng bước lôi nàng vào tâm vùng nước xoáy thâm sâu, từ đó không thể thoát ra được.
Thế nhưng, nàng vì sao mà yêu hắn, yêu hắn ở điểm nào? Là yêu tên thư ngốc tử đơn thuần thiện lương lại tài hoa hoành dật năm đó. Hay là thiếu niên vô tâm tùy hứng, cuồng phóng bất ky trước mắt? hoặc là, chính bản thân lâu ngày tịch mỉnh, khát vọng có một loại tình yêu đến từ chân tâm, vì thế mà đầm chồi tự trói mình
Ba ngày này, nàng không ngừng tự truy vấn bản thân vấn đề này, đáp án là thế nào trước mắt đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng là, nàng đã quyết định mở cánh cửa lòng sợ hãi bước ra một bước đầu tiên, dù điều đó có đồng nghĩa với trầm luân vạn kiếp bất phục.
Đúng lúc này, trong tim Tiêu Vãn Tinh đột nhiên quặn lên đau đớn, nàng a một tiếng, hai tay đè lên tim, mềm nhún ngồi ngồi xuống, khuôn mặt xinh đẹp biến thành màu tuyêt bạch, mồ hôi nhỏ từng giọt.
Sở Dịch hoảng hốt gọi:" Tiêu cô nương nàng làm sao thế", bước nhanh về phia trước đưa tay ra đỡ nàng, chỉ thấy da thịt nàng lạnh như băng, chính bản thân cũng không nhịn được run lên vì lạnh, trong lòng lập tức kinh hãi.
Tiêu Vãn Tình lông mày nhíu chăt, đôi môi hồng run run, trên gò má trắng bạch hiện lên màu đào hồng kỳ dị, thần tình cực kỳ thống khổ, một lúc lâu sau mới run giọng nói như tiếng muỗi kêu:" du… du mộng tiên phát tác rồi?"
Sở Dịch kinh hãi hỏi lại:" Du Mộng Tiên?, lập tức dâng lên một thứ dự cảm bất diệu.
Chủng thượng cổ trùng này,cùng lưỡng tâm tri, linh tê tàm cùng xưng làm "đại hoang tam đại thực tâm trùng" là vì đã sớm thất truyển, không ngờ lại còn gây hại đến tận bây giờ.
Trong truyền thuyết, Du mộng tiên hình giáng như con ngu nhĩ, nhưng một khi nhập vào tim, trăm chân dần dần bấu vào tâm thất, bắt rễ tại đó.Nếu cố gắng miễn cưỡng kéo ra một chút thôi, hoặc dùng phát thuật giết chết,cũng làm tâm tạng của người bị ký sinh lập tức vỡ tan.Tóm là, là thứ cổ trùng không thể giết chết mà không làm cho ký chủ không bị thương tích.Chỉ duy nhất có một phương pháp trừ giải,là ngự cổ quyết của cổ chủ. Trừ phương pháp đó ra không còn phương pháp tốt nào được nhắc đến. Loại yêu cổ này so với lưỡng tâm tri, linh tê tàm còn hung tợn đáng sợ hơn nhiều
Tiêu Vãn Tình quặn người lại, rên hừ hừ, nghiến răng đáp:" nhất định là… nhất định là Tiêu lão yêu bà đuổi đến đây, niệm chú triệu cổ, tra ra nơi chúng ra đang ở."
Trong khoảnh khắc, trên mặt nàng đông lại một tầng băng sương mờ mờ không biết là hàn lãnh hay là sợ hãi, răng đập vào nhau lạch cạch, một lúc lâu đến hơi thở cũng như bị nghẹn lại.
Thì ra Tiêu Thái Chân vì khống chế hành tung của người trong Tiên thiên môn.đã sớm hạ vào tim mỗi đệ tử một Du mộng tiên cổ, nếu có người dám quay lưng thoát ly, ả liền niệm khấp thi pháp, lệnh cho cổ trùng thức giấc phát tác, không ngừng cắn xé. Trừ khi đệ tự đó lập tức quay về thỉnh tội, nếu không trong bảy ngày, sẽ bi cổ trung ăn sông tâm can, chỉ có chết không sai, ả thì có thể dùng niệm lực cảm ứng cổ trùng,một đường truy tới nơi. Nếu như lạc vào trong tay ả, chỉ có cầu sống không được, cầu chết không xong, bị cổ trung cắn chết còn thống khoái hơn nhiều.
Sở Dịch lúc này đã dung hợp thần thức của Sở Cuồng Ca cùng Lý Chí Nghi hai người, đối với sự lợi hai của cổ trùng này tự nhiên biết rõ, vừa sợ vừa tức, chính lúc định nói, đột nhiên lờ mờ nghe thấy từ phía trên truyền lại tiếng chém giết, như có như không, nhẹ đến không thể phân biệt.
Sở Dịch lạnh người thấp giọng nói:"Không hay rùi, bọn chúng truy đến"
Lời nói vừa dứt, đinh một tiếng,như tiếng hắc đồng đại môn của của Huyền cùn điện bị người chấn mở, chỉ thấy có người thét lên:" Con bà nó, nhất định là ở đây, chúng ta mau vào trong khám xét kỹ lưỡng".
Tiêu Vãn Tình đau đớn khó nhịn, nghiến môi nói:" Sở Công tử, mau ẩn vào trong quan tài."
Sở Dịch thầm nghĩ:" Trước mắt tiến thoái lưỡng nan, trường sinh kiếp thứ bảy không biết bao giờ phát tác, vạn lần không thể sính cường ngạnh đấu, cái đồng quan này có khả năng cách tuyệt âm dương, có khi có thế làm gián đoạn cảm ứng với cổ trùng,cú trốn vào đó một phen rồi tính tiếp."
Chủ ý đã quyết, hắn lập tức bồng Tiêu Vãn Tình nhảy vào trong quan tài, đột nhiên lại nghĩ:" thần binh pháp bảo trong mật thất đã lấy rồi, còn những cái thái cổ bí tịch nếu lạc vào tay của ma môn yêu nhân, hậu quả không dám tương tường.Liền phiên thân bay ra, dùng tốc độ cực nhanh, đem toàn bộ pháp bảo thân binh vương vãi trên mặt đất thu sạch vào trong túi Càn khôn nhất khí, tay phải Thái Ất ly hỏa đao oanh nhiên cổ động, hô lên một tiếng, hỏa diễm bốc cao, thư tịch vương vãi trên mặt đất tất cả đều bắt phải liệt diễm bốc cháy, tư phía ánh lên một màu hồng. Trong khoảnh khắc, ma môn ngũ tông một trăm sáu mươi tám quyển bí tịch đều hóa thành tàn tro, bay tán loạn trong không trung.
Thu dọn xong, Sở Dịch một lần nữa nhảy vào trong đồng quan, lại từ túi càn khôn nhất khí lấy ra tây hải thần nê cùng bắc cực từ thạch, phong ấn bên trong nắp quan tay kỹ càng, trong sự yên lặng hắc ám, chỉ còn nghe thấy tiếng hai người hô hấp, tiếng tim đập mạnh dường như rõ ràng, càng lúc càng trầm trọng