Tiên Sở

Chương 137: Chỉ thủ bổ thiên (2)




Trên đỉnh núi cuồng phong thổi mạnh, tuyết tùng nhấp nhô,đá lớn lổn nhổn, phía trung ương quả nhiên có một liệt động cực lớn, tối đen sâu không nhìn thấy đáy.

Phía bắc của liệt động đã xây tế đài bằng huyền thạch, chín trụ hương khổng lồ khói bốc nghi ngút, bay tán loạn theo từng đợt cuồng phong cuộn đến.

Bốn phía có đặt chín cái đỉnh khổng lồ, lửa cháy phừng phừng,nước sôi cuồn cuộn, khí trắng bốc lên.Trừ những thứ đó ra không có vật gì khác, cũng chẳng có nửa bóng người.

Sở Dịch đến bên bờ nhai, ngưng thần dòm xuống dưới.

Chỉ thấy sóng băng dập dềnh,lấp lánh chói mắt, dọc theo bờ đảo hình nguyệt nha có đậu mấy mươi chiến hạm, cờ bay phần phật,người bằng con kiến chạy đi chạy lại, cực kỳ huyên náo.

Bên ngoài mạn thuyền của ba chiến hạm phía trung tâm có thả xuống vô số xích sắt,trói dày đặc ba bốn trăm người,đều bị thả vào trong băng dương,chỉ lộ đầu ra, nhấp nhô theo từng cơn sóng.

Phóng mắt nhìn, đó đều là đạo phật cao thủ các phái.Băng thủy của Bắc hải lạnh thấu xương,bọn họ kinh mạch bị phong bế,toàn thân bị chói chặt, dù có một thân thần công cũng không có chỗ thi triển, bị lạnh đến mặt xanh xám, run lẩy bẩy,trên mặt kết một tầng băng mỏng.

Sở Dịch nín thở nhìn quanh,lòng chợt trầm xuống,bọn Tiêu Vãn Tình, Đường Mộng Yểu, Phiên Phiên cũng bị tù trong băng hải, mặt trắng như tuyết, mi dài khép chặt, trông rất khổ sở đáng thương.

Hắn lửa giận xông lên,vài lần không nhịn được, nắm chặt lòng bàn tay, tiếp tục tìm thân ảnh Yến Tiểu Tiên, nhưng thủy chung không tìm được.Chắc nàng đã bị giam ở một nơi cực kỳ ẩn mật, đợi lúc tế lễ mới hiện thân.

Tô Mạn Như quan sát kỹ lưỡng tình hình xung quanh vài lần, ghi nhớ kỹ trong lòng,đối chiếu với kế hoạch đã định một lần, gật đầu nói

-Sở vương gia, động thủ đi.

Sở Dịch tích tụ lửa giận trong lòng, chỉ đợi câu nói này.Hắn nắm lấy Tề Vũ Tiêu, cất tiếng hú dài, từ đỉnh Xà phong vọt lên không, tay phải vỗ một chưởng, bích quang cuồn cuộn,đá núi dưới chân nổ tung, văng ra tứ phía.

Cũng đồng thời, Tô Anh Anh cầm theo Tô Mạn Như lăng không phi vũ, vọt ra ngoài nhai, cùng Sở Dịch một trước một sau nhẹ nhàng hạ xuống bên dưới.

Mọi người phía dưới nghe thấy âm hưởng, không ai không huyên náo, theo nhau chạy ra mạn thuyền, ngẩng đầu nhìn lên.

Tiếng gió vù vù, y phục phần phật.

Thế Sở Dịch vọt xuống cực kỳ mau,vốn còn ở cao hơn Tô Anh Anh hơn hai mươi trượng,thế mà khoảnh khắc đã xẹt qua nàng, như điện chớp hạ xuống chiến hạm khổng lồ nơi trung tâm.

"Bùng",thân thuyền lún xuống hai trượng có dư, nhưng không hề lắc lư, từ từ nổi lên.

Sở Dịch giơ tay trái lên, ném mạnh Tề Vũ Tiêu xuống boong thuyền.

Tề Vũ Tiêu lăn tròn ra xa, đầu khẽ nghiêng đi để lộ dụng mạo đã được biến hóa.Vài ma môn đệ tử tinh mắt nhìn thấy lập tức thất thanh hét lên:

-Là Sở tiểu tử,hắn sao lại bị đánh thành ra như thế.

Tù nhân trong nước nghe nói Sở Dịch bị bắt, cũng hống lên.

Bọn Tiêu Vãn Tình biến sắc, thất thanh hô gọi, muốn quay đầu lại nhìn cho rõ, nhưng không thể động đậy được, hoảng hốt đến nước mắt lăn tròn quanh bờ mi.

Những ngày gần đây, Sở Dịch phá Tần Lăng, náo Trường An, liên tiếp phá vỡ âm mưu của Ma môn, đã sớm nổi danh thiên hạ, không ai không biết, trong lòng ma môn chúng nhân,đã trở thành một kình địch nghe tiếng phải đau đầu.

Nhưng không ngờ hắn lại bị người thần mật đó bắt giữ,bị ném xuống trước mặt bọn chúng như nắm cơm.Ma môn quần hùng không ai không huyên náo, vừa kinh ngạc vừa bội phục, nhao nhao lên nói:

-Dám hỏi các hạ là ai? Là người nào trong Thần môn của chúng ta.

Sở Dịch khoanh tay sau lưng, lạnh lùng bễ nghễ nhìn mọi người, không nói một lời,thái độ lãnh mạc ngạo mạn của Xi Vưu hắn học được cả mười phần.

Trong tiếng huyên náo,Tô Anh Anh cắp Tô Mạn Như nhẹ nhàng nhảy lên thuyền,bắt chước tư thế của Lý Tư Tư, cung kính bái phỏng, nói lớn:

-Thần môn đệ tử Lý Tư Tư bái kiến thiên đế! Thiên đế sống lại, là khánh phúc của thiên hạ, đệ tử hân hạnh vô cùng!

Một lời vừa nói ra, như sấm nổ giữa trời quang, tứ phía bỗng trở nên yên tĩnh,không có âm thanh nào.

Mọi người trợn mắt há mồm, ngơ ngẩn nhìn Sở Dịch, một lúc sau vẫn không phản ứng gì.

Qua một hồi, mới có người thét lên:

-Đúng là ngài rồi! Là thiên đế điện hạ!ông ta cùng Thiên đế trong ảo ảnh đó giống nhau như một.

Hắn kính sợ, thanh âm run rẩy, không dám nói lại, chỉ quỳ xuống lạy trên đất, lắp bắp dập đầu nói:

-Thiên đế phục sinh,là khánh phúc của thiên hạ.

Ma môn chúng nhân giờ mới như tỉnh mộng, theo nhau bái láy, hô hoán không ngừng.

Bọn ma môn này đa phần là lũ quỷ trá đa nghi, nếu đổi lại là bình thường, chỉ bằng diện mạo giống nhau, chưa chắc đã dễ dàng coi là thật.

Chỉ là lúc này nơi đây, bọn chúng vốn một lòng đợi Ma đế phục sinh, tâm lý vi diệu,giờ đột nhiên trước mắt thấy người đó xuất hiện, đánh cho tử địch Sở Dịch thảm như thế, lại có Lý Tư Tư ngoan độc gian giảo là thế cũng đối với hắn cúi đầu nghe lệnh, lúc nào cũng cung kính, vì thế mới không nghi ngờ.

Bọn ma môn đầu lĩnh Lăng Thanh Vân, Kim Mẫu, Bích Hà nguyên quân, Phương Thái Trăn đang ở trong khoang thuyền nghỉ ngơi, nghe tiếng hô hoán không ai không chấn động, theo nhau đổ ra xem.

Sở Dịch ngang nhiên đứng ngạo nghễ, nhìn nhất thế ma môn yêu nhân quỳ xuống dưới chân, tung hô vạn tuế, trong lòng thống khoái khó tả.

Mục quang chuyển đi, hắn thấy bọn Lăng Thanh Vân từ phía xa xa ngạc hiên nhìn chằm chằm mình, liền lạnh lùng nói: xem tại TruyenFull.vn

-Các ngươi là ai, trông thấy quả nhân, còn chưa quỳ xuống.

Bị nhãn quang lạnh giá như băng của hắn quét qua,bọn người Bắc Cực lão tổ, Hỏa Diệu thiên tôn nổi da gà, hai chân mềm nhũn, không tự chủ được quỳ xuống hô:

-Vãn bối tham kiến Thiên đế.

Phương Thái Trăn, Bích Hà nguyên quân không chần trừ nữa, cũng quỳ bái trên đất.

Duy chỉ có Kim Mẫu, Lăng Thanh Vân hai người không hề động đậy, vừa kinh hãi vừa nghi hoặc ước chừng hắn,trù chừ không quyết.Trong lòng bọn chúng dường như cảm thấy có gì không thỏa đáng, nhưng ngưng thần xem xét, lại cảm ứng được chân khí trong cơ thể người này thâm bất khả trắc,chỉ sợ vạn nhất hắn đúng thật là Xi Vưu, bọn họ gặp đại họa.

Sở Dịch dương mày, càng tỏ uy phong. đột nhiên hắn liếc thấy dung mạo của Bích Hà nguyên quân, lập tức sững người, vừa kinh ngạc vừa giận giữ.

Khoảnh khắc hắn hiểu ra thế lực của ma môn đã xâm nhập vào triều dã rất sâu, ngay đến Khang vương phi cũng có thân phận yêu nữ, không lạ Bùi Vĩnh Khánh sau khi có quyền thế, chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi đã có thể phá cho thiên hạ đại loạn.

Lăng Thanh Vân thấy hắn thần tình kỳ dị, lòng nghi ngờ càng tăng,chắp tay lại nói:

-Các hạ nếu thật sự là Thiên đế trùng sinh, bọn chúng tôi đương nhiên cung nghênh thánh giá, cúi đầu thần phục.Nhưng ngày đó xem cảnh thánh đế xuống trần, trước tiên phải có thiên cẩu thôn nhật, sau đó biển réo núi lở, thiên đế mới có thể sống lại.Không phải là Lăng mỗ cố ý đoand bừa,nhưng sự việc quan hệ trọng đại, không dám khinh xuất.

Tô Anh Anh không đợi hắn nói xong, khanh khách cười nói:

-Lăng lão nhi, ngươi có gan lớn đấy, dám ở trước mặt thiên đế ngạo mạn vô lễ như thế! Thiên tôn chỉ cần dùng một ngón tay út cũng có thể bắt gọn tiểu tử họ Sở cùng tiểu ni cô này,ngươi nghĩ mình có thể chịu được mấy ngón tay của ngài đây?

Sắc mặt nàng trầm xuống, thả mạnh Tô Mạn Như xuống nước, lạnh lùng nói:

-Bất quản là ai, nếu còn dám bất kính với đế tôn, sẽ như tiểu ni cô này bị thả vào nước cho cá ăn.

Kim Mẫu điềm đạm nói:

-Tiên Nghi công chúa thông minh đại nghĩa như vậy, chắc sau khi nhìn thấy thiên đế, đã sớm tiến hiến Hiên viên lục bảo lên thiên đế rồi?Cam Nam Trác Mã Oa sống ở Côn Lôn,không biết chuyện thế gian, có thể thỉnh thiên tôn đưa ra Hiên Viên lục bảo, để Cam Nam Trác Mã Oa được khai nhãn được không?Đó cũng là để mọi người tâm phục khẩu phục.

Kim Mẫu đối với Lý Tư Tư còn nhiều nghi kị, đoán rằng yêu nữ nọ biết Thiên tôn sắp phục sinh, cố ý tìm một kẻ giả mạo lừa gạt,muốn đoạt Khai Dương kiếm từ tay bà,thu đủ Hiên viên lục bảo,điều khiển thiên tử ra lệnh chư hầu, lợi dùng hoàng đế bù nhìn để lên làm ma môn thái thượng hoàng.

Bà đoán với cá tính của Lý Tư Tư, ắt sẽ không đem Hiên Viên lục bảo mà ả khổ sở tìm kiếm đưa vào tay người khác, cho dù đối phương có là thiên đế trùng sinh, vì thế mới cố ý thử cật vấn.

Sở Dịch thầm hô không hay, ha ha cuồng tiếu nói:

-A đầu, ngươi có thân phận gì? Sao dám đòi quả nhân Hiên viên lục bảo?hắc hắc, muốn xem tận mắt bảo vật thì không khó, chỉ cần ngươi vừa quỳ vừa đi, đem Khai Dương kiếm dâng cho quả nhân là được!.

Kim mẫu nghe lời nói ấy, trong lòng càng chắc chắn "Thiên đế" này là bù nhìn của Lý Tư Tư, trong ánh mắt sát cơ bừng lên, lạnh lùng cười một tiếng nói:

-Cam Nam Trác Mã Oa có thần khí quý hiếm như Khai Dương kiếm, nguyện tiến hiến cho đế tôn xem.

Tạng y cổ vũ,tay phải như hoa lan xòe nở, từ chưởng tâm vọt lên cái một bạch đồng kính tròn, ngân quang điện vũ,nhắm thẳng đến mặt Sở Dịch.

Sở Dịch khẽ giật mình, quang mang lóe lên, khuôn mặt dao động như sóng nước đập dềnh một lúc rồi trở về nguyên trạng,vẫn là khuôn mặt vừa méo mó vừa anh hùng của Xi Vưu.

Kim mẫu sững người, Sở Dịch ha ha cười lớn nói:

-A đầu, giờ ngươi đã tin chưa.

Hắn sớm có chuẩn bị, biết được ma nữ này ắt dùng "Chân huyền kính" kiểm chứng thân phận mình, vì thế mới ngưng thần tụ khí, mặc niệm "bất biến ứng vạn biến" trong" thất thập nhị biến quyết", để bà không có khe hở nào mà lợi dụng.

Mọi người huyên náo, không ai còn nghi ngờ gì nữa.

Nhất thời, có người hoảng sợ, có người kinh nộ, có người thét lớn:

-Cam Nam Trác Mã, còn không mau quỳ xuống tạ tội với thiên tôn!

Lập tức những tiếng phụ họa vang lên từ tứ phía.

Sắc mặt Kim mẫu thoáng biến đổi, lòng nghĩ:"Không lẽ hắn thực sự là thiên tôn sống lại sao?" Khí thế cũng dịu lại ba phần.

Chính lúc đang chần chờ có quỳ xuống thỉnh tội hay không, bàn tay khẽ run,ngân quang của "chân huyền kính" chiếu chệch sang, không sai lệch chiếu đúng vào thân thể Tề Vũ Tiêu.

Lách cách mấy tiếng, quang ba kịch hưởng, Tề Vũ Tiêu hiện lại diện mạo vốn có.

Mọi người ngạc nhiên, nhao nhao lên nói:

-Í, đây không phải là lão mũi trâu họ Tề sao?"

-"Nếu đây không phải là Sở tiểu tử, thì Sở tiểu tử ở đâu?"

Bọn chúng vừa kinh ngạc vừa kỳ quái, nhốn nháo không thôi.

Kim mẫu liền hiểu ra, quát nói:

-Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!

Bà tập trung chấn khí,thần quang của "Chân huyền kính" thế như sét đánh không kịp bưng tai,một lần nữa như điện chiếu lên người Sở Dịch.

Quang ba lan ra tứ phía, Sở Dịch lần này không kịp phòng bị, lập tức lộ nguyên hình.

Lăng Thanh Vân dương mày, giận quá hóa cười nói:

-Tiểu tử thối, thì ra là ngươi giả thần giả quỷ.

Mọi người trong ma môn không ai không huyên náo, nhất thời tình thế chuyển cấp bách, kiếm khí tung hoành, thần binh loạn vũ, tầng tầng lớp lớp vây Tô Anh Anh cùng Sở Dịch